Người đăng: JunWei
“ Chửi!! Lúc nãy ngươi chửi sướng miệng lắm mà, sao không chửi tiếp cho bổn
cẩu gia nghe thử xem nào!!” “ con chó lông xù” lộ ra nụ cười điên cuồng từ từ
bước tới trước mặt Dương Kiệt, châm biến nói.
Mặc dù lúc này ngũ tạng lục phủ như đảo lộn, đau tới nỗi thở không ra hơi,
nhưng vẫn cố gắng tạo ra vẻ mặt như con chó bị luộc chín đầu, nịnh bợ lấy
lòng: “ Dạ, dạ, không, không dám ạ, lúc nãy, lúc nãy tôi chỉ đang, đang kể
chuyện về, về cuộc đời bản, bản thân cho cẩu gia nghe, nghe thôi ạ, chứ nào,
nào dám chửi cẩu, cẩu gia chứ ….”
Bốp ~~~~~!!! AAAAAAAAAA ~~~!! Rầm ~~~~~~!!
Cú quét đuôi thẳng vào người Dương Kiệt chính là câu trả lời của “ con chó
lông xù”.
Hộc ~~~ hộc ~~~~~~!!
Máu tươi từ trong miệng phun bắn ra, nhuộm đỏ cả mép miệng và ngực áo.
Tất nhiên mọi chuyện vẫn chưa kết thúc tại đó, diễn biến tiếp theo sau đó là
màn tra tấn hành hình dã man của “ con chó lông xù” đối với Dương Kiệt. Nhất
thời tiếng kêu gào đầy đau khổ, tiếng cười hét đầy điên cuồng phấn khích vang
lên liên miên không dứt.
Phì phò ~~ phì phò ~~~~~~~~~~!!
Sau khi “ hành hình” chán chê Dương Kiệt xong, “ con chó lông xù” cũng đã bình
tâm trở lại, chỉ là lúc này Dương Kiệt như chỉ còn nửa cái mạng, toàn thân
trên dưới không một mảnh nguyên vẹn, nằm thoi thót trên mặt đất, tựa như có
thể mất mạng bất kỳ lúc nào.
Một chân tông sư đối diện với một ma thú cấp 7, chỉ cần “ con chó lông xù”
muốn, chỉ vẫy nhẹ cái đuôi một cái cũng đủ để lấy mạng Dương Kiệt rồi, chứ
tuyệt đối không đơn giản chỉ mất nửa cái mạng như lúc này đâu nhỉ.
Chỉ thấy cơ thể của “ con chó lông xù” đột nhiên run lên liên hồi, khuôn mặt
chó phủ đầy lông lá nhăn lên vì đang cố gắng “dặn” ra một thứ gì đó thì phải.
Bịch ~~~~~~~~~~~~~!!!
Chỉ thấy một vật thể tròn tròn đen như than từ phía sau hậu môn của “ con chó
lông xù” rớt ra, nó lập tức lộ ra vẻ dễ chịu sảng khoái, tựa như trút đi một
gánh nặng nào đó vậy.
Mẹ kiếp!! hành hạ người ta chán chê xong rồi đi “ị” ra một đống, chỉ có thể là
loài chó mới làm được điều đó.
“ hãy nuốt thứ này vào !!!” “ con chó lông xù” dùng đuôi quét viên “ dị vật”
về phía Dương Kiệt đang mắt nhắm mắt mở, lạnh lạnh nói.
Nghe thấy câu “ mệnh lệnh” của con cẩu trời đánh kia, Dương Kiệt không kềm
được phẫn nộ tột cùng, căng mặt lên gào lớn: “ Đồ, đồ khốn, ngươi, ngươi có
thể giết, giết ta, nhưng tuyệt đối, đối không được làm, làm nhục ta, giỏi thì
giết, giết ta đi, ta không, không phải là đồng, đồng loại của ngươi, đồ chó,
chó ăn phân ~~~~~~!!!”
Bốp ~~~~~~~~~~~~~~~!! Rầm ~~~~~~~~~~~!!!
Dương Kiệt thêm lần nữa bị quét bay ra xa vì dám “ cãi lệnh” của đối phương,
tình hình cơ thể càng thêm tồi tệ.
“ Đồ ngốc, ngươi tưởng bổn cẩu gia đang sỉ nhục ngươi hả?? Ngươi đủ tư cách đó
sao?? Nếu như không phải ngươi còn chút giá trị lợi dụng đối với bổn cẩu gia,
thì ngươi có mười cái mạng cũng không đủ chết rồi. Thứ mà bổn cẩu gia vừa chế
tạo ra thực ra chính là “ thần Dược” có thể giúp người bị trọng thương hồi
phục lại ngay tức khắc. Ngươi biết để tạo ra viên “ thần Dược” đó, bổn cẩu gia
phải tiêu tốn biết bao sức lực và thần lực của mình không hả?? Đúng là đồ
không biết điều.” “ con chó lông xù” cười lạnh nói.
“ thần dược”?? Cái thứ gớm ghiếc “ị” ra từ hậu môn của nó là “thần dược”, mày
tưởng tao là trẻ lên ba chắc? Nói là tao tin sao?? Mà cho dù đúng là ‘thần
dược” thật đi nữa, bảo bố mày nuốt thứ gớm ghiếc đó, thà lấy mạng tao còn hơn.
Cho dù “ con chó lông xù” làm đủ mọi cách, từ hăm dọa tra tấn, cho tới xuống
nước dụ dỗ, Dương Kiệt vẫn nhất quyết ngậm chặt miệng lại, không bao giờ chấp
nhận nuốt viên “ thần dược” kinh khủng đó.
“ con chó lông xù” vừa phẫn nộ vừa có chút không biết phải làm sao. Nếu như có
thể, một cái móng vuốt chụp xuống xé xác tên khốn đáng ghét ở trước mặt ra
rồi. Nhưng đối phương chết rồi, còn số phận của mình thì sao nè.
Thì ra “ con chó lông xù” có một lai lịch vô cùng kinh khủng, nó cũng như
Dương Kiệt, không phải là sinh linh của thế giới này, cũng là một sinh linh có
nguồn gốc đến từ Trái Đất như Dương Kiệt.
Có thể nói, cả hai đều là đồng hương với nhau. Tất nhiên, nếu nói là đồng
hương thì cũng có chút không đúng, vì Dương Kiệt đi tới từ thế giới chính, còn
“ con chó lông xù” là đến từ một thế giới tưởng tượng không có thực, nhưng
cũng có nguồn gốc xuất thân từ Trái Đất đấy thôi.
Nói tới nay, cộng thêm hình tượng của “ con chó lông xù” này, chắc nhiều người
ít nhiều cũng đoán ra được lai lịch của nó rồi chứ nhỉ.
Đúng thế, đó chính là con thần thú trong thần thoại Trung Hoa, sủng vật của
Nhị Lang Thần Dương Tiễn, Hao Thiên Thần Khuyển ( mọi người đừng ném đá tác
nhé).
Khác với Dương Kiệt bị kéo tới thế giới này cách nay không bao lâu, Hao Thiên
Khuyền đã bị một sức mạnh kỳ bí kéo thẳng tới Huyền Thiên Đại Lục vào một ngàn
năm trước trong một chuyến hạ phàm tìm thú vui nơi trần gian.
Hoang mang, sợ hãi, và đầy phẫn nộ, đó là tất cả những gì để phản ánh tâm
trạng của Hao Thiên Khuyển khi bất ngờ bị kéo tới một nơi xa lạ như thế này.
Khiến nó hoàn toàn cắt nứt mọi liên lạc với thiên giới, với Nhị Lang Thần, chủ
nhân của mình, và đáng sợ nhất là, kết thúc cuộc sống thần thiên trên chốn
thiên đình của mình phải chấm dứt từ nay.
Và thế là tính hung hăng hoang dã của Hao Thiên Khuyển hoàn toàn bộc phát ra
ngoài, trút giận hết vào đầu của các sinh linh của đại lục Huyền Thiên này.
Tất cả những nơi mà Hao Thiên Khuyển đi qua, nơi đó đều biến thành một địa
ngục trần gian, biết bao sinh linh vô tội chết thảm dưới những móng vuốt sắc
nhọn, những răng hàm gớm ghiếc, biến thành miếng mồi ngon nằm gọn trong bụng
của nó.
Do bản thân Hao Thiên Khuyển là thần thú, lúc đi tới Huyền Thiên Đại Lục thực
lực chưa bị ảnh hưởng, nên cái gì mà kẻ mạnh độ kiếp hay thậm chí hóa vũ, cảnh
giới mạnh trong đại lục Huyền Thiên cũng chỉ tựa như những con kiến yếu ớt
trong mắt của nó mà thôi.
Biết bao kẻ mạnh độ kiếp hóa vũ ra tay chống đỡ, nhưng chỉ một cái hắt hơi của
nó cũng đủ khiến những kẻ mạnh trong truyền thuyết của đại lục Huyền Thiên tan
xương nát thịt, thậm chí linh hồn tan rã, không có cơ hội đầu thai nữa là.
Huyền Thiên đại lục lúc này chẳng khác nào một cái sân nhà của Hao Thiên
Khuyển, sinh linh trên đại lục tựa như những con vật nuôi của nó, nó muốn
nhào, muốn nặn, muốn tàn phá thế nào tùy thích, hoàn toàn không cần nể nang
tới ai cả.
Hành động ‘ quá đáng” của Hao Thiên Khuyển đã chạm tới giới hạn chịu đựng của
thiên đạo của đại lục Huyền Thiên. Trong lúc nó vẫn còn đang tỏ ra hí hửng đắc
chí tàn phá khắp nơi, thiên đạo trực tiếp ra tay trấn áp, bắt nhốt giam cầm nó
vào cái Hắc Ngục Giai u ám này.
Cho dù mày là thần linh của thế giới của ngươi, nhưng khi đi tới địa bàn của
tao, cho dù là rồng cũng phải nằm gục xuống cho ta.
Tất nhiên, dù sao Hao Thiên Khuyển cũng là thần linh một phương, nên thiên đạo
của thế giới này không dám quá tay, chỉ dám bắt giam hắn lại mà thôi. Đồng
thời buông ra một lời hứa hẹn để trấn an nó: “ tạm thời bổn tọa bắt giam nhà
ngươi ở nơi này, xem như là trừng phạt cho hành động “ quấy rối” quá đáng của
nhà ngươi. Tuy nhiên, nếu như sau này có một sinh linh nào đó vô tình lọt vào
trong “ nhà giam” này, và vượt qua được thử thách do bổn tọa đề ra, bổn tọa sẽ
thả tự do lại cho ngươi.”
Lời hứa hẹn đó tựa như “ liều thuốc an thần” để trấn an Hao Thiên Khuyển,
tránh trường hợp ép chó vào đường cùng, ai mà biết nó sẽ làm ra điều điên
cuồng gì chứ? Tuy thiên đạo không sợ, nhưng bất kỳ mối nguy hiểm tiềm ẩn nào
có thể ảnh hưởng tới đại lục Huyền Thiên đều không thể chấp nhận được.
Và Hao Thiên Khuyển bị giam cầm dưới một không gian ảo do Thiên Đạo tạo ra
dưới Hắc Ngục Giai hết cả ngàn năm trời, ngày ngày đêm đêm trông ngóng sinh
vật vô tình lọt vào trong này như lời thiên đạo đã nói.
Và chờ suốt một ngàn năm, sinh linh đầu tiên cũng là duy nhất vô tình tìm tới
không gian ảo này, chính là đồng hương của mình, Dương Kiệt( ít nhất là vậy).
Đúng là ý trời, hay là do sự sắp đặt của thiên đạo chằng.
Tất nhiên, cũng có thể gọi là “ duyên phận” âm thầm gắn kết cả hai với nhau,
vì Dương Kiệt mới 'mượn tạm" hình tượng của Nhị Lang Thần trong phim Tây Du
Ký, thậm chí lúc này còn đang tìm nguyên liệu để luyện chế Tam Tiêm Kích như
của Dương Tiễn nữa, một sự trùng hợp đáng để suy ngẫm đúng không?? Và dùng câu
nói ở trái đất để nói : những chuyện không thể không kể giữa Dương Kiệt và Hao
Thiên Khuyển.
Ngày đêm ngóng chờ trông mong mòn mỏi cả đôi mắt, cuối cùng thì “ người đó”
cũng đã tới, chỉ là sự “ vô lễ, sỉ nhục” của Dương Kiệt đã khiến Hao Thiên
Khuyển phẫn nộ tột cùng, cộng thêm tâm lý dần dần trở nên “ biến thái” do bị
giam nhốt lâu ngày, khiến nó hành hạ tra tấn Dương Kiệt khi có cơ hội để trút
đi “ những oan ức” mà mình phải hứng chịu bấy lâu nay.
Chỉ là, lúc hành hạ trút giận thì sảng khoái áp phê thật đấy, nhưng khi bình
tĩnh lại thì lập tức khóc không thành tiếng. Với tình hình tồi tệ của Dương
Kiệt như lúc này, đừng nói là thử thách, bảo anh ta đứng vững cũng là điều khó
khăn rồi.
Nếu như anh ta không thể hoàn thành thử thách, đồng nghĩa với việc Hao Thiên
Khuyển không được thả tự do. Nó đã bị nhốt quá đủ, quá lâu trong này rồi,
không thể tiếp tục chịu đựng thêm được nữa.
Vả lại, nếu như Dương Kiệt bị chết đi, ai mà biết được sau này còn sinh linh
nào vô tình lọt vào trong này nữa chứ?? Tỷ lệ đó còn thấp hơn trúng độc đắc ở
Trái Đất gấp trăm lần ngàn lần nữa là.
Điều đáng sợ nhất chính là, bốn sợi dây xích đang xích chặt lấy tứ chi của Hao
Thiên Khuyển, ngày đêm không ngừng rút đi thần lực trong cơ thể của nó, khiến
nó từ một thần linh có thực lực kinh thiên động địa, ngay cả kẻ mạnh hóa vũ
cũng chỉ như một con kiến trong mắt nó mà giờ nay bị giáng xuống chỉ ngang
ngửa với một con ma thú cấp 7 ở thế giới này.
Nếu như nhốt thêm một thời gian nữa, cho dù sau này có thêm sinh linh tới giải
thoát được cho mình, ai mà biết được khi đó thực lực trên người mình còn lại
bao nhiêu nữa chứ? Đừng nói là quậy phá “ trả thù”, tiêu dao tự tại như trước
kia, giữ được cái mạng không đã là một vấn đề lớn rồi đấy.
Chỉ là Dương Kiệt hiện giờ sống chết không chịu phục dụng viên “ thần dược” do
mình tạo ra, dùng đủ mọi cách kể cả dùng chi nhét vào miệng đối phương banh
mạnh ra để nhét thuốc vào cũng không xong, giờ biết phải làm sao bây giờ.
Chỉ thấy đôi mắt như hai bóng đèn huỳnh quang rực sáng tới mức cực đỉnh, cơ
thể run lên liên hồi, lớp lông đen phủ đầy trên cơ thể đột nhiên dựng lên như
con nhím, miếng há to ra sủa lớn một tiếng: “ Gâu ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!”
Một tia sáng màu ánh bạc từ trong miệng Hao Thiên Khuyển phóng thích ra, trực
tiếp chụp thẳng vào cơ thể của Dương Kiệt đang nằm hấp hối trên mặt đất.
“ đó là ~~~~~!!!” Nhìn thấy tia sáng màu ánh bạc phóng tới, Dương Kiệt lộ ra
vẻ tuyệt vọng từ từ nhắm mắt lại chờ chết vì cho rằng đối phương đã nổi giận
trực tiếp hóa kiếp cho mình. Chỉ là khi tia sáng màu ánh bạc đó chạm vào
người, anh ta lập tức giương to đôi mắt ra hết cỡ vì bất ngờ.