Cứu Ta Hay Giết Người Diệt Khẩu Đây??


Người đăng: JunWei

Chỉ thấy Triệu Thiên Phúc mang theo vẻ mặt thản nhiên từ dưới đất đứng bật
dậy, thậm chí còn dùng tay phủi phủi mông quần của mình, với điệu bộ ung dung
tự tin từ từ bước ra bên ngoài hang động.

Nhìn thấy thái độ của Triệu Thiên Phúc, Dương Kiệt cũng tỏ ra an tâm lại đôi
chút, vội vã đi theo phía sau hắn bước ra ngoài hang động xem xem tình hình
như thế nào.

Vửa bước ra ngoài cửa hang, cả hai ngẩng cao đầu lên nhìn về phía xa. Chỉ thấy
dưới bầu trời âm u tối tăm xuất hiện một “ hạt cát trắng” ở đường chân trời
phía xa, mắt thường có thể nhìn thấy “ hạt cát trắng” đó đang dần phình to với
tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.

Không cần hỏi, đó chính là thân thể “ khổng lồ” của Ngân Vũ Ưng, nhưng do ở
quá xa nên lúc này chỉ nhỏ bé như một hạt cát nhỏ treo trên không trung.

Nhìn thấy “ hạt cát trắng” nhỏ bé đang dần phình to, chứng tỏ nó đang bay về
hang động của mình với tốc độ nhanh như tia chớp, theo dự tính của Dương Kiệt,
chỉ khoảng hai khắc giờ nữa thôi, nó sẽ xuất hiện ngay trên đỉnh đầu của cửa
hang này cho mà xem.

Còn hai khắc giờ để đưa ra quyết định ~~!!

Bỏ trốn?? Hay ở lại tử chiến với Ngân Vũ Ưng??

“ Triệu ca …..” “ bình tĩnh, lão đệ cứ bình tĩnh, dù không muốn lão ta lại
phải nói thêm lần nữa, mẹ ta từng nói rằng, quân tử lâm nguy bất loạn, cho dù
rơi vào bất kỳ hoàn cảnh nào, cũng phải giữ cho bản thân cái đầu lạnh, sợ hãi,
hoảng hốt, rối loạn chẳng khác nào kẻ thù đẩy mình vào cửa tử cả.” Triệu Thiên
Phúc tỏ vẻ không thèm quan tâm qua nhiều tới con ma thú cấp 6 đang lao về xé
xác mình, vẫn mang theo giọng điệu giảng đạo giáo huấn Dương Kiệt.

“ ma thú cấp 6?? Thú vị đấy !! Mẹ ta nói rằng, nếu như gặp phải những con ma
thú đáng sợ như thế này thì….” “ Thì sao ạ???” Dương Kiệt mang theo vẻ mặt kỳ
vọng nhìn chằm chằm vào Triệu Thiên Phúc đang đưa tay thò vào ngực áo như đang
lấy thứ gì đó, tò mò hỏi.

Tới rồi đây!! Vũ khí bí mật, bảo bối giữ mạng của hắn, cuối cùng cũng tới lúc
xuất đầu lộ diện rồi đây!! Chắc là báu vật đáng sợ có thể dễ dàng “ xử đẹp” ma
thú cấp 6 do “ bà mẹ vĩ đại” của hắn giao cho hắn khi gặp những trường hợp
nguy hiểm tới tính mạng như thế này chứ gì.

“ Thì quay đầu bỏ chạy chứ sao nữa?? Có thế mà cũng phải hỏi sao?? Chạy mau đồ
ngốc, nó mà quay về xé xác chúng ta ra bay giờ ~~~~!!!” Dưới ánh mắt và vẻ mặt
“ không thể tin nổi” của Dương Kiệt, Triệu Thiên Phúc từ trong ngực áo rút ra
một tờ “ gia tốc phù” dán thẳng vào ngực mình, trực tiếp tung người trượt
thẳng xuống núi bỏ chạy.

Vũ khí bí mật đâu?? Bảo bối giữ mạng của ngươi đâu?? Mẹ kiếp ~~~!! Ngươi đang
giỡn mặt với ta đó hả ~~~???

Dương Kiệt không thể tưởng tượng được đối phương có thể “ diễn sâu” như vậy,
cái vẻ mặt tự tin thản nhiên, mọi thứ đều nằm hết trong sự tính toán của mình
gì gì đó, thì ra chính là cặp giò dùng để bỏ chạy của hắn thôi sao??

AAAAAA ~~~~!! Đồ khốn, lần này bị hắn hại chết thật rồi ~~~~!!

Nhanh chóng từ cơn hoang mang khó tin bừng tỉnh lại, không chút do dự tung
người trượt thẳng xuống núi để bỏ trốn theo Triệu Thiên Hành.

Lúc trèo lên thì tốn nhiều thời gian, nhưng khi trượt xuống chỉ tốn có nửa
khắc giờ đã nhanh chóng đáp xuống chân núi, nghĩa là còn hơn một khắc rưỡi giờ
để cả hai bỏ trốn. Và lúc này nếu như quay đầu nhìn về phía Ngân Vũ Ưng đang
bay tới lúc nãy, sẽ phát hiện thể tích của nó đã to bằng một quả bóng rổ rồi.

“ Triệu ca, đợi, đợi với ~~~~~~~~~~~~~!!!” cả hai chạy theo hướng ngược lại so
với hướng Ngân Vũ Ưng đang bay tới, Dương Kiệt vừa chạy theo phía sau Triệu
Thiên Phúc vừa gào thét.

“ Dương đệ à, lão ca cũng muốn đợi lắm, nhưng mà gia tốc phù một khi đã kích
hoạt thì không thể giảm tốc hay ngưng lại được nữa, cho nên …” Triệu Thiên
Phúc đầu cũng không thèm quay lại, cắm đầu bỏ chạy thục mạng lớn tiếng đáp
lại.

“ vả lại, mẹ ta nói rằng, chết một người đỡ hơn chết cả hai, ít ra vẫn còn một
người phụ trách thờ cúng, cho nên, Dương đệ hãy yên tâm, ngày này năm sau, lão
ca sẽ tới cúng bái cho đệ, thậm chí khi đó lão ca lớn mạnh rồi, sẽ giúp đệ báo
thù, nhổ lông xẻ thịt con Ngân Vũ Ưng đó làm thành chim bảy món để cúng tế cho
đệ. Còn bây giờ, tạm biệt, à không, vĩnh biệt mới đúng, ta đi đây
~~~~~~~~~~~!!!” Dứt câu, tốc độ gia tăng tới cực đỉnh, chỉ trong nháy mắt đã
biến mất khỏi tầm mắt của Dương Kiệt, thậm chí trong lúc chạy còn từ trong
nhẫn Càn Khôn lấy ra một hủ bột đổ hết lên người.

Bột khử mùi ~~~~~~!!!

Một loại bột có thể khử hết mọi mùi vị trên cơ thể, biến người sử dụng trở nên
tàng hình trước những con ma thú nếu như chúng không phát hiện bằng mắt
thường.

Đê tiện, vô liêm sỉ ~~~~~~!!! Dương Kiệt có đánh chết cũng không thể tin được
đối phương lại vô liêm sỉ như vậy! Rõ rằng hắn định phủi hết mọi tội lỗi, để
mặc một mình mình hứng chịu cơn thịnh nộ của Ngân Vũ Ưng đây mà !!!

Thì ra sự tự tin, mọi thứ nằm hết trong tính toán của hắn chính là thứ này
sao? Đúng là hắn tính toán kỹ rồi đấy, nhưng hắn chỉ tính toán cho bản thân
hắn mà thôi, còn mình thì sao?? Trở thành con tốt thí cho hắn chắc??

Cái gì mà cúng bái báo thù, chim bảy món?? Ai thèm ba cái thứ đó của ngươi chứ
đồ khốn ~~~~~~~~~~~~~!!!

Trong lòng Dương Kiệt không ngừng phẫn nộ gào thét chửi rủa tên khốn Triệu
Thiên Phúc.

“ Được, được, ngươi bất nhân đừng trách ta bất nghĩ, ta sẽ sử dụng dịch chuyển
tức thời hay dùng Càn Khôn Tháp tạo không gian ảo để bỏ trốn, để xem cái bột
khử mùi kia có cứu mạng được ngươi hay không??” Cảm nhận được khí thế đáng sợ
của Ngân Vũ Ưng càng lúc càng đáng sợ, càng lúc càng đè nặng lên người, biết
rõ dùng cặp giò “ khốn khổ” này tuyệt đối không thể bỏ trốn thành công, Dương
Kiệt quyết định sử dụng bí thuật bỏ trốn của mình.

“ Dính dong, hệ thống kích hoạt nhiệm vụ cưỡng chế !!”

“ Nhiệm vụ cưỡng chế “ đùa với tử thần” : hệ thống vô cùng cảm phục dũng khí
của bạn khi không lại đi chọc điên một con ma thú cấp 6 đáng sợ, nên đã chủ
động kích hoạt nhiệm vụ cưỡng chế để khích lệ cho sự gan dạ của bạn.

Điều kiện hoàn thành: hoàn toàn thoát khỏi sự truy sát của Ngân Vũ Ưng.

Phần thưởng nhiệm vụ: tăng cấp kỹ năng X1, lv X 2, cơ hội quay số X1.

Điều kiện bắt buộc: nghiêm cấm sử dụng Dịch Chuyển Tức Thời và không gian ảo
của Càn Khôn Tháp.

Nhiệm vụ thất bại: tử vong.”

Nghe xong câu thông báo của hệ thống, Dương Kiệt có chút muốn ngất xỉu tại
chỗ.

Mẹ kiếp ~~~~!! Cả năm trời từ lúc xuyên không tới thế giới này, số lần hệ
thống kích hoạt nhiệm vụ có thể nói là đếm trong đầu ngón tay, khi không hôm
nay đột nhiên lại nổi điên lên đi kích hoạt cái nhiệm vụ cưỡng chế trời đánh
như thế này, thà mày yên luôn từ nay khỏi cho nhiệm vụ còn hơn.

Không cho sử dụng Dịch Chuyển Tức Thời và không gian ảo?? Chỉ dùng cặp giò này
thoát khỏi sự truy sát của Ngân Vũ Ưng?? Rõ ràng con quỷ hút máu trời đánh kia
muốn đẩy mình vào chỗ chết kia mà.

Ê, ê, nên nhớ tao còn đang thiếu tiền mày đó, mày chơi chết tao như vậy ai trả
tiền cho mày đây đồ ngốc??

Mặc dù trong lòng nguyền rủa tổ tiên 18 đời tên hệ thống trời đánh kia, nhưng
Dương Kiệt tuyệt đối không dám làm trái lời hắn, chỉ còn cách cắm đầu tiếp tục
bỏ chạy không dám sử dụng Dịch Chuyển Tức Thời và không gian ảo.

Áp lực càng lúc càng đè nặng lên người khiến bước chạy của Dương Kiệt khó khăn
vô cùng, mấy lần loạng choạng suýt ngã. Cũng may là áp lực đó không phân biệt
người nào, ngay cả những con ma thú cấp 3 cấp 4 cũng đều nằm quỵ phục trên mặt
đất, toàn thân run rẩy không dám nhúc nhích, nếu không thì lâu lâu trên đường
chạy nhảy ra một con ma thú cản đường, thì chi có nước quỳ mà thôi.

Nếu như lúc này quay đầu lại nhìn, sẽ giật mình phát hiện thân thể của Ngân Vũ
Ưng đã to bằng một chiếc xe ở đường chân trời phía xa, thậm chí có thể nhìn rõ
vẻ mặt đầy câm phẫn, hận không thể phang thây xẻ thịt kẻ thù của nó, chỉ còn
một thời gian ngắn nữa thôi nó sẽ đuổi kịp Dương Kiệt cho mà xem.

Két ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!

Dương Kiệt cắm đầu bỏ chạy đột nhiên giật mình biến sắc hai chân giẫm mạnh
xuống đất kéo lê trên mặt đất bắt cơ thể phải thắng lại ngay tức khắc.

Vì ngay trước mặt của anh ta đột nhiên xuất hiện một vực sâu vạn trượng đáng
sợ, tựa như bị một thanh kiếm khổng lồ cắt ngang hai bên đồi núi ra vậy.

Cũng may là Dương Kiệt thắng kịp ngay sát mép vực sâu, chỉ cần bước thêm một
bước nữa thôi lập tức rơi thẳng xuống cái vực thẳm tựa như cái miệng há to của
một con quái thú khổng lồ vậy.

Nhìn thấy vực sâu không đáy ở trước mặt, Dương Kiệt đã khóc không thành tiếng.

Chẳng lẽ chết thật rồi sao???

Lần trước bị Đoàn Chánh Hùng truy sát tới gần vực thẳm ở Thiên Sơn, cũng may
là lần đó nhảy xuống ngay một con sông sâu thẳm mới tránh bi kịch tan xương
nát thịt, Dương Kiệt không tin rằng lần nào mình cũng may mắn được như vậy.

Cái gì mà theo mô tả trong những cuốn tiểu thuyết, nếu như trước mặt của bạn
là một vực thẳm. Đừng sợ, cứ bước về phía trước hai bước, chắc chắn anh sẽ trở
thành một kẻ mạnh số một trong thiên hạ gì đó, chỉ là thứ nhảm nhí lừa trẻ mới
lên ba mà thôi, tin mới là thằng ngu á ~~~!!

Chỉ là, sau lưng có truy binh, phía trước bị tắc đường, giờ phải làm sao
đây???

Nhảy xuống có thể bị tan xương nát thịt. Còn nếu không nhảy, Ngân Vũ Ưng đuổi
tới nơi này, tuyệt đối không chỉ tan xương nát thịt thôi đâu.

“ Dương đệ, lão ca tới đây ~~~~~~~~~!!” Trong lúc Dương Kiệt đang do dự nhảy
hay không nhảy, đột nhiên từ phía xa vang lên tiếng hét của một tên khốn mà
Dương Kiệt hận không thể nhai tươi nuốt sống.

Triệu Thiên Phúc?? Tên khốn đó không phải bỏ chạy rồi sao??? Chẳng lẽ lương
tâm cắn rứt nên quay lại cứu mình??

Cái cơ thể mập ú thù lù của Triệu Thiên Phúc nhanh chóng xuất hiện trong tầm
nhìn của Dương Kiệt và đang lao về phía mình với tốc độ cực nhanh.

tên khốn không chỉ sử dụng bột khử mùi, ngay cả thủy tinh phát sáng cũng đã
vứt bỏ đi, nếu như không phải chạy tới gần còn lâu mới nhìn thấy được hình
bóng của hắn.

Chẳng lẽ mình đoán đúng?? Hắn quay lại để cứu mình?? Đáng chết, quả thật đáng
chết, thế mà lúc nãy mình lại đi hiểu lầm người ta, đúng là lấy lòng dạ tiểu
nhân đi đo với quân tử mà.

“ Đây, đây, suýt chút nữa thì quên, lão ca lục lại nhẫn Càn Khôn mới nhớ ra là
vẫn còn dư một hủ bột khử mùi, mau mau đổ lên người rồi bỏ trốn đi ~~~~~~!!!”
Triệu Thiên Phúc vừa chạy vừa vẫy múa hủ bột trên tay.

“ Cám ơn Triệu …… không, không, ngừng lại mau, ngừng lại mau, phía sau đệ là
……không ~~~~~~~~~~~!!!” lẽ ra còn mang theo vẻ mặt vui mừng khi Triệu Thiên
Phúc quay lại, nhưng nhanh chóng biến sắc khi phát hiện tên khốn đang lao tới
như tên bắn và không có dấu hiệu sẽ ngưng lại, và nên nhớ rằng phía sau Dương
Kiệt lúc này là vực sâu thâm thẩm, nếu như hắn tông thẳng vào người mình thì
….. vội vã xua tay lắc đầu hét lớn kêu gào đối phương thắng gấp.

Két ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!

Triệu Thiên Phúc dường như cũng phát hiện ra vấn đề, làm y như hệt động tác
thắng gấp như Dương Kiệt lúc nãy, hai chân kéo lê một đường dài thậm chí xuất
hiện lửa đóm trên mặt đất. Chỉ là đối phương đang di chuyển với tốc độ quá
nhanh do sử dụng gia tốc phù, cho dù đã cố gắng thắng gấp, thế nhưng …….

Pằng ~~~~~~~~~~~~~!!! AAAAAAAAAAAAAA~~~~~~~~~~~~!!!

Triệu Thiên Phúc trực tiếp tông thẳng vào người Dương Kiệt, có lực cản ở phía
trước khiến cơ thể của hắn lập tức ngưng lại ngay sát mép vực thẳm, thầm thở
phào nhẹ nhõm dùng tay lau sạch những giọt mồ hôi lạnh trên trán vì suýt chút
nữa thì rơi thẳng xuống mẹ cái vực sâu kia rồi. Chỉ là, hắn thì được an toàn,
còn Dương Kiệt thì ……..

“ Triệu Thiên Phúc, đồ khốn ~~~~~!! Ngươi quay lại cứu ta hay muốn giết ta để
diệt khẩu đây, AAAAAAAAAAAAAA ~~~~~~~!!!” Dương Kiệt trực tiếp bị tông thẳng
ra khỏi mép vực thẳm, chỉ kịp làm động tác vơ vẫy hai tay hai chân như đang
bơi lội vài cái, cơ thể như bị sức hút đáng sợ ở cái vực thẳm sâu kéo thẳng
xuống màn đêm vô tận, tiếng chửi rủa gào thét từ dưới vực vang lên càng lúc
càng thưa dần và cuối cùng tắt tiếng hoàn toàn.


Phì Lũ Đại Náo Dị Giới - Chương #206