205:


Người đăng: JunWei

" Triệu ca, huynh không phải từng nói rằng làm hại những con sinh linh yếu ớt
không có sức phản kháng như thế này phạm tội sát sinh sao? Sao giờ lại ...." "
Dương đệ à, suy nghĩ của đệ là hoàn toàn không đúng. Sao có thể so sánh Ngân
Vũ Ưng với lũ kiến yếu ớt vô hại kia được chứ? Đúng là lúc này chúng đang nằm
trong trứng không thể phản kháng không thể làm hại được ai cả. Nhưng rồi cũng
sẽ có ngày chúng nở ra. Thử nghĩ xem, tới lúc đó xuất hiện thêm ba con ma thú
cấp 5 đáng sợ, đợi chúng trưởng thành rồi thì phải đi săn mồi đúng không? Tới
khi đó tuyệt đối là đại họa cho tất cả các ma thú khác trong Hắc Ngục Giai này
không phải sao??" Triệu Thiên Phúc mang theo vẻ không hài lòng nghiêm túc "
tẩy não" Dương Kiệt, tiếp tục nói.

" mẹ ta từng nói, phải diệt trừ mầm móng đại họa trước khi nó kịp sinh sôi nảy
nở, lúc này chúng ta " xử lý" ba mối " nguy hại" này, chẳng khác nào giải cứu
trăm trăm ngàn ngàn con má thú khác trong Hắc Ngục Giai trong tương lai sao??
Công việc này tuyệt đối là công đức vô lượng, cái này gọi là gì nhỉ?? à à,
đúng rồi, gọi là phổ độ chúng sinh, đúng là thế rồi, cho nên, hì hì."

mẹ kiếp! nói thẳng ra là ngươi muốn xơi ba quả trứng trước mặt đó thôi, nói
chi cho cao thượng quá vậy, ở đó mà phổ độ chúng sinh con khỉ khô á!

“ Lão đệ à, đệ không muốn ăn chúng, chẳng qua là lo sợ sau này bị “ mẹ” chúng
báo thù đúng không?? Yên tâm, yên tâm, mọi chuyện để lão ca ta nay lo, tất cả
đều nằm hết trong sự tính toán của lão ca ta nay rồi, hì hì.” Nhìn thấy Dương
Kiệt vẫn còn do dự, Triệu Thiên Phúc mang theo vẻ mặt đầy “ tự tin”, không
ngừng thuyết phục Dương Kiệt xiêu lòng.

Yên tâm?? Nằm hết trong sự tính toán của ông?? Trông vẻ mặt đầy tự tin của hắn
như thế này, chẳng lẽ trên người hắn có lá át chủ bài đáng sợ không cần phải
lo sợ con ma thú cấp 5 hay thậm chí cấp 6 chăng??

Nhìn thấy Dương Kiệt dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm vào mình, Triệu
Thiên Phúc tỏ ra không hài lòng tiếp tục “ công việc tẩy não” của mình: “ Đệ
à, ánh mắt của đệ là ý gì đây?? Nghi ngờ lão ca ta nay sao?? Hãy dẹp bỏ những
suy nghĩ “nguy hiểm” đó đi, mẹ ta từng nói, là bạn bè thì phải tin….” “ thôi,
thôi, làm ơn đừng giảng đạo nữa, đệ tin, đệ tin rồi được chưa ~~!!!!”

“ hì hì, có thế chứ ~~~!!!” Nhìn thấy Dương Kiệt đã chịu “khuất phục”, Triệu
Thiên Phúc lần nữa quay đầu dán chặt đôi mắt đang rực sáng về phía ba quả
trứng ở phía xa, nước miếng nước dãi lại tiếp tục chảy đầy trên mép miệng.

“ hì hì, xem kìa, xem kìa, chúng cũng đang tỏ ra phấn khích hào hứng khi chuẩn
bị trở thành món ăn khoái khẩu cho chúng ta, không phải sao??” cả hai nhẹ
nhàng tiến gần tới ba quả trứng, ba quả trứng đó lập tức có phản ứng, không
ngừng lắc lư qua lại trong cái tổ được xây bằng vô số linh thảo quý hiếm.

Thôi đi cha nội, chúng đang cảm nhận được tính mạng của mình bị đe dọa, nên
hoảng sợ rung lắc như muốn bỏ trốn thì có, hoang tưởng hơi thái quá rồi đấy
lão ca à!!

Pằng ~~~~~~~~~~~~!!!

Chiếc đỉnh khổng lồ “ thần thánh” lại lần nữa xuất hiện, tựa như cây bút phán
quyết số phận của ba quả trứng ở trước mặt. Dường như chúng cũng cảm nhận được
điều đó nên ngày càng lắc lư dữ dội hơn nữa.

Nhanh như chớp, ba quả trứng đã được Triệu Thiên Phúc ném thẳng vào đỉnh chứa
đầy nước mặc cho sự “ phản kháng” dữ dội của chúng.

Lần này không cần bỏ thêm bất kỳ gia vị nào nữa, trực tiếp bắt lửa lên ở dưới
đỉnh bằng cái tổ linh thảo của ba trái trứng.

Nhìn thấy vô số linh thảo cấp 3, cấp 4 bùng cháy chỉ để làm nguyên liệu bắt
lửa, Dương Kiệt đau xót nứt cả ruột gan.

Cái tổ trứng được xây bằng vô số linh thảo cao cấp đó đem ra ngoài bán, tuyệt
đối là một số tiền khổng lồ đấy chứ.

Thẳng con phá của, tuyệt đối là thằng con phá của mà ~~~!!

Mùi hương trứng luộc càng lúc càng đậm đà, đặc biệt là trứng của loài ma thú
cấp 5, cộng thêm linh thảo đang bốc cháy ở dưới đỉnh hòa lẫn vào nhau, mùi
hương sộc thẳng vào mũi lập tức khiến đầu óc sảng khoái phấn chấn hẳn lên. Và
thời điểm này cũng là lúc ba trái trứng đã trở nên bất động như hóa thạch,
không còn lắc lư động đậy gì nữa.

Ba chú chim non trực tiếp tử nạn mà chưa kịp chào đời rồi.

“ sắp rồi, sắp rồi, chút nữa, chút nữa là có thể “ chén” được rồi.” nước miếng
nước dãi tuông trào như suối chảy, nhuộm ướt cả ngực áo, Triệu Thiên Phúc phấn
khích tột cùng, thậm chí từ trong nhẫn Càn Khôn rút sẵn ra một cái thìa khổng
lồ, chỉ chờ trứng chín hẳn, lập tức lao vào “ chiến” ngay tức khắc.

Nhìn thấy bộ dáng “ đáng sợ” của đối phương, Dương Kiệt không tự chủ khẽ nhích
người sang một bên, đề phòng bị vạ lây nước miếng nước bọt dính vào người
mình.

Xì xòe ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!

“ haha, xong rồi, xong rồi, “ chén” thôi lão đệ ~~~~~~~!!!” Không chờ Dương
Kiệt kịp phản ứng, Triệu Thiên Phúc trực tiếp lao thẳng tới chiếc đỉnh khổng
lồ vẫn còn đang bốc khói ngùn ngụt, từ trong miệng đỉnh dùng chiếc chìa khổng
lồ vớt ra một quả trứng đã chín tới ra ngoài, lại dùng vài hòn đá nhỏ cố định
trái trứng dựng đứng lên không ngã xuống.

Boong ~~~ boong ~~~~!! Crack ~~~ crack ~~~~~~~!!

Chiếc thìa khổng lồ gõ thẳng vào đỉnh trứng liên hồi, vỏ trứng nhanh chóng nứt
toẹt ra, dòng dịch thể màu trắng đục từ bên trong bắt đầu từ khe nứt tuôn trào
ra, không chấp nhận uổng phí, Triệu Thiên Phúc lập tức dùng chiếc lưỡi thô dày
của mình liếm sạch những giọt dịch thể đang chảy ra, không bỏ sót một giọt nào
cả.

Cái động tác ăn trứng này ….. !! Sao giống như ăn trứng hột vịt lộn ở trái đất
vậy trời.

À không, cái này phải gọi là ăn hột ưng lộn mới đúng!!

“ Đúng là, chép chép ~~~, ăn tới đâu, chép chép ~~~, sảng khoái tê tái tới,
chép chép ~~, đó, mẹ ta nói, chép chép ~~~ nói không sai tý nào, chép chép
~~~, con người sống để, chép chép ~~, để ăn chứ không, chép chép ~~~ phải ăn
để sống, chép chép ~~~, không được ăn những món, chép chép ~~~, ngon vật lạ
như thế này, thà chết, chép chép ~~~ chết quách đi cho rồi, hi hi, ực
~~~~~~!!! ủa, lão đệ, sao còn chưa động miệng nữa??” đang ăn mà vẫn không thể
ngưng nói, tướng ăn trông “ thảm họa” vô cùng, bộ trang phục mới thay cách nay
không lâu lại lần nữa dính đầy dịch thể của trứng, nhưng điều đó không thể ảnh
hưởng hắn tiếp tục thưởng thức “ món ngon” một cách đầy phấn khích.

Đã tới nước này rồi, phóng đao thì đành phải theo đao chứ biết sao rồi. Cho dù
lúc này không ăn, nhưng mùi hương của trứng bốc lên lúc nãy đã thấm vào trong
cơ thể của Dương Kiệt, chỉ cần “mẹ” của chúng quay trở về, chắc chắn sẽ truy
sát anh ta tới chân trời góc biển, muốn chối cũng chối không được.

Chụp lấy chiếc chìa khổng lồ do Triệu Thiên Phúc ném qua, Dương Kiệt học theo
động tác của đối phương, từ trong đỉnh vớt ra một quả rồi cố định trên mặt
đất, động tác vô cùng thuần thục gõ mạnh lên đỉnh trứng.

Gì chứ hột vịt lộn còn xa lạ gì với một người ăn từ nhỏ tới lớn như Dương Kiệt
nữa. Nếu như lúc này có thêm rau dăm hay muối tiêu mới có thể gọi là hoàn
hảo!!

Nếm thử dịch trứng chảy ra, béo béo ngậy ngậy, đặc biệt là “ Ngân Vũ Ưng” vốn
có thuộc tính hàn, nên uống vào thanh mát vô cùng, hiệu quả tuyệt đối tốt hơn
gấp trăm lần ngàn lần so với cái loại nước đắng hai mươi bốn vị thanh nhiệt
giải độc đấy chứ.

Hút chán chê dịch trứng xong, bắt đầu vào món chính rồi đây.

Bóc lớp vỏ trứng trên đỉnh ra, lập tức lộ ra hình dạng của một con “ Ngân Vũ
Ưng” đã gần như thành hình ở bên trong. Cơ thể đầy lông lá màu trắng như tuyết
pha trộn với dịch trứng, mắt nhắm chặt lại như cái mỏ của nó há to ra như vẻ
vùng vãy kêu thét trong tuyệt vọng khi bị bỏ vào nồi nước sôi lúc nãy.

Cũng không biết là do chúng còn chưa ra đời hay tác dụng của chiếc đĩnh, lông
vũ trên cơ thể trông mềm mại vô cùng, không chút vẻ sắc bén cứng cáp vốn có
của Ngân Vũ Ưng trong truyền thuyết, hoàn toàn có thể nuốt luôn vào bụng mà
không phải lo sợ bị tổn thương bao tử, đường ruột.

Quay sang liếc nhìn Triệu Thiên Phúc đã bắt đầu múc thịt ra ăn một cách ngon
lành, mặc dù có chút không nỡ, nhưng với một người đã từng trải qua “ thử
thách” món đặc sản “ hột vịt lộn”, cảm giác ghê tởm tội lỗi nhanh chóng được
phất lờ đi, đúc thìa thẳng vào trong trứng, nghiền nát một phần thịt ở cơ thể
của “ Ngân Vũ Ưng”, mút ra bỏ thẳng vào miệng.

Thịt vào miệng lập tức tan chảy ra, mùi vị khá giống với thịt gà ác tiềm thuốc
bắc, nhưng ngon ngọt không đắng, đặc biệt là thịt chim ưng vừa tan chảy ra,
tựa như hình thành một dòng năng lượng đầy sinh khí chạy khắp cơ thể, khiến tế
bào trong người trở nên hoạt bát dữ dội, có cảm giác như đang được tẩy trừ mọi
tạp chất dơ bẩn còn sót lại trong cơ thể trước đó vậy.

Dương Kiệt có thể cảm nhận được sức đề kháng và phòng thủ của bản thân dần
tăng lên sau mỗi muỗng thịt đút vào trong miệng, theo dự tính thì chỉ cần ăn
sạch con “ Ngân Vũ Ưng” trong trứng, sức phòng thủ của mình phải tăng lên một
cấp là ít.

Không ngờ ăn thịt ma thú cấp 5 lại có hiệu quả đáng sợ như thế này!!

Một cấp cộng thêm ba cấp sau khi phục dụng Càn Khôn Trúc Thể Quả trước kia,
nếu như kích hoạt luôn cả võ hồn, không có thực lực của chân nguyên thần tầng
thứ 2, cũng đừng mong phá vỡ được phòng thủ của Dương Kiệt nữa là.

Không tốn quá nhiều thời gian, trái “ hột ưng lộn” đã nằm gọn trong bụng của
Dương Kiệt, ngay cả xương chim cũng không buông tha. Mang theo vẻ mặt thèm
thuồng chưa đủ quay đầu nhìn chằm chằm vào trái trứng còn lại trong đỉnh, phấn
khích lao tới định ăn nốt quả còn lại, còn đâu cái dáng vẻ “ miễn cưỡng” như
lúc ban đầu nữa chứ.

Cùng lúc đó, Triệu Thiên Phúc đang mang theo vẻ mặt đầy thỏa mãn ngồi xỉa răng
nghỉ xả hơi để chuẩn bị tiếp tục “ chiến” tiếp hiệp hai, đột nhiên cảm nhận
thấy “ mối nguy hiểm đang ập tới”, không chút chần chừ do dự, không cho Dương
Kiệp kịp thời phản ứng, cơ thể nhanh như cơn gió lốc lao thẳng về phía cái
đỉnh, trực tiếp vớt trái trứng còn lại bổ vỏ ra nhét dịch trứng và thịt chim
vào miệng không ngừng.

Dương Kiệt mang theo vẻ mặt “ tiếc nuối tột cùng” nhổ dãi nhìn Triệu Thiên
Phúc chén sạch quả trứng còn lại.

Mẹ kiếp ~~~!! Một quả trứng là một cấp phòng thủ chứ ít ỏi gì, thế mà bị đối
phương phỗng tay trên trong tích tắc, không đau xót nứt ruột mới là lạ á.

“ ực ~~~~~!! Phê ~~~~~~!!!” Triệu Thiên Phúc giải quyết quả trứng xong, mang
theo vẻ mặt áp phê sảng khoái ngồi dựa lưng vào vách đá, trông không khác gì
một con nghiện đang phê thuốc vậy.

Cơm no rượu say xong, Dương Kiệt cũng bắt đầu bình tĩnh lại, lúc ăn thì đúng
là phủ phê thật đấy, ngon tới nỗi lỗ tai cũng nhúc nhích, nhưng khi ăn xong
phải đối mặt với hậu quả đáng sợ có thể đổ xuống đầu mình bất kỳ lúc nào kia
kìa.

Tranh thủ chim mẹ chưa quay về ổ, tẩu vi thượng sách mới phải đạo chứ!!

“ Triệu ca, chúng ta ăn uống no say rồi, hay là ……”

Éc ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!

Trong lúc Dương Kiệt gợi ý cho Triệu Thiên Phúc bỏ trốn trước khi quá muộn,
một tiếng gào thét đầy căm phẫn của loài chim vang động cả trời đất vang lên,
tiếng thét đó mang theo uy lực kinh hoàng, khiến cho trời đất phải rung
chuyển.

Ngay sau đó là một luồng áp lực vô hình đáng sợ tới cực đỉnh ập thẳng xuống
người Dương Kiệt và Triệu Thiên Phúc, khiến cả hai đứng không vững té ngã mông
xuống đất.

Ma thú cấp 6 ~~~~~~~~~!!

Dương Kiệt không kềm được biến sắc khi cảm nhận được thứ áp lực đáng sợ đó
càng lúc càng đè nặng lên người, chứng tỏ “ đối phương” đang áp sát tới vị trí
cả hai với tốc độ cực nhanh, chỉ trong chốc lát nữa thôi sẽ có mặt ở ngay cái
hang động khổng lồ này.

Không cần phải hỏi, đó chính là Ngân Vũ Ưng đã trưởng thành, chủ nhân của hang
động này, đồng thời là mẹ của ba quả trứng đáng thương đã biến thành món ăn
trong bụng của cả hai lúc nãy rồi.

Mẹ kiếp ~~~!! Ma thú cấp 5 cao cấp cũng đủ chết rồi, huống chi cả hai đã tính
toán sai lầm, con Ngân Vũ Ưng này là một con ma thú cấp 6 nữa chứ.

Lúc này Dương Kiệt chỉ còn biết đặt kỳ vọng vào “ lá át chủ bài” “ vũ khí bí
mật” của Triệu Thiên Phúc, hy vọng có thể trấn áp được con ma thú đáng sợ đó.


Phì Lũ Đại Náo Dị Giới - Chương #205