Gián Điệp Quân Địch??


Người đăng: JunWei

ộc cộc ~~ lộc cộc ~~~ lộc cộc ~~~ .....!!

Cả nhóm giật mình hoảng hốt khi phát hiện một quân đoàn toàn thân bao bộc bởi
lớp giáp sắt hắc ám có khảm hoa văn con chim ưng tung cánh ngay trước ngực
giáp trông vô cùng bắt mắt, cưỡi trên con hắc lân mã, loại tuấn mã vang danh
khắp khu vực U Châu về sức bền, tốc độ cũng như sự hoành tráng ngoại hình của
nó.

Hắc Lân Mã, một loại ngựa lai tạp giữa hắc kỳ lân và ngựa thuần chủng của U
Châu, lớp da trên toàn thân của nó tựa như được phủ thêm một lớp vây giáp dày
như từng miếng từng miếng hắc thủy tinh khảm thẳng vào, có sức phòng thủ vô
cùng đánh sợ, đao kiếm thông thường tuyệt đối không thể xuyên thủng được lớp
da của nó, cộng thêm khả năng ngày chạy ba ngàn dặm không mệt, vượt sông lội
suối như đất bằng phẳng, vô cùng hiển nhiên trở thành ngựa chiến được ưa
chuộng nhất trong các vương triều ở khu vực U Châu này rồi.

Một quân đoàn gồm cả trăm thành viên trên lưng ngựa, không biết từ đâu xuất
hiện lao thẳng về phía nhóm Dương Kiệt đang đứng, chỉ trong chốc lát đã hình
thành vòng vây hình tròn vây chặt cả nhóm lại ở chính giữa.

“ Quân đoàn hắc kỵ hoàng gia ??” Cửu Thúc khẽ díu mày trước sự xuất hiện của
quân đoàn lừng danh của vương triều Thiên Ưng, miệng lẩm bẩm thót ra tên gọi
của quân đoàn vừa xuất hiện đó.

“ Các ngươi là ai? Từ đâu tới đây?? Bộ không biết là sắp tới thời hạn đóng
cổng thành hay sao mà còn lảng vảng ở ngoài thành như vậy hả??” một tên đàn
ông trung niên có khuôn mặt gầy ốm, để râu con dê, mắt diều hâu, mũi chim ưng
từ trong đám đông thúc ngựa bước ra phía trước, dùng ánh mắt soi mói thăm dò
nhìn chằm chằm vào nhóm Dương Kiệt, lạnh lạnh nói.

“ Bẩm đại nhân, chúng tôi là người của một bang hội đã được phép định cư trong
vương thành, do vừa mới hoàn thành một nhiệm vụ được ủy thác nên đã quay về
hơi trễ một chút, mong đại nhân thông cảm cho ạ.” Cửu Thúc từ trong nhóm bước
ra, chắp tay thi lễ với người đàn ông vừa lên tiếng trách mắng và giải thích.

“ Bang hội định cư trong vương thành?? Sao trông các ngươi khá lạ mặt, bổn
quan chưa từng gặp qua các ngươi vậy?? Nói mau, các ngươi có phải là nội gián
của vương triều khác tới nay, mục đích là để thám thính thông tin của bổn
vương triều đúng không??” người đàn ông trung niên lộ ra vẻ nghi ngờ, trực
tiếp quát tháo thẳng vào mặt Cửu Thúc.

Roẹt ~~~~~ roẹt ~~~~~~~~~~~~~~ roẹt ~~~~~~~~~~~~~!!

Cây thương dài gần ba trượng xuất hiện trong tay, đám quân kỵ đã tạo ra tư thế
xung phong, chỉ cần người đàn ông trung niên ra lệnh một cái, sẽ lập tức lao
vào từ tứ phía xiên thương như xiên thịt ở vào mục tiêu chính giữa.

“ Đại nhân xin đừng hiểu lầm, bang hội của chúng tôi thành lập chưa được bao
lâu, lại thường xuyên đi ra ngoài làm nhiệm vụ nên ít khi ở lại trong thành,
đại nhân chưa nhìn thấy qua chúng tôi không phải là chuyện lạ, chúng tôi đích
thật là người của vương thành ạ, mong đại nhân minh giám.” Cửu Thúc cũng phải
biến sắc khi đối phương gán mình vào cái tội nội gián của vương triều khác,
nếu như không giải thích rõ ràng, e rằng sẽ bị cả vương thành truy sát cho mà
xem.

“ Đừng nói nhiều, khoang tay đầu hàng, theo bọn ta về đại lao để kiểm chứng,
nếu như chứng minh được các ngươi không phải là nội gián, sẽ thả tự do cho các
ngươi ngay tức khắc, nhưng nếu như … khà khà.” Người đàn ông trung niên lộ ra
nụ cười khát máu và chế giễu.

Thì ra chỉ là một bang hội vừa mới thành lập. vậy thì không cần phải khách sáo
với các ngươi làm gì nữa, không thừa cơ chém đẹp các ngươi quả thật có lỗi với
bản thân quá đi.

Thì ra tên đàn ông trung niên này cũng biết rõ nhóm Dương Kiệt tuyệt đối không
thể nào là nội gián của vương triều đối địch, vì không một nội gián nào ngu
xuẩn tới mức đi thành từng đoàn, đã vậy còn định vào thành trong thời gian
nhạy cảm nhất nữa chứ. Chẳng lẽ đầu của mấy tên nội gián bị kẹp qua nên mới
ngu xuẩn như vậy? Tất nhiên là không thể nào rồi!

Lúc ban đầu chẳng qua chỉ muốn dằn mặt đối phương một chúng để kiếm thêm chút
đỉnh tiền đút lót từ đối phương. Nhưng khi phát hiện chỉ là một bang hội vừa
mới thành lập, vậy thì không cần phải khách sáo làm gì nữa rồi. Tống vào đại
lao, moi sạnh hết tài sản trên người chúng, sau đó gán thêm cái tội gián điệp
phe địch, tới lúc đó không chỉ tiền tài nằm trong túi, thậm chí công trạng
chiến tích song thu cho mà xem.

Bắt được gián điệp của phe địch, không chỉ nhận được tiền thưởng, không chừng
còn có cơ hội thăng thêm vài cấp, thăng chức đại đội trưởng của quân đoàn hắc
kỵ hoàng gia cũng không chừng đấy chứ.

Cỏn vấn đề đối phương có phải là nội gián hay không, vào tới đại lao, cho dù
không phải cũng thành phải mà thôi.

“ mẹ kiếp ~~~!! Ta nhịn đủ tên mặt khỉ này rồi, Cửu Thúc tránh ra, để ta xử
đẹp tên trời đánh đó.” Trong lúc người đàn ông trung niên đang phấn khích
trước viễn cảnh tăng lương thăng chức, Dương Kiệt nãy giờ đứng sang một bên
chờ đợi đã nhịn không nổi nữa rồi, trực tiếp xoắn tay áo lên lao ra phía
trước, chuẩn bị lao tới xử đẹp đám quân kỵ dám vây đánh mình, đặc biệt là tên
đàn ông trung niên khốn nạn đó.

Mẹ kiếp, chỉ là một tên chân nguyên tầng thứ 9 quèn thôi mà dám lớn tiếng
phách lối với bố mày sao? Mày có biết là đã biết bao tên ngu xuẩn như mày đã
bị bố mày hóa kiếp rồi không? Mày có biết rằng những tấm gương sáng để mày soi
theo đều là những kẻ mạnh tông sư hay thậm chí nguyên thần không? À chắc mày
không biết chứ gì? Được, bố mày sẽ cho mày biết thế nào là vuốt phải mông cọp,
thế nào là ép chó vào đường cùng, xì xì, cái gì mà ép chó, bỏ qua đi.

Bốn thành viên trong bang hội lần đầu tiên hưởng ứng theo chân Dương Kiệt
chuẩn bị lao về phía trước giao chiến.

Cũng phải thôi, lúc này khoang tay chịu trói bị tống cổ vào đại lao, chỉ có
nước thân tàn ma dại mà thôi, có thể không vùng lên phản kháng sao?

“ khoan đã, đừng manh động.” Cửu Thúc vội vã kéo Dương Kiệt lại, đồng thời
dùng ánh mắt đầy oán trách trách cứ cái tính khích cái đã nổ của anh ta.

Bộ không biết dùng đầu suy nghĩ để tìm cách giải quyết sao? Đập người ta một
trận? Tôi cũng muốn đấy, nhưng có nghĩ tới hậu quả sau khi bản thân được sướng
tay chưa hả? Có biết thân phận của người ta là ai không? Quân đoàn hoàng gia
đấy!! Người ta là đại diện cho mặt mũi của hoàng thất, của cả một vương triều,
anh tự ý đập người ta, chẳng khác nào tát thẳng vào mặt của phía hoàng gia
sao?? Phía hoàng gia không xử anh mới là lạ á, chỉ sợ tới lúc đó cả bang hội
không còn chốn dung thân ở vương triều Ưng Lạc nữa là.

“ Cái gì??? Còn dám phản kháng?? Đích thị các ngươi là gián điệp của vương
triều khác không sai!! Bây đâu, bắt sống hết cho ta, dám phản kháng trực tiếp
trảm sát tại chỗ.” Người đàn ông trung niên chỉ chờ có thế, tên ngu xuẩn tạo
cớ cho mình, ngu sao không nắm bắt, trực tiếp ra lệnh bắt sống thậm chí trảm
sát cả nhóm Dương Kiệt ngay tức khắc.

Hô ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!

Cả đoàn quân kỵ hô lên một tiếng đầy khí thế, thậm chí vang động trời đất, hai
chân thúc mạnh bụng ngựa, trường thương chĩa thẳng về phía mục tiêu, tựa như
cả trăm cơn gió lốc hắc ám lao tới cuốn bay mọi thứ cản đường.

“ khoan đã, chúng tôi không phải gián điệp, chúng tôi là người của tam công
chúa.”

“ Hừ hừ, cho dù là tam công chúa hay tam công tử gì đó, dám…. Cái gì, ngươi
nói cái gì?? Các ngươi là người của tam công chúa??? Ngừng lại, mau ngừng lại
~~~~!!” người đàn ông trung niên phấn khích chế giễu không ngừng buông lời
khinh thường, nhất thời không nhận thức ra ba chữ “ tam công chúa”, đợi tới
khi trong đầu chợt lóe qua hình ảnh một phụ nữ cao quý, lạnh lùng như băng, cả
người không kềm được run bắn lên, hối hả ra lệnh cho đoàn quân ngưng lại thế
xung phong của mình.

Két ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!

Tiếng vó ngựa kéo lê ma sát trên mặt đất nhất thời vang lên liên miên không
dứt, mũi trường thương thậm chí gần như chạm thẳng vào cơ thể của nhóm Dương
Kiệt đột nhiên ngưng hẳn, chỉ cần chậm trễ một giây, e rằng cả nhóm đã thành
con nhím mất tiêu rồi.

Tất nhiên, đó là trường hợp cả nhóm đứng yên không phản kháng.

Cảnh tượng đó đủ để chứng tỏ quân đoàn hắc kỵ của hoàng gia tinh nhuệ tới cỡ
nào, nói tiến là tiến, nói ngưng là ngưng, không thêm một bước cũng không
thiếu một bước, tuyệt đối không phải những quân đoàn thông thường có thể làm
được điều đó.

“ Các ngươi nói các ngươi là người của tam công chúa? Có bằng chứng gì không?”
sắc mặt của người đàn ông trung niên trở nên khó coi vô cùng, đôi mắt sắc lạnh
dán chặt vào người Cửu Thúc, nếu như đối phương dám bịa chuyện, tuyệt đối
không chỉ là tống cổ vào đại lao một cách đơn giản như trước đó nữa đâu.

Không còn cách nào khác, Cửu Thúc từ trong nhẫn Càn Khôn của mình rút ra một
tấm thẻ bài chĩa ra ngay trước mắt người đàn ông trung niên đó.

Tấm thẻ bài được làm bằng cẩm thạch trên bề mặt có khảm chữ “ Băng”.

Băng Tiêu Tử, đó là biệt hiệu của tam công chúa của vương triều Thiên Ưng.

“ Đúng là thẻ bài của tam công chúa thật!!” Trong đôi mắt của người đàn ông
trung niên lóe qua tia sáng chán ghét, miệng lẩm bẩm nói rõ.

“ Thân phận đã được xác định rõ ràng, chúng tôi có thể vào thành đúng không??”
Cửu Thúc nhanh chóng bỏ lại thẻ bài vào trong nhẫn, vẫy vẫy tay ra lệnh cho cả
nhóm trực tiếp quay đầu vào thành, không muốn nán lại đề phòng xảy ra trường
hợp không mong muốn.

“ Khoan đã ~~~~~~~~~~~~~~!!!” Cả nhóm đi chưa được vài bước, giọng nói của
người đàn ông trung niên kia lại lần nữa vang lên, khiến phải ngừng bước, quay
người lại díu mày nhìn chằm chằm vào đối phương để xem hắn định giở trò gì.

“ Các ngươi là người của tam công chúa, tất nhiên là có thể vào thành, chỉ là
…..” Đôi mắt người đàn ông trung niên lóe qua tia sáng nham hiểm, chỉ thấy hắn
ngẩng đầu hướng về phía tường thành, vận hành chân nguyên trong cơ thể lên,
miệng hét lớn: “ Đã tới thời gian quy định, lập tức đóng cửa thành lại ngay
tức khắc, mau ~~~~~~~~~~~~~!!!”

Két ~~~~~~~~~~~~~ !! két ~~~~~~~~~~~!!!

Dưới ánh mắt đầy khoái trá của tên đàn ông trung niên và sắc mặt khó coi của
nhóm Dương Kiệt, sau khi được lệnh, cổng thành nhanh được binh lính phụ trách
ở tường thành đóng sập lại, không cho bất kỳ ai ra vào nữa.

“ Ý của ngài là đây??” Cửu Thúc mặt đen như than, nhìn chằm chằm vào người đàn
ông trung niên lạnh lạnh nói.

“ Không ý gì cả, chỉ là thời gian quy định đã tới, nên bổn quan hạ lệnh cho
đóng cổng thành lại thôi. Các ngươi muốn vào thành ư? Được thôi, đứng ở đây
đợi tới sáng hôm sau, đợi tới thời gian mở cổng thành, các ngươi sẽ được phép
đi vào.” Người đàn ông trung niên mang theo nụ cười chế giễu cười lạnh nói.

Bố mày không thể tóm cổ chúng mày, chẳng lẽ không thể bắt chúng mày đứng phơi
gió cả đêm ở đây được sao? Chúng mày có tam công chúa đỡ lưng thì sao nào?
Chẳng lẽ bố mày không có? Vả lại bố mày làm đúng theo quy tắc, cho dù tam công
chúa cũng đừng mong bắt lỗi được bố mày đấy.

Quan trọng nhất là, hiện giờ tam công chúa và chủ nhân đang giao chiến đấu đá
lẫn nhau, nếu như mình có thể khiến cho người của tam công chúa bễ mặt, chẳng
khác nào vã thẳng vào mặt của tam công chúa cả, đả kích được đối thủ trực
tiếp, không chừng chủ nhân sẽ vui mừng khen thưởng mình cũng nên.

Nghĩ tới điều đó, người đàn ông trung niên không kềm được run bắn người lên vì
phấn khích, quyết định vỗ đầu tự khen mình cái vì quyết định “ xuất thần” này.

Hí hí hí hí ~~~~~~~~~~~~~~~~~!! Á Á ~~~~~~~~~~~~~~~!!

Rầm ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!

Trong lúc tên khốn đang “ tự sướng” trước viễn cảnh thăng quan tiến chức, đột
nhiên con kỳ lân mã ở phía dưới gầm hú lên đầy sợ hại, hai chi trước dựng
thẳng lên, cơ thể vùng vẫy dữ dội. Do quá bất ngờ và đang “ tự sướng”, cộng
thêm một áp lực đáng sợ đè thẳng lên người khiến hắn không thể nhúc nhích, tên
đàn ông trung niên trực tiếp từ trên lưng ngựa rơi ngã mông xuống đất dưới
hàng trăm hàng ngàn ánh mắt đang có mặt ở nơi này.

“ Tên nào??? Tên nào dám chơi xỏ bổn quan ~~~~~~~~~~~~~~!!!” Khuôn mặt của tên
đàn ông trung niên đã đỏ phồng lên như mông khỉ, phẫn nộ tột cùng từ dưới đất
nhảy cẫng lên, không ngừng phun đất cát trong miệng ra, phóng ánh mắt tràn đầy
sát khí nhìn chằm chằm vào nhóm Dương Kiệt, quát lớn.


Phì Lũ Đại Náo Dị Giới - Chương #195