Người đăng: JunWei
Cửu thúc không nói năng thêm gì cả, chỉ lặng lẽ quay người dẫn nhóm đi thẳng
về phía trạm di chuyển ở khu vực trung tâm trong thành.
Di chuyển gần nửa canh giờ, một tòa kiến trúc cao lớn như một tòa tháp được
đút bằng pha lê đã nhanh chóng lọt vào trong mắt của cả nhóm.
Đó chính là trạm dịch chuyển của đại lục Huyền Thiên này.
Cả nhóm đi thẳng vào trong đại sảnh của trạm dịch chuyển, không gian rộng rãi
có cách bài bố giống hệt như văn phòng ngân hàng của trái đất, quầy tiếp
khách, ghế ngồi, thậm chí có một tấm kính lớn treo ngay chính giữa đại sảnh,
trên bề mặt tấm kính không ngừng nhấp nháy những hình ảnh giống hệt một tấm
bản đồ của khu vực U Châu, chỉ là chỉ hiện thị khu vực miền nam của U Châu,
người muốn di chuyển có thể từ trên tấm bản đồ tham khảo và lựa chọn những
thành trì được hiển thị trên đó.
Chỉ là bầu không khí trong đây khá vắng vẻ, ngoại trừ vài tên “ bảo vệ” đứng
canh gác và nhân viên đang ngồi sau quầy tiếp khách ngáp lên ngáp xuống, không
thấy thêm bất kỳ người nào nữa.
Cũng phải thôi, di chuyển bằng trạm dịch chuyển ở đại lục Huyền Thiên có giá
trên trời, có nhiều người thậm chí kiếm tiền suốt đời cũng không đủ để dịch
chuyển một chuyến, tất nhiên là không thể đông đúc bon chen như sân bay hay
nhà xe như trái đất rồi.
“ Có “dê Béo”, à không, có khách tụi bây ơi ~~~~~!!!” nhìn thấy nhóm Dương
Kiệt bước vào, đôi mắt tên bảo vệ lập tức rực sáng như bóng đèn pha, quay sang
đám quầy tiếp viên hô lớn, đồng thời mang theo vẻ mặt như con chó luộc chín
đầu đón tiếp khách một cách nồng nhiệt.
Cũng phải thôi, cho dù ở trái đất hay ở đại lục Huyền Thiên, tiền lương hay
tiền thưởng của nhân viên dựa vào doanh số kinh doanh của “Công ty”, quanh năm
suốt tháng không có khách ghé thăm, đừng nói là tiền thưởng, ngay cả tiền
lương được lãnh đủ không đã là một vấn đề rồi, thậm chí có nguy cơ bị mất chén
cơm nữa là . Lúc này nhìn thấy bảy con “dê béo” bước vào, không phấn khích mới
là lạ á.
Bánh trái trà nước xong, một người đàn ông trung niên ăn mặc sang trọng bước
tới, dương như là chủ quản của trạm dịch chuyển này vậy, lộ ra nụ cười “ muốn
thân thiện bao nhiêu có bấy nhiêu”, thận trọng hỏi: “ xin hỏi các vị khách quý
muốn di chuyển tới vị trí nào ạ? Tất cả? hay chỉ một vài vị thôi ạ.”
“ Vương Thành Khương Lộc, bảy người.” Cửu Thúc nhanh chóng lên tiếng.
Nghe xong yêu cầu của “lũ Dê Béo”, đôi mắt của vị chủ quản càng rực sáng hơn
nữa. Từ ngôi thành này trực tiếp dịch chuyển tới vương thành Khương Lộc tuyệt
đối không rẻ, ngoài ra một lần dịch chuyển tới bảy người, có thể nói doanh thu
của ngày hôm nay vượt xa cả ba bốn năm gom lại nữa là. Năm nay lại có tiền
thưởng để mang về nhả, không cần phải bị con “ cọp cái” ở nhà trách mắng la
hét nữa rồi, hihi.
Đúng là ba năm không mở hàng, mở hàng một cái đủ ăn ba năm, chính là như thế
này đấy.
“ Vâng, vâng, vương thành Khương Lộc, chi phí dịch chuyển của mỗi người là
10000 linh thạch trung cấp, bảy người tổng cộng là 70000 linh thạch trung cấp
ạ. Quý vị muốn dịch chuyển ngay bây giờ hay chờ đợi thêm một thời gian nữa ạ.”
Người đàn ông trung niên mang theo vẻ mặt thận trọng hỏi, trong lòng thấp thỏm
không yên, chỉ lo sợ đối phương nghe xong cái giá quay đầu bỏ chạy thì khổ.
70000 linh thạch trung cấp, tương đương 7 triệu linh thạch cấp thấp, một tài
sản khổng lồ ngay cả những tên thương gia giàu có nghe thấy cũng phải biến sắc
nữa là, huống chi nhóm người này trông có vẻ không được giàu có lắm nhỉ.
Mép mắt của Cửu Thúc khẽ co giật một cái, nhưng vẫn từ trong nhẫn Càn Khôn của
mình rút ra một chiếc túi Càn Khôn nhỏ ném qua cho người đàn ông trung niên
đó, lạnh lạnh: “ Ngay bây giờ.”
Người đàn ông trung niên có chút bất ngờ về độ “ chơi sộp” của đối phương,
nhưng khi nắm chặt túi Càn Khôn trong tay, không còn tâm trí để ý tới điều đó,
phấn khích dùng thần thức của mình kiểm tra lại xem có đủ số lượng linh thạch
trong đó hay chưa.
Không chỉ người đàn ông trung niên, ngay cả những nhân viên khác cũng đều lộ
ra vẻ vui mừng tột cùng, tựa như vừa trúng số độc đắc vậy.
“ Đủ rồi chứ? Chúng tôi có thể sử dụng trạm dịch chuyển được chưa??” Cửu Thúc
lên tiếng hối thúc, không muốn tốn thời gian ở nơi này nữa, chỉ muốn rời đi
càng sớm càng tốt, nhất là khi nhìn đối phương ném số tài sản gần như phân nửa
của cả bang hội tích lũy được, lúc này đang xót nứt ruột đây nè.
“ Đủ cả rồi, đủ cả rồi ạ. Mời, xin mời quý khách đi theo tại hạ tới trung tâm
dịch chuyển, sẽ khởi động ngay tức khắc ạ.” Người đàn ông trung niên cười tới
nỗi không ngậm miệng lại được, vô cùng thận trọng nhét túi Càn Khôn vào trong
lòng mình và giấu cho thật kỹ, sợ bị ai đó cuỗm đi mất tiêu vậy. Sau đó vui vẻ
dẫn cả nhóm đi thẳng tới căn phòng dịch chuyển ở phía trong.
Thậm chí khi đi sâu vào trong vẫn còn nghe thấy tiếng hò hét reo mừng của đám
nhân viên ở bên ngoài. Dương Kiệt có chút cười khóc không được, có cần thiết
phải vui như mở lễ hội như thế này không chứ!!
Với một người sở hữu khối tài sản khổng lồ từ việc “moi xác” như Dương Kiệt
tất nhiên là không thể nào hiểu nổi cảm giác của những nhân viên ở đây rồi.
ở thế giới của Dương Kiệt có một doanh nhân từng nói : “ tiền nhiều quá để làm
cái gì??” . Những người nghèo chỉ muốn nói: “ đợi tới khi ông một đêm trắng
tay, không còn một xu dính túi, tức khắc sẽ biết tiền nhiều để làm gì thôi.”
Cũng như trường hợp ở đây, thừ xem Dương Kiệt đứng vào vị trí của họ, không
thể mang đủ tiền về cho gia đình hay thậm chí là bị đuổi việc do kinh doanh
không tốt, sẽ thấu hiểu cảm giác của họ vào lúc này thôi.
Cạch ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!
Cánh cửa một căn phòng được mở ra, người đàn ông trung niên đã dẫn theo cả
nhóm đi thẳng vào một căn phòng rộng gần ba trăm mét vuông. Căn phòng trống
rỗng không có lấy một vật trang trí nào cả, chỉ duy nhất nhìn thấy một quả cầu
thùy tinh khổng lồ treo trên lửng trần ở khu vực trung tâm căn phòng, ngoài ra
không có thêm bất kỳ thứ gì nữa.
“ Các vị cứ đứng ở vị trí trung tâm phía dưới quả cầu thủy tinh kia, tại hạ sẽ
đi tới căn phòng điều khiển để kích hoạt chức năng dịch chuyển cho các vị ạ.”
Người đàn ông trung niên nhắn nhũ vài câu xong, nhanh chóng rời khỏi, dường
như là đi vào phòng điều khiển để vận hành trạm dịch chuyển như lời ông ta nói
thì phải.
Dương Kiệt tỏ ra tò mò không ngừng ngắm nghía căn phòng và quả cầu thủy tinh
trên đầu, xuyên không tới đại lục Huyền Thiên hơn năm, nay là lần đầu tiên
được thử dịch chuyển, không biết là có giống như khi mình sử dụng Dịch Chuyển
Tức Thời không nữa.
Dịch Chuyển Tức Thời của Dương Kiệt chỉ có thể hạ cánh ngẫu nhiên, còn trạm
dịch chuyển có thể hạ cánh xuống nơi đã định vị sẵn, tất nhiên là cao cấp hơn
bí thuật của anh ta rồi.
Roẹt ~~~~~~~~~~~ roẹt ~~~~~~~~~~~ roẹt ~~~~~~~~~~~~~~!!
Dương Kiệt giật mình khi quả cầu thủy tinh trên đỉnh đầu đột nhiên rực sáng dữ
dội, không đợi cả nhóm kịp phản ứng, một tia sáng màu vàng ánh từ quả cầu
phóng thích ra, chiếu thẳng xuống nhóm người đang đứng ở phía dưới, bao phủ cả
cơ thể của họ lại.
Roẹt ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!
“ AAAAAAAAAAAAAAA ~~~~~~~~~~~~~~~!!” Dương Kiệt chỉ kịp gào thét một tiếng đầy
đau khổ khi cơ thể bị ánh sáng màu vàng bao phủ cả cơ thể, một cảm giác đau
nhức tột cùng của cơ thể bị xé rách ra xuất hiện, thậm chí chưa kịp hiểu
chuyện gì xảy ra, cảnh tượng ở trước mắt đen kịt lại, hai mắt trợn ngược ngất
xỉu tại chỗ.
Tất nhiên không chỉ mỗi Dương Kiệt bị vậy, người trong nhóm cũng có cảm giác
giống hệt như của anh ta, chỉ là họ đã có kinh nghiệm và chuẩn bị, nên không
thê thảm khó coi như Dương Kiệt.
Đợi tới khi cả nhóm ngất đi, cũng là lúc cơ thể của họ dần dần bị phai mờ đi,
tựa như bốc hơi trong không khí, chưa từng xuất hiện qua ở căn phòng này vậy.
Quá trình dịch chuyển đã hoàn thành.
Không biết qua đi bao lâu, Dương Kiệt từ trong cơn hôn mê từ từ tỉnh dậy, cảm
giác đau nhức toàn thân như cơ thể vừa bị xé nát ra vẫn còn đó, khó chịu vô
cùng, phải sử dụng chân nguyên trong cơ thể không ngừng điều trị phục hồi, mới
cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.
Mẹ kiếp, xem ra cái thứ tạm dịch chuyển của đại lục Huyền Thiên này sơ đẳng
không thể sánh bằng Dịch Chuyển Tức Thời của mình rồi, dịch chuyển mà cứ như
bị tra tấn thế này chịu sao thấu đây.
Quay đầu ra nhìn tứ phía, phát hiện mình đang nằm giữa một khu rừng hoang sơ
nào đó, và thành viên của Địa Cầu Bang đều đã thức tỉnh từ hồi nào, Hoàng Dung
đang quỳ ngay bên cạnh dùng vẻ mặt lo lắng nhìn chằm chằm vào mình, phát hiện
mình vừa tỉnh lại, lập tức lộ ra vẻ vui mừng an tâm.
Dương Kiệt khẽ vẫy vẫy trấn an Hoàng Dung, từ dưới đất đứng dậy, díu mày hỏi:
“ Nơi này là nơi nào thế? Không phải dịch chuyển tới vương thành Khương Lộc gì
đó sao?? Sao lại xuất hiện ở cái khu rừng này nhỉ? Chẳng lẽ người của trạm
dịch chuyển phạm sai lầm khi thao tác??”
“ Nơi này là khu rừng rậm nằm cách vương thành Khương Lộc năm mươi dặm về phía
bắc. Phía trạm dịch chuyển đã làm đúng quy trình, vì trạm dịch chuyển tuyệt
đối không được phép và cũng không thể dịch chuyển khách hàng trực tiếp vào
thẳng trong thành trì, vì trong các thành trì lớn, đặc biệt là vương thành đều
có báu vật phong tỏa không gian,nên chỉ có thể hạ cánh ở cách vị trí thành trì
không quá xa mà thôi. Mục đích là đề phòng khi xảy ra chiến tranh, phe đối
địch sử dụng trạm dịch chuyển trực tiếp tấn công trong nội thành của phe đối
lập.” Cửu Thúc lạnh lạnh lên tiếng giải thích.
Thì ra là thế ~~~!! Cũng phải thôi, nếu như trạm dịch chuyển có thể trực tiếp
hạ cách trong thành trì, vậy trong lúc xảy ra chiến tranh, phe tấn công chỉ
cần sử dụng trạm dịch chuyển trực tiếp xuất hiện trong thành, vậy bức tường
thành kiên cố xây lên để bảo vệ ngôi thành sẽ thành phế phẩm sao?? Tất nhiên
là không thể nào như thế được rồi.
“ Đi thôi, tranh thủ trước khi cổng thành đóng lại.” ngẩng đầu lên nhìn sắc
trời, vành đen đã xuất hiện, mặt trời đã gần như hạ xuống sau quả núi cao lớn
ở phía xa, chứng tỏ đêm sắp tới rồi, và cũng là lúc các thành trì bắt đầu đóng
sập cổng thành xuống, nếu như không có những việc khẩn cấp cấp bách hay có thẻ
bài thông hành của hoàng đế, tuyệt đối không thể ra vào thành trì được nữa.
Đừng nói là dân thường, ngay cả hoàng tôn quý tộc, quan to tướng lớn, nếu
không có thẻ bài thông hành, cũng đừng mong được ân xá mở cửa cho ra vào nữa
là.
Không lãng phí thêm thời gian, cả nhóm nhanh chóng di chuyển nhanh về hướng
vương thành.
Đi gần nửa canh giờ, cuối cùng ngôi vương thành tựa như con quái thú khổng lồ
đang ngủ yên đã lọt vào trong đôi mắt của Dương Kiệt.
So với những ngôi thành trì to lớn nhất là anh ta từng nhìn thấy qua trong
phim ảnh, vương thành Khương Lộc có diện tích rộng lớn hơn gấp ba, bốn lần.
Sức chứa của ngôi vương thành chỉ có thể dùng từ “ khủng bố” để hình dung mà
thôi.
Ít nhất cũng phải gần cả vài chục triệu dân đang cư trú trong ngôi vương thành
này. Tất nhiên, đó chỉ là theo thống kê dân bản địa, còn thương dân du khách
mỗi ngày đổ dồn về đây, có thể nói là không thể tưởng tượng nổi.
Điều khiến Dương Kiệt kinh ngạc nhất chính là, bức tường thành cao hơn cả chục
trượng có bề mặt bóng loáng như một tấm gương phản chiếu, mặc cho ánh mặt trời
lúc này đã hầu như không có, nhưng vẫn thắp sáng như một bóng đèn khổng lồ
vậy. Tường thành này tuyệt đối không phải được xây bằng đá vôi bình thường, mà
là một loại đá có độ cứng còn hơn cả kim cương.
thử nghĩ xem, xảy ra công thành chiến vào ban ngày, ánh mặt trời chíu thẳng
vào tường thành dội ngược trở lại, binh địch ở phía dưới chỉ biết đứng chôn
chân dùng tay che mắt chứ còn đấm đánh gì được nữa.
Chỉ là không biết thế giới này đã xuất hiện kính râm chưa? Có còn đỡ, không có
thì hơi bị mệt à nha.
Từ phía xa nhìn vào, ngôi thành này tựa như được đúc bằng pha lê cẩm thạch,
một kỳ quan hoàng tráng mỹ lệ hơn bất kỳ ngôi thành nào ở trái đất, không chỉ
trong thế giới hiện thực, ngay cả trong phim ảnh hoạt hình cũng không thể nào
sánh bằng nữa nào.
Tất nhiên không chỉ có tác dụng thẩm mĩ hay sức phòng thủ, nó còn có mục đích
là hấp thụ thiên địa linh khí ở xung quanh để chuyển hóa thành năng lượng đặc
biệt để cung cấp cho người dân trong thành. Có nguyên lý giống như pin năng
lượng mặt trời vậy. Chỉ là năng lượng mặt trời chỉ có thể hấp thụ vào buổi
sáng, còn thiên địa linh khí hiện diện 24/7, liên miên không ngắt, khiến mọi
kiến trúc trong thành có thể thắp sáng vận hành ngày đêm, không bao giờ xuất
hiện tình trạng “ cúp điện” như trái đất.
“ Đứng lại ~~~~~~~~~~~~~~~!!!” Trong Dương Kiệt đang cảm thán về vương thành
huy nga tráng lệ ở trước mặt, một giọng nói khàn khàn đầy nghiêm nghị vang
lên.