Tông Môn Truy Sát Lệnh.


Người đăng: JunWei

Nhìn thấy “nhân vật chính” đã xuất hiện, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn hết về phía bên này.



Chỉ là với hình tượng của Dương Kiệt lúc này, không chỉ Mộ Dung Tuyết, ngay cả người của Huyết Ma Đạo cũng tỏ vẻ bất ngờ.



Chẳng lẽ cái chết của Diệp Tuyền ảnh hưởng tới hắn lớn đến thế sao??



Lúc này anh ta chẳng khác một tên người rừng từ trong khu rừng sâu thẳm bước ra, một tên ăn mày chui ra từ ổ chuột.



Dơ bẩn, thất thểu, tàn tạ vô cùng.



“ Chân tông sư tầng thứ 1?? Thế là rõ cả rồi, tên cẩu tặc này chắc chắn là người của Huyết Ma Đạo, nếu không thì lấy gì để giải thích vì sao thực lực của hắn gia tăng tới mức đáng sợ như thế này chứ?? Nên nhớ trước khi bước vào bí cảnh, hắn chỉ mới là một tên tiên thiên quèn, cho dù có vượt qua mọi thử thách trong bí cảnh, cùng lắm cũng chỉ là một chân nguyên tầng thứ 7, tầng thứ 8 là cùng, đằng này… hừ hừ ~~!!”



“ Chứ còn gì nữa ~~!! Thiên Ma Hấp Huyết Đại Trận, hắn chắc chắn là sử dụng Thiên Ma Hấp Huyết Đại Trận để tàn sát mọi người trong bí cảnh, nên mới có thể gia tăng thực lực tới mức này.”



“ không còn gì phải nói nữa, trực tiếp ra tay trấn áp hắn thôi.”



“ Đúng, áp tải hắn về tông môn, sau đó hành hình tra khảo để moi ra thông tin về Huyết Ma Đạo, giết cùng diệt gọn thôi.”



Ngay sau khi cảm nhận rõ thực lực của Dương Kiệt khi anh ta vừa lộ diện, càng củng cổ niềm tin rằng anh ta chắc chắn là người của Huyết Ma Đạo. ( người của Huyết Ma Đạo có bí thuật bí truyền có thể che giấu thực lực của mình, chỉ cần không tự bung ra thực lực hoặc sử dụng thiết bị chuyên dụng để kiểm tra, cho dù là kẻ mạnh hợp thể của đừng mong nhìn ra được thực lực thực sự của chúng. Và lúc này nhóm người của Huyết Ma Đạo phô diễn ra thực lực chỉ là chân nguyên tầng thứ 3, tầng thứ 4. Khi so sánh với Dương Kiệt đã đạt tới cảnh giới chân tông sư tầng thứ 1, cho dù là thẳng khờ cũng biết đại biểu cho điều gì rồi.)



Nhìn thấy các vị trưởng lão hùng hổ căm phẫn chuẩn bị ra tay trấn áp Dương Kiệt, Diệp Thiên Hành và Tư Mã Phong Vân cười lạnh đứng sang một bên coi phim.



Mộ Dung Tuyết há há miệng định lên tiếng nói gì đó, nhưng nhanh chóng ngưng lại, với địa vị của mình hiện giờ, lấy đâu ra tư cách lên tiếng chứ!



“ Cẩu tặc, Cút qua đây ~~~~~~~~!!!” Trịnh Hổ mang theo nụ cười điên cuồng trực tiếp ra tay, vung tay tạo thành chảo chụp thẳng vào đỉnh đầu của Dương Kiệt.



Kẻ mạnh chân nguyên thần ra tay, tuyệt đối không phải là những tên ngụy nguyên thần có thể so sánh được. Đặc biệt là áp lực do lãnh vực phát tán ra, khiến Dương Kiệt toàn thân run rẩy, thậm chí không thể nhúc nhích được gì cả, chỉ còn cách ngơ người đứng đó nhìn cú chảo khí đáng sợ chụp thẳng vào đầu mình mà thôi.



Uỳnh ~~~~~~~~~~~~~~!!!



Cú chảo khí gần như chạm thẳng vào đầu Dương Kiệt đột nhiên bị đánh tan ra, cứu anh ta một bàn thua trông thấy.



Dương Kiệt tựa như bị trút hết còn bộ sức lực của mình quỵ ngã trên mặt đất, hít thở một cách dồn dập để định thần lại. Đây là lần đầu tiên anh ta cảm thấy mình đối diện với cái chết gần như thế này, thậm chí không có cơ hội chống cự phản kháng nữa là.



Do quá bất ngờ, nên thậm chí không kịp để kích hoạt Dịch Chuyển Tức Thời để bỏ trốn. Nếu như không phải tình thế nguy cấp nhất có người ra tay đánh tan cú chảo khí kia ra, e rằng cái đầu của Dương Kiệt đã bị bóp nát ra rồi.



“ Lý trưởng lão, ý của ông là như thế nào?? Muốn bao che cho Huyết Ma Đạo?? Ông cũng là đồng phạm của hắn đúng không??? À cũng đúng thôi, đều là người của Thánh Hỏa Tông, đồng phạm với nhau cũng không có gì là lạ cả.” Nhìn thấy đòn tấn công bị mình bị đánh vỡ, Trịnh Hổ tựa như con hổ bị thương quay về phía người vừa ra tay là Lý trưởng lão của Thánh Hỏa Tông, gào quát, thậm chí quy chụp luôn ông ta là đồng phạm của Dương Kiệt nữa.



Roẹt ~~~~ roẹt ~~~~ roẹt ~~~~~~~!!



Vô số ánh mắt đầy cảnh giác phóng thẳng về phía Lý trưởng lão sau lời quát tháo của Trịnh Hổ, thậm chí không ít người không tự chủ nhích người rời xa ông ta ra, để đề phòng bị tấn công bất ngờ.



Lý trưởng lão đã khóc không thành tiếng, chỉ vì nóng đầu rủ lòng thương nên ra tay, ai ngờ mang họa vào thân. Nhìn ánh mắt của những người xung quanh, nếu như không có câu giải thích thõa đáng, e rằng sẽ biến thành kẻ thù của thiên hạ cho mà xem.



Hít sâu một hơi vào người, Lý trưởng lão tỏ vẻ bình thản nói: “ Trịnh lão hổ, ngươi hơi quá tay rồi đấy. Mục đích của chúng ta là bắt sống người này về tông môn để moi ra thông tin về Huyết Ma Đạo, còn ngươi thì sao? Cú chảo khí lúc nãy nếu như không phải lão phu kịp thời ra tay, e rằng đối phương đã bị vỡ đầu rồi, lấy đâu ra cơ hội lấy thông tin nữa chứ. Còn nữa, ngươi nóng lòng ra tay không biết nặng nhẹ như thế này, hay là sợ hắn tuồng ra thứ thông tin gì có liên quan tới ngươi, nên định nhanh tay bịt đầu mối chăng??”



Lý trưởng lão cũng không phải hạng vừa, lập tức phản đòn chiếu tướng lại đối phương.



Trịnh Hổ ngay lập tức biến thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người, hắn giận tới nỗi mặt đỏ tía tai, phẫn nộ quát: “ Lý Nguyên, đồ khốn ~~~!!! Ngươi đừng có ngậm máu phun người à nha~~~~~!!!”



“ Thôi đi, giải quyết chuyện quan trọng trước đi.” Một trong hai vị trưởng lão Thiên Kiếm Tông lúc này cố gắng nén lại cơn căm phẫn đau thương trong lòng, quát tháo ngăn cản hai bên khẩu chiến, dùng đôi mắt đầy sát khí nhìn chằm chằm vào Dương Kiệt, nghiến răng nghiến lợi tuyên bố: “ Đệ tử Thánh Hỏa Tông Dương Kiệt, dùng thủ đoạn bỉ ổi sát hại đồng minh, trời đất bất dung, quan trọng nhất là, theo nhân chứng kể rằng, ngươi là tàn chủng của Huyết Ma Đạo, điều đó càng không thể dung thứ. Bây giờ lão phu thay mặt tất cả mọi người tuyện bố, bắt giam Dương Kiệt về tông môn, tiến hành tra khảo định tội.”



Lời tuyên bố của vị trưởng lão Thiên Kiếm Tông khiến sắc mặt của Dương Kiệt khó coi vô cùng, khẽ đưa mắt liếc nhìn đám người của Huyết Ma Đạo, biết rõ hiện giờ có lên tiếng phân trần cũng bằng thừa. Lúc này chẳng khác nào dính một vệt vàng giữa háng, không phải phân cũng bị người khác hiểu lầm là phân mà thôi.



“ Khoang tay chịu trói đi ~~~~!!!” Trưởng lão Thiên Kiếm Tông từ trong nhẫn Càn Khôn của mình rút ra một vật thể giống hệt như một sợi dây xích khảm đầy hoa văn, chân nguyên trực tiếp truyền thẳng vào đó rồi ném thẳng về phía Dương Kiệt.



Roẹt ~~~~~~~~~~~~~~~~!!!



“ Cái gì???” “ không thể nào ~~~~!!!” “ không hay, tên cẩu tặc đã sử dụng bí thuật bỏ trốn rồi ~~~~~!!!” “ Thất sách, thất sách, lẽ ra chúng ta phải nghĩ ra chuyện đó chứ ~~!!!”



Chỉ thấy sợi dây xích cuộn tròn gần như trói thẳng vào người Dương Kiệt, cơ thể của anh ta đột nhiên trở nên mờ ảo đi, chỉ trong tích tắc đã bốc hơi trong không khí, tựa như chưa từng xuất hiện qua vậy.



“ Hừ hừ, tưởng thế là có thể bỏ trốn được sao? Ngươi còn non lắm !!” Trịnh Hổ nhìn thấy để phỗng mất con mồi ngay trước mặt, giận quá hóa cười, lập tức kích hoạt thần thức của mình để tiến hành định vị vị trí Dương Kiệt vừa bỏ trốn.



“ Cái gì thế này?? Không thể nào ~~~!! Không thể nào như thế được, không thể định vị được vị trí của hắn !!” Vẻ mặt đầy tự tin của Trịnh Hổ nhanh chóng thay thế bằng vẻ kinh ngạc bất ngờ khi thần thức của mình không thể cảm nhận được khí của Dương Kiệt trong phạm vị một ngàn dặm trở lại.



Chỉ có hai nguyên do. Một là Dương Kiệt sở hữu bí phát thần kỳ có thể che giấu khí trong cơ thể, người khác không thể đánh hơi ra được. Hai chính là anh ta đã vượt qua khỏi phạm vi một ngàn dặm tính từ vị trí Trịnh Hổ đang đứng.



Chỉ là, có thể sao??



“ Không thể như thế được, khí của hắn đã hoàn toàn biến mất. Lúc tên cẩu tặc đó vửa xuất hiện, thần thức của lão phu đã khóa chặt lại, cho dù sử dụng bí pháp kiểm thức thuật, cũng không thể thoát khỏi thần thức của lão phu một cách nhanh chóng như thế này được. Vậy có nghĩa là bí thuật bỏ trốn của hắn đã giúp hắn thoát ra khỏi cả phạm vi một ngàn dặm sao??” sắc mặt của vị Trưởng lão của Thiên Kiếm Tông cũng không dễ coi chút nào.



Bí thuật bỏ trốn có thể giúp tên cẩu tặc đó vượt quá cả ngàn dặm??



Đừng nói là vị trưởng lão Thiên Kiếm Tông, tất cả những người có mặt ở nơi này cũng chưa từng nghe nói qua có bí thuật bỏ trốn nào đáng sợ như thế này.



Bí thuật bỏ trốn không có vài ngàn cũng có vài trăm, đáng sợ nhất là bí thuật “ Nhất Thiểm Thiên Lý” do vị tông chủ của Lãnh Binh Cung nắm giữ. Nói là Thiên Lý, nhưng thực ra cũng chỉ có thể dịch chuyển ở khoảng cách năm trăm dặm là cùng, chỉ bằng một nửa so với cái tên gọi của nó đã là đáng sợ lắm rồi. Một tên đệ tử quèn của Thánh Hỏa Tông, sở hữu bí thuật bỏ trốn đáng sợ hơn cả vị tông chủ Lãnh Binh Cung, có thể sao??



“ nhớ ra rồi, nhớ ra rồi, nếu lão phu nhớ không lầm thì tương truyền rằng Huyết Ma Đạo sở hữu một bí thuật bỏ trốn đáng sợ, chỉ trong tích tắc có thể giúp chủ nhân của nó dịch chuyển tới vị trí hơn cả ngàn dặm. Chắc chắc là tên cẩu tặc đó đã sử dụng bí thuật “ Thiên Ma Độn Thổ Quyết” trong truyền thuyết, nên mới có thể thoát khỏi thần thức của chúng ta.” Tô Tiểu Tiểu đột nhiên sực nhớ ra một điều gì đó, vội vã lên tiếng nói ra.



“ hèn chi, tên cẩu tặc đó là người của Huyết Ma Đạo, sở hữu bí thuật đáng sợ đó cũng không phải là điều bất ngờ, điều đó càng chứng tỏ hắn đích thực là người của Huyết Ma Đạo rồi.” Trịnh Hổ phẫn nộ tột cùng, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào vị trí Dương Kiệt đã biến mất lúc nãy, cắn răng nói.



Nghe thấy lời bàn tán của các vị đại cả, Tư Mã Phong Vân khẽ đưa mắt liếc nhìn Diệp Thiên Hành như muốn hỏi thăm về bí thuật đáng sợ đó. Diệp Thiên Hành cũng lộ ra vẻ ngơ ngác khẽ lắc đầu.



Bí thuật đáng sợ như thế này chỉ có những nhân vật chủ chốt của Huyết Ma Đạo sở hữu, mấy tên lẻ tẻ như Diệp Thiên Hành tất nhiên là không biết gì cả rồi. Đừng nói là hắn, ngay cả ông già của hắn chắc cũng chỉ từng nghe qua mà chưa từng được nhìn thấy nữa là.



“ thân phận của tên cẩu tặc đã rõ. Ngay từ bây giờ, phát động lệnh truy nã toàn U Châu, bằng mọi cách phải tóm cổ tên cẩu tặc đó.”



“ Chỉ là, dường như không giống như cách vận hành Thiên Ma Độn Thổ Đại Pháp trong truyền thuyết thì phải ..” Đàm Bích Kiều lộ ra vẻ suy tư không tự chủ buột miệng nói.



“ Vậy ngươi cho rằng tên cẩu tặc đã sử dụng bí thuật gì chứ hả? Cả khu vực U Châu này ngoại trừ Thiên Ma Độn Thổ Đại Pháp ra, còn thứ bí pháp gì mà đáng sợ như thế này chứ?” Tô Tiểu Tiểu phẫn nộ quát thẳng về phía Đàm Bích Kiều, lúc này còn đâu dáng vẻ lảng lơ gợi cảm vốn có trước kia nữa.



Cũng phải thôi, đệ tử Khoái Hoạt Lâm toàn quân diệt vọng, ngay cả Hạ Cơ cũng không thể thoát khỏi, có thể nói trách nhiệm mà cô ta phải hứng chịu tuyệt đối không nhỏ. Quan trọng nhất là , đối thủ truyền kiếp của tông môn mình vẫn còn hai nhân vật quan trọng còn toàn vẹn, không nổi điên lên mới là lạ á.



Lúc này Tô Tiểu Tiểu tựa như con hổ cái bị thương, Đàm Bích Kiều không muốn đụng vào tý nào.



“ Đồng ý, lão phu đã liên lạc được với phía tông môn, tất cả đệ tử trung tâm trở lên sẽ xuống núi truy sát tên cẩu tặc đó, chỉ cần ngũ đại tông môn chúng ta cùng hợp sức truy tìm, tên cẩu tặc trước sau gì cũng sa lưới mà thôi. Ngoài ra, kích hoạt tông môn truy sát lệnh cho khắp khu vực U Châu, bất kỳ ai có thể cung cấp thông tin chính xác hoặc bắt sống được tên cẩu tặc đó giao nộp tới tông môn, sẽ được đặc cách lựa chọn gia nhập vào một trong ngũ đại tông môn trở thành đệ tử trung tâm ngay tức khắc, để xem tên cẩu tặc đó có chạy đằng trời.”



“ Đồng ý ~~!!” “ Tán thành ~~~!!”’ Khoái Hoạt Lâm cũng sẽ tham gia ~~!!”



Tứ đại tông môn đã có quyết định, lại lần nữa mọi ánh mắt đổ dồn về phía Thánh Hỏa Tông, nếu như dám lắc đầu hay hành vi bao che gì đó, tuyệt đối sẽ trở thành kẻ địch của tứ đại tông môn kia.


Phì Lũ Đại Náo Dị Giới - Chương #182