Người đăng: JunWei
Rầm ~~~~~~~~~~~~!!!
Áp lực đáng sợ đè thẳng vào người Tư Mã Phong Vân, khiến hắn khó chịu vô cùng, trên trán đã chảy đầy mồ hôi lạnh, hai chân có dấu hiệu quỵ ngã xuống đất, nhưng vẫn cắn chặt răng để chịu đựng luồng áp lực đáng sợ đó mà cố gắng đứng vững.
trong đôi mắt của Trịnh Hổ khẽ lóe qua tia sáng khen ngợi, nhưng điều đó không khiến cơn giận dữ của ông ta dịu bớt đi chút nào.
“ thôi đủ rồi Trịnh lão hổ, tạo áp lực đối với một hậu bối ngươi không cảm thấy xấu hổ sao??” Tiếng nói đầy bất bình của Vương trưởng lão vang lên, Tư Mã Phong Vân lập tức cảm thấy áp lực đáng sợ đó đã tan biến trong không khí, trong lòng không kềm được thở phào nhẹ nhõm.
Chân nguyên thần, quả thật đáng sợ!
“ Tốt nhất là ngươi có thể cho bọn ta biết được những thứ cần thiết, nếu không thì , hừ hừ ~~~~!!” Nhận thức ra mình đã có chút thái quá, nhưng vẫn tỏ vẻ căm phẫn lên tiếng hăm dọa, nếu như đối phương dám lãng phí thời gian của bố mày, thì đừng có trách bố mày độc ác.
Không chỉ Trịnh Hổ, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn hết về phía Tư Mã Phong Vân, để xem hắn định giở trò gì.
Hít sâu một hơi vào người, Tư Mã Phong Vân không chút do dự từ trong nhẫn Càn Khôn của mình lấy ra một quả cầu ghi nhớ, chân nguyên trong người truyền thẳng vào quả cầu, trực tiếp kích hoạt hình ảnh đã lưu giữ trong đó.
“ Ngạo Văn Long ??!!!” Hai vị trưởng lão Thiên Kiếm Tông nhìn thấy bóng người xuất hiện trong hình ảnh, không tự chủ thét lên, đồng thời trong lòng lập tức trầm xuống, một linh cảm không hay không ngừng xuất hiện trong tâm trí cả hai.
Không phải sao?? Đột nhiên phát hình ảnh lưu trữ có hình bóng của Ngạo Văn Long, cộng thêm tới hiện giờ vẫn chưa thấy bóng dáng của hắn đâu cả, không linh cảm xấu mới là lạ á.
Quả nhiên, không quá bao lâu, đã xuất hiện hình ảnh Ngạo Văn Long lúc ban đầu định hợp sức với Lăng Hàn Phong giao chiến với một đệ tử Thánh Hỏa Tông có thân hình mập ú đồ sộ. Nhưng Ngạo Văn Long dường như nhanh chóng gạt bỏ ý tưởng đó, bắt Lăng Hàn Phong đứng sang một bên xem hắn biểu diễn. Cả hai nhanh chóng lao vào nhau giao chiến, vào Ngạo Văn Long không quá khó khăn khi áp đảo đối thủ hoàn toàn, dễ dàng đánh bại đệ tử Thánh Hỏa Tông kia.
Trong tình thế gần như nắm chắc phần thắng, lại nhìn thấy Lăng Hàn Phong đột nhiên từ phía xa kích hoạt bảo vật đánh lén Ngạo Văn Long, nhưng tất nhiên là bị lá át chủ bài giữ mạng của hắn cứu một bàn thua trông thấy rồi.
Nhìn thấy cảnh đó, hai vị trưởng lão không kềm được phóng ánh mắt đầy sát khí và căm phẫn về phía Vương trưởng lão, khiến ông ta lộ vẻ ái ngại hổ thẹn vô cùng.
Không phải sao? Đánh lén đồng minh, một hành vi bỉ ổi như thế tuyệt đối không thể chấp nhận được trong ngũ đại tông môn được cho là đại diện cho chính nghĩa. Tất nhiên, nếu như lén lén không để bị phát hiện ra, muốn làm gì chả được.
Nhưng ít nhất vẻ bề ngoài phải quang minh chính đại, quân tử chính nghĩa mới phải đạo chứ nhỉ?
Không bao lâu sau là cảnh Ngạo Văn Long bùng nổ hành hình Lăng Hàn Phong tuyệt vọng. Tuy hình ảnh không phát ra tiếng động, nhưng nhìn thấy vẻ mặt đau khổ tột cùng cùng khẩu hình kêu thét, đủ hiểu Lăng Hàn Phong thê thảm như thế nào rồi.
Vương trưởng lão nhìn thấy cảnh đó dám giận không dám nói. Vì dù sao cũng chính do đệ tử của mình đánh lén người ta trước, giờ bị hành hình cũng chỉ là đáng tội mà thôi.
Hai vị trưởng lão Thiên Kiếm Tông không ngừng ngật đầu tỏ vẻ hài lòng với thực lực của Ngạo Văn Long, lâu lâu lại lên tiếng bình phẩm một cách thích thú, hoàn toàn quên mất đi nỗi lo âu nãy giờ.
Nhưng đợi tới khi phát hiện hình bóng lẽ ra đã bị loại ra khỏi cuộc chiến âm thầm áp sát ngay sau lưng Ngạo Văn Long, hai vị trưởng lão không kềm được biến sắc, miệng la lớn như muốn cảnh báo cho Ngạo Văn Long biết vậy.
Và cái gì tới cũng tới, cho tới khi nhìn thấy cảnh Dương Kiệt vung quả chùy to bằng một nửa cơ thể người đàn ông trưởng thành vỗ thẳng vào đầu của Ngạo Văn Long, hai luồng sát khí ngút trời từ trên người trưởng lão Thiên kiếm Tông bộc phát ra, đôi mắt tràn đầy gân máu và sát khí nhìn chằm chằm về phía Thánh Hỏa Tông, tựa như hận không thể lao tới phang thây xẻ thịt cả đám trời đánh kia ra để báo thù cho Ngạo Văn Long vậy.
Vương trưởng lão và Lý trưởng lão sắc mặt trở nên khó coi vô cùng, thân thế của Ngạo Văn Long như thế nào, cả hai biết rõ, tuyệt đối không chỉ là vấn đề bồi thường là có thể giải quyết được đâu, thậm chí không chừng có thể khiến hai tông môn chuyển bạn thành thù cũng không chừng.
Trong lòng Lý trưởng lão vừa phẫn nộ vừa có chút không biết phải làm sao. Ngay từ đầu đã biết ngay là con heo mập đó chính là cội nguồn của mọi thứ rắc rối mà, ngươi giết ai không giết đi giết Ngạo Văn Long, đã vậy còn để bị lưu lại bằng chứng, giờ muốn chối có mà chối đằng trời. Đồng thời trong lòng cảm thấy tên Tư Mã Phong Vân trông ngứa mắt vô cùng. Mày làm thế chẳng khác nào đẩy cả tông môn vào ranh giới chiến tranh sao? Như thế thì được lợi ích gì chứ? Có bằng chứng không thể sau này lén lén giao nộp lên trong tông môn mà trực tiếp công khai trước thiên hạ vậy??
“ Ái da, con heo mập kia là quái thai phương nào thế vậy? Quả thật là to gan, ngay cả người của Thiên Kiếm Tông cũng dám trảm sát, thật không thể tha thứ đúng không hai vị trưởng lão?? Hô hô, bình tĩnh, bình tĩnh, chuyện đâu còn có đó, cứ từ từ mà giải quyết, đợi tên thủ phạm trời đánh kia rời khỏi bí cảnh, phải bắt sống hắn để xét xử công khai cái tội dám ám sát đồng minh, để làm gương cho cả thiên hạ xem mới phải đạo chứ nhỉ?” Nhìn thấy đệ tử chủ lực của Thiên Kiếm Tông bị tử nạn, Trịnh Hổ tỏ ra phấn khích tột cùng, có dịp nói xéo đối thủ, tất nhiên là không thể bỏ qua rồi, không ngừng buông ra những lời chế giễu khích bác, hận cả thiên hạ không loạn lên vậy.
“ Thánh Hỏa Tông, nếu như không cho bổn tông môn một kết quả thích đáng, vậy thì hãy chuẩn bị đón nhận cơn thịnh nộ của Ngạo thái thượng trưởng lão của bổn môn đi.” Hai vị trưởng lão Thiên Kiếm Tông hận không thể lao tới tát vài cú vào mặt tên khốn Trịnh Hổ, nhưng lúc này quan trọng hơn là xử lý Thánh Hỏa Tông trước đã, nên đã nén lại cơn phẫn nộ trong lòng, quay sang Vương trưởng lão và Lý trưởng lão hăm dọa.
Trong lúc Vương trưởng lão và Lý trưởng lão đang bối rối không biết phải làm gì, Tư Mã Phong Vân dường như cảm thấy ngọn lửa vẫn chưa đủ lớn, tiếp tục sự nghiệp đổ dầu vào lửa của mình, bước tới chắp tay với Trịnh Hổ đang tỏ vẻ hí hửng đứng sang một bên xem phim, mang theo giọng điệu khó khăn nói: “ Trịnh, Trịnh trưởng lão, tuy rất không muốn, nhưng đệ tử không thể không liều mạng báo tin cho trưởng lão biết rằng…..”
Trịnh Hổ đầy giờ còn tỏ vẻ phấn khích khi nhìn thấy Tư Mã Phong Vân bước tới trước mặt mình lập tức trầm xuống, có chút không muốn nghe những lời nói từ miệng tên trước mặt thót ra chút nào. trong lòng không ngừng an ủi bản thân: “ không sao, chắc không sao cả đâu. Cho dù cả nhóm chết hết, chỉ cần Hạ Hầu Quân còn sống là quá đủ rồi. Đúng thế, với thực lực của Hạ Hầu Quân tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được đâu.
“ Hạ Hầu sư huynh và các vị sư huynh đệ của Lãnh Binh Cung đều…. đều…..” cảm nhận áp lực đầy đe dọa càng lúc càng đè nặng vào mình, nhưng Tư Mã Phong Vân vẫn dốc hết toàn bộ sức lực của mình khó khăn lên tiếng.
“ Đều như thế nào ~~~~~~~~~~~~~~~!!!” Trịnh Hổ gần như gào thét lên, trực tiếp túm lấy cổ áo của Tư Mã Phong Vân nhấc bổng người hắn lên, đôi mắt tràn đầy gân máu quát. Hoàn toàn khác xa cái vẻ thích thú phấn khởi mới cách nay không lâu của ông ta.
“ Tất cả, tất cả đều bị sát hại bởi, bởi tên Dương Kiệt kia rồi, rồi ạ.” “ Đồ khốn, ngươi nói láo, lão phu không tin, thực lực của Hạ Hầu Quân sao có thể bị giết bởi con heo mập đó chứ?? Huống chi là toàn bộ đệ tử Lãnh Binh Cung hả ~~~~!!!” Trịnh Hổ phẫn nộ ném bỏ Tư Mã Phong Vân xuống đất, phẫn nộ gào thét, nếu như không phải Sa Thu Thủy kéo lại, e rằng đã một chưởng vỗ chết tên khốn “ láo toét” đó rồi.
"Hô hô, bình tĩnh, bình tĩnh, chuyện đâu còn có đó, cứ từ từ mà giải quyết, đợi tên thủ phạm trời đánh kia rời khỏi bí cảnh, phải bắt sống hắn để xét xử công khai cái tội dám ám sát đồng minh, để làm gương cho cả thiên hạ xem mới phải đạo chứ nhỉ?" hai vị trưởng lão Thiên Kiếm Tông cũng không phải tay vừa, lập tức trả lại lời nói lúc nãy của Trịnh Hổ. Trịnh Hổ giận tới nỗi mặt đỏ tía tai, không ngờ báo ứng lại ập vào đầu nhanh như thế này, đúng là tự lấy đá chọi chân mình mà.
Thầm thở phào nhẹ nhõm khi thoát chết trong gang tấc, phóng đao đành phải theo đao, Tư Mã Phong Vân tiếp tục giải thích: “ Tất nhiên với người thường thì không thể, nhưng tên Dương Kiệt đó, hắn là người của Huyết Ma Đạo. Ngay sau khi dùng mưu kế hèn hạ sát hại Ngạo sư huynh và Lăng sư đệ, thực lực của hắn đã tiến bộ với tốc độ chống mặt, những người có mặt trong bí cảnh hoàn toàn không phải đối thủ của hắn, hắn muốn trảm sát ai cũng chỉ chuyện dễ như trở bàn tay. Không chỉ các sư huynh đệ của Lãnh Binh Cung, ngay cả Khoái Hoạt Lâm, Thiên Kiếm Tông, Bách Hoa Cốc, hay thậm chí là Thánh Hỏa Tông, đa số đều chết thảm dưới tay hắn, trở thành nguyên liệu để bồi bổ cho thực lực ngày càng lớn mạnh của hắn rồi ạ. Nếu như các vị trưởng lão không tin, có thể hỏi những người có mặt ở đây, tất cả đều từng là nạn nhân của hắn, chỉ là chúng tôi tương đối may mắn, tìm được chỗ ẩn nấp, nên mới thoát khỏi vận mệnh chết thảm dưới tay con quỷ khát máu đó ạ.”
“ Huyết Ma Đạo ~~~~????!!!!” nghe thấy ba chữ đó, cho dù là những vị trưởng lão thực lực lớn mạnh, trải qua biết bao sóng gió nan nguy cũng không kềm được phải biến sắc.
Nhìn thấy vẻ mặt của các vị trưởng lão có mặt ở đây, trong lòng Diệp Thiên Hành không kềm được thầm cười lạnh phấn khích.
Thấy chưa? Thấy chưa? Chỉ cần nghe tới uy danh của Huyết Ma Đạo, cho dù đối phương là ai, cũng phải hoảng sợ biến sắc đó thôi, hahaha ~~~~!!
Bầu không khí đột nhiên trở nên yên lặng tới mức đáng sợ, các vị trưởng lão nghe xong “lai lịch” của Dương Kiệt, sắc mặt biến đổi không ngừng. Đồng thời phóng ánh mắt dò xét về phía đám đệ tử còn đang sống sót, như muốn tìm câu trả lời.
Tất cả những người còn sống sót tới cuối cùng, ngoại trừ Mộ Dung Tuyết, tất cả đều là người của Huyết Ma Đạo, kịch bản đã được Tư Mã Phong Vân lên sẵn, tất nhiên là không thể nào xảy ra sai sót rồi. Đồng loạt ngật đầu chứng minh cho lời nói của Tư Mã Phong Vân là sự thật.
Một người nói mày là ác quỷ, có thể do ghen tức hay tư thù muốn vu oan đẩy mày vào chỗ chết, nhưng khi hai người, ba người, bốn người hay thậm chí mười người đều khẳng định như thế, cho dù bản thân mày không phải là ác quỷ, mày cũng sẽ trở thành ác quỷ trong mắt thiên hạ.
Mộ Dung Tuyết mang theo vẻ mặt khó tin không tự chủ dùng tay bịt miệng, trong lòng không ngừng gào thét: “ Không thể nào ~~!! Không thể nào ~~~!! Tên khốn sao có thể là người của Huyết Ma Đạo được chứ !! Tuyệt đối không thể nào.”
“ Huyết Ma Đạo ~~~!! Người của Huyết Ma Đạo vẫn chưa bị diệt chủng?? Vẫn còn tàn dư còn sống sót trên thế gian này?? Có thể sao???”
“ Hừ hừ, khoan nói tên cẩu tặc đó có phải là người của Huyết Ma Đạo hay không, chỉ riêng việc hắn dám sát hại người của ngũ đại tông môn, và không chỉ một người, cái tội đó cũng đủ để hắn chết cả trăm cả ngàn lần cũng không hết tội rồi, hừ hừ ~~~!!!”
“ Đúng đúng, tội ác của hắn đã quá rõ ràng, tới lúc này vẫn chưa thấy mặt mũi của hắn đâu cả, chắc là hắn biết rõ thân phận của mình đã bại lộ, nên không dám rời khỏi bí cảnh vì sợ bị chúng ta trảm sát chứ gì ~~~!!!’
“ nực cười, trốn trong bí cảnh tưởng là an toàn sao? Thời hạn quy định kết thúc, nếu như hắn không rời khỏi, chắc chắn sẽ bị từ trường trong đó xé xác chết không toàn thây cho mà xem.”
“ Đúng đúng, chúng ta hãy tiếp tục chờ đợi, tên cẩu tặc đó dám ló đầu ra, trực tiếp ra tay trấn áp áp giải về tông môn tiếp hành tra khảo, chắc chắn phải moi được thông tin của Huyết Ma Đạo từ trong miệng hắn để giết cùng diệt gọn trước khi quá muộn.”
“ Đồng ý ~~~!!” “ Tán thành ~~~!!” “ Chắc chắn phải thế rồi ~~~!!”
Không chỉ Mộ Dung Tuyết không tin, ngay cả Lý trưởng lão cũng có chút không muốn tin Dương Kiệt là người của Huyết Ma Đạo. Chỉ là, chứng cứ rành rành, tất cả đệ tử đều đứng ra làm chứng, thì biết làm sao bây giờ.
Lắc đầu thở dài một tiếng, chỉ còn cách đứng sang một bên theo dõi, không dám lên tiếng vì không muốn bị lôi vào chuyện này.
Roẹt ~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!
Trong lúc cả nhóm đang thảo luận về việc Dương Kiệt, một cánh cổng ánh sáng xuất hiện ngay lối vào bí cảnh, một bóng người thô tròn như quả bóng khổng lồ từ trong đó bước ra dưới ánh mắt đầy thù địch, căm phẫn pha lẫn chút điên cuồng của nhóm người có mặt ở đây.