Người đăng: JunWei
Không biết qua đi bao lâu, Dương Kiệt mới từ trong cơn đau thương tột cùng bình tĩnh lại, trực tiếp tế Càn Khôn Tháp ra khỏi cơ thể chụp thẳng xuống thi thể của Diệp Tuyền để lưu giữ vào trong.
Thế là lúc này ngoại trừ thi thể của Xích Tiểu Lâm trước kia, lúc này trong Càn Khôn Tháp lại có thêm một thi thể mới nữa rồi.
Ngay sau khi làm xong tất cả, dưới ánh mắt kinh hãi tột độ của nhóm người Huyết Ma Đạo, trực tiếp quay người từng bước từng bước rời khỏi, thậm chí không thèm liếc nhìn chúng một lần nào cả.
Thủ phạm chính cũng đã bỏ chạy rồi, giờ có trút giận vào nhóm lẻ tẻ này cũng vô ích mà thôi. Vả lại, còn lời hứa với Diệp Tuyền, nên đành nhắm mắt bỏ qua.
Tất nhiên, chỉ là lần này mà thôi. Nếu như sau này còn gặp phải người của Huyết Ma Đạo, Dương Kiệt tuyệt đối sẽ giết không nương tay.
“ không loại trừ Huyết Ma Đạo khỏi thế gian này, bố mày thề không làm người nữa.” Đó là lời tự hứa trong lòng Dương Kiệt lúc này.
Mối thù không đợi trời chung giữa hai bên đã được thiết lập, giờ chỉ chờ xem kết quả bên nào bị xóa sổ khỏi đại lục Huyền Thiên mà thôi.
Nhiều người sẽ nói rằng lỗi ở Diệp Thiên Hành, liên quan gì tới Huyết Ma Đạo mà vơ đũa cả nắm làm gì. Nhưng Dương Kiệt cứ thích thế đấy. Ai bảo Diệp Thiên Hành là người của Huyết Ma Đạo làm chi, và hình như địa vị của hắn khá cao trong cái tà đạo này, giận cá chém thớt, không chỉ Diệp Thiên Hành, ngay cả cả cái Huyết Ma Đạo cũng phải trả giá bằng sự diệt vọng đối với cái chết của Diệp Tuyền.
Vả lại, người của Huyết Ma Đạo, mười người hết chín người rưỡi là những tên điên cuồng khát máu giết người không gớm tay, thuộc dạng chuột chạy ngoài đường, ai nấy đều hô hào đập chết, cần gì phải nhân từ với chúng làm gì chứ?
--- ------
Sau khi kết thúc cuộc chiến khốc liệt nhất trong bí cảnh thí luyện, thời gian cứ thế trôi qua. Nhóm người của Huyết Ma Đạo đã dần tụ tập lại một chỗ, chỉ chờ đợi thời hạn thí luyện kết thúc, cửa thoát hiểm xuất, nhanh chóng rời khỏi cái nơi quỷ quái như cơn ác mộng đáng sợ nhất trong cuộc đời này mà thôi.
tuy trong lòng tỏ ra căm phẫn khi Diệp Thiên Hành vô tình bỏ rơi thuộc hạ bỏ chạy một mình, nhưng mảnh linh hồn đang nằm trong tay người ta, chỉ có thể dám giận không dám nói mà thôi.
Đối với thái độ lạnh nhạt của đám thuộc hạ, Diệp Thiên Hành cũng chẳng buồn để ý làm gì, lúc này trong đầu hắn chỉ muốn tìm cách trảm sát kẻ thù không đội trời chung của mình là Dương Kiệt mà thôi.
Về phía Dương Kiệt, sau khi rời khỏi đền thờ thí luyện, đã không còn tâm trí gì để tiếp tục khám phá trong cái bí cảnh này nữa. Ngày đêm ngồi ngẩn người dưới gốc cây như một bức tượng, mặc cho mưa gió bão bùm lướt qua, vẫn không khiến anh ta chút bận tâm nào cả.
Nếu như không phải lâu lâu trên môi lộ ra nụ cười “ngố ngáo” , người khác nhìn vào sẽ lầm tưởng rằng đó là một bức tượng sống động đấy chứ.
Roẹt ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!
Một vầng sáng lấp lánh có hình dáng như một cánh cửa dạng khí xuất hiện ở vị trí cách nơi Dương Kiệt đang ngồi hơn cả trăm mét về phía trước.
Đó chính là cánh cửa để thoát khỏi bí cảnh thí luyện này. Nghĩa là thời hạn kết thúc thí luyện đã tới.
Mặc dù cánh cửa đã xuất hiện, nhưng Dương Kiệt vẫn tiếp tục thẫn thờ ngồi đó, hoàn toàn không chút để ý tới nó và cũng không có ý định rời khỏi nơi này thì phải.
Tất nhiên, cánh cửa ánh sáng này chỉ duy trì khoảng một canh giờ, nếu như vượt quá thời gian quy định, nó sẽ biến mất đi, và Dương Kiệt sẽ bị nhốt lại trong bí cảnh này. Nếu không phải là sản vật thuộc về bí cảnh, sẽ bị từ trường không ổn định trong bí cảnh xé nát cơ thể, chết không toàn thây cho mà xem.
Một canh giờ = hai tiếng đồng hồ, vẫn còn dư dả thời gian để Dương Kiệt tiếp tục ngồi đó “ suy tư ngấm nghĩ cuộc đời.”
Thời gian cứ thế trôi qua, một canh giờ nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, nhưng rồi nó cũng sẽ đi qua mà thôi. Và lúc này cánh cửa ánh sáng đã nhấp nháy càng lúc càng dữ dội, có vẻ như không còn vững chắc như lúc ban đầu, có thể biến mất bất kỳ lúc nào.
Chẳng lẽ Dương Kiệt cứ định tiếp tục ngồi đó “ tìm hiểu triết lý cuộc đời”, bỏ lỡ cơ hội rời khỏi bí cảnh sao?
Crack ~~~~ crack ~~~~~!!
“ phù ~~!! Kết thúc rồi sao??” Tiếng xương cốt như đang bẻ mạnh vang lên kềm theo tiếng nói của Dương Kiệt vang lên, anh ta từ từ từ dưới đất đứng dậy, quay đầu đưa mắt liếc nhìn khung cảnh xung quanh một lần cuối, nơi này tuyệt đối là một kỷ niệm khó quên trong cuộc đời của anh ta. Tất nhiên, nếu như có thể, anh ta hoàn toàn không muốn nhớ tới nó nữa.
“ Rời khỏi thôi. Huyết Ma Đạo ~~~~~~~~~~~~!!!” đôi mắt đầy gân máu khẽ lóe qua tia sáng đầy sát khí, việc đầu tiên cần làm sau khi rời khỏi bí cảnh này, tuyệt đối là truy tìm hành tung của Huyết Ma Đạo, bắt đầu từ khu vực U Châu, xóa sổ chúng ra khỏi cái bản đồ này.
Mang theo bộ dạng giống như một tên ăn mày, quần áo dơ bẩn rách nát, tóc tai râu ria rậm rạp từ từ bước thẳng về phía cánh cửa ánh sáng ở phía xa, đưa chân bước thẳng ngoài, rời khỏi cái nơi đầy thương tâm này.
------
Thời gian quay trở về một canh giờ trước, ngay khi cánh cửa ánh sáng vừa xuất hiện.
Lúc này các vị đại cả của Ngũ Đại Tông Môn đã tụ tập đông đủ ngay trước lối vào bí cảnh lúc ban đầu. Cũng như mọi năm, chờ đợi những đệ tử tông môn của mình hoàn thành thử thách bí cảnh trở về.
Kỳ vọng, phấn khích pha lẫn lo lắng không ngừng vây kín trong tâm trí của các vị đại ca lúc này. Trong lòng không ngừng cầu trời phù hộ cho các đệ tử tông môn mình có được những tiến bộ đáng kinh ngạc, đồng thời lo sợ không biết còn lại bao nhiêu người có thể toàn mạng rời khỏi bí cảnh.
Khoan nói tới những cạm bẫy nguy hiểm đáng sợ trong bí cảnh, việc đệ tử của Ngũ Đại Tông Môn sau khi đi vào bí cảnh âm thầm hãm hại tàn sát lẫn nhau không phải là chuyện hiếm. Chỉ là tiến hành một cách âm thầm lặng lẽ không bị phát giác ra, thông thường các vị đại ca sẽ nhắm mắt bỏ qua.
Nói cho cùng, dù sao đó cũng một trong những hạng mục thử thách mà các vị đệ tử cần phải đối mặt. Nếu như xui xẻo bỏ mạng trong đó, chỉ có thể trách mình bất tài vô dụng mà thôi.
Tất nhiên, đó là trường hợp đối với những tên đệ tử thông thường. Còn đối với những tên đệ tử được trọng tâm bồi dưỡng hoặc có gốc gác to lớn, nếu như xảy ra mệnh hệ gì, tuyệt đối không thể nói là nhắm mắt bỏ qua một cách đơn giản như thế được đâu.
Trong lòng các vị đại ca lúc này, chỉ cần những người quan trọng được an toàn, những tên khác có chết hết cũng không thành vấn đề. Đệ tử thôi mà, chết hết đám này có đám khác thay thế, quan trọng hóa vấn đề chi cho mệt chứ nhỉ?
Roẹt ~~~~~~~~~~~~~!!
“ Ôi kìa, có người từ trong bí cảnh bước ra rồi kìa, là ai vậy nhỉ??” một cánh cửa ánh áng hiện ra ngay trước lối vào bí cảnh, cả nhóm lập tức tập trung mọi chú ý vào phía đó, chỉ mong nhìn thấy người mà mình quan tâm xuất hiện để gỡ bỏ nỗi lo lắng trong lòng.
“ Bách Hoa Tiên Tử, Mộ Dung Tuyết ~~~~~!!!” Đúng thế, bóng người đầu tiên bước ra khỏi cánh cửa ánh sáng chính là Mộ Dung Tuyết, người không tham gia thí luyện cuối cùng trong bí cảnh mà lang thang đâu đó để tìm cơ duyên riêng cho mình.
Nhìn thấy Mộ Dung Tuyết an toàn bước ra, Đàm Bích Kiều thầm thở phào nhẹ nhõm, mang theo nụ cười hài lòng bước tới trước mặt Mộ Dung Tuyết vuốt nhẹ vào đầu cô ta, xem như chào đón cô ta an toàn trở về.
Mộ Dung Tuyết có chút tâm thần bất ổn, chỉ khẽ ngật đầu chào hỏi một tiếng, sau đó dán chặt đôi mắt về phía lối vào, tựa như đang chờ đợi một thứ gì đó.
Đàm Bích Kiều không chút nghi ngờ, chỉ tưởng rằng cô ta đang mệt mỏi sau khi hoàn thành thí luyện, nên chỉ mỉn cười đứng sang một bên tiếp tục chờ đợi những đệ tử khác của tông môn mình.
Roẹt ~~~~ roẹt ~~~~ roẹt ~~~~~~ …..!!
Không để những người có mặt ở đây chờ đợi quá lâu, cánh cửa ánh sáng càng lúc càng xuất hiện dày đặc, không ít bóng người từ trong đó bước ra.
Khác xa với Đàm Bích Kiều và người phía Thánh Hỏa Tông tỏ vẻ hài lòng ( Vương trương lão không tính), sắc mặt của những vị trưởng lão của Thiên Kiếm Tông, Lãnh Binh Cung và Khoái Hoạt Lâm càng lúc càng trở nên khó coi khi chờ mãi vẫn chưa nhìn thấy hình bóng mà mình muốn nhìn thấy.
“ không sao, không sao, chắc là xảy ra trục trặc gì đó nên vẫn chưa ra thôi mà.” Nhìn thấy Trịnh Hổ sắc mặt đen xì như than, tựa như có thể bùng nổ bất kỳ lúc nào, Sa Thu Thủy đứng ở bên cạnh lên tiếng trấn an.
“ Hừ, hy vọng là thế.” Trịnh Hổ cố gắng nén lại nỗi bất an trong lòng, kiên nhẫn chờ đợi, đồng thời trong lòng thầm cầu nguyện: “ Lũ vô dụng đó chết hết cũng được, chỉ cần Hạ Hầu Quân được bình an, mọi thứ đều không quá quan trọng.”
Không chỉ Trịnh Hổ nghĩ vậy, ngay cả hai vị trưởng lão của Thiên Kiếm Tông và Khoái Hoạt Lâm cũng nghĩ vậy.
Có thể họ quá vô tình, nhưng trên đời là vậy, anh không có gốc gác, thực lực không đủ trọng lượng, tất nhiên sẽ trở thành con tốt để thí cho những con cờ quan trọng mà thôi.
Phía Thánh Hỏa Tông gồm: Diệp Thiên Hành, Tư Mã Phong Vân, song sinh tỷ muội, Chu Nhất Thông, Doanh Quỷ và Tiêu Vân. Thiên Kiếm Tông và Bách Hoa Cốc chỉ còn lại mỗi Đường Tứ và Lâm Nhi, còn Lãnh Binh Cung và Khoái Hoạt Lâm hoàn toàn không thấy bóng dáng của đệ tử nào cả.
Thánh Hỏa Tông thì không cần phải nói rồi, có thể nói là đông đảo nhất vào thời điểm này, nếu như không phải lúc này tình hình không cho phép, Lý trưởng lão đã cười tới nỗi không ngậm miệng lại được rồi. Còn Vương trưởng lão ư? Ông ta tỏ ra hơi khó chịu chút vì trông ngóng mãi vẫn không thấy bóng dáng của Lăng Hàn Phong đâu cả. Chỉ là những gì cần làm cũng đã làm rồi, sống chết tại trời, chỉ còn cách thầm thở dài một tiếng đầy tiếc nuối mà thôi.
Phía Bách Hoa Cốc chỉ cần Mộ Dung Tuyết an toàn, tất cả đều có thể bỏ qua, huống chi bây giờ có thêm một Lâm Nhi cũng có địa vị không kém. Tuy hơi đau xót và tiếc nuối, nhưng cũng không phải không thể thể chấp nhận.
Không phải sao? Thử nhìn nhìn sắc mặt của tam đại môn phái còn lại sẽ rõ thôi.
Thời gian cứ thế trôi qua, chờ mãi chờ mãi mà không nhìn thấy người mình muốn nhìn thấy bước ra, trong lòng càng trầm xuống, bầu không khí càng lúc càng nặng nề.
“ Vì sao??? Tại sao??? Hạ Hầu Quân đâu??? Người của Lãnh Binh Cung đâu??? Vì sao giờ này vẫn chưa thấy người của Lãnh Binh Cung bước ra, có ai có thể cho lão phu một câu trả lời không??” Trịnh Nổ đã kềm chế không nổi tựa như núi lửa bùng nổ, phẫn nộ quay về phía những đệ tử toàn mạng quay trở về hét lớn, ngay cả Sa Thu Thủy muốn kéo cũng kéo không được.
Không chỉ Trịnh Hổ, ngay cả hai vị trưởng lão Thiên Kiếm Tông và Khoái Hoạt Lâm cũng dùng ánh mắt đầy sát khi nhìn chằm chằm những người vừa rời khỏi bí cảnh, tựa như đang chờ câu trả lời của họ.
“ thưa các vị trưởng lão, đệ tử có chuyện quan trọng muốn bẩm báo.” Trong lúc Vương trưởng lão và Lý trưởng lão định bước ra trách cứ Trịnh Hổ vì thái độ quá đáng của đối phương, Tư Mã Phong Vân từ phía sau bước ra, chấp tay thi lễ một cái, mang theo sắc mặt khó coi cắn răng nói.