Người đăng: phihoang
Chương 5: Cứu Tiểu Loli
Tới nơi 3 người đàn ông chia nhau ra cảnh giới,còn lại Rei Miyamoto, Busujima
Saeko, Saya Takagi, cùng với giáo y Shizuka Marikawa thì đi tắm trước.
Sau khi thay ca, Phi Hoàng cũng đi tắm bản thân mấy ngày không tắm rất khó
chịu, gặp đồ còn dính máu của Zombie. Tắm xong khi ra lấy nước uống Phi Hoàng
gặp Saeko đang nấu ăn.
"Đúng rồi, Miyamoto cùng Takashi bọn họ ở đâu?" Phi Hoàng nghi ngờ hỏi Saeko.
Saeko trả lời: "Há, Miyamoto tâm tình không tốt, Takashi đang an ủi nàng đây."
"Cũng đúng, dù sao Miyamoto vừa mất đi bạn trai, gia đình không biết còn sống
không?" Phi Hoàng nói, hắn tận mắt nhìn thấy bạn trai của Miyamoto hóa Zombie
bị Takashi đập chết.
Giữa lúc hai người đang nói chuyện phiếm, trên lầu nghe được tiếng gầm của
Takashi: “Im ngay đi.”
Phi Hoàng nói với Saeko: “Không phải Takashi lên an ủi Miyamoto?”
Saeko cũng lắc đầu không biết,Phi Hoàng nói: “ Làm sao ầm ĩ lên rồi? Chúng ta
lên xem một chút.” Nói xong hắn thả người đi lên lầu.
Saeko cũng kì quái không biết phát sinh chuyện gì trên lầu nên cũng đi lên
theo.
Liền lúc hai người đi lên lầu, đi đến góc thang thì đúng dịp thấy một màn, Rei
Miyamoto hôn Komuro Takashi.
"Chuyện này, cái kia. . . Các ngươi cứ tiếp tục tán gẫu, ta đi vệ sinh một
lát." Nói xong, Phi Hoàng lưu lại ba người bỏ đi.
Mọi người nhìn nhau.
"Cái này, Saeko học tỷ, chúng ta. . . ." Komuro Takashi lúng túng, muốn giải
thích cái gì.
Saeko khẽ mỉm cười, cũng không để ý đến Takashi khoát tay nói: “Takashi, ta
biết mà. Có điều đêm nay phải nhớ đến nghỉ sớm một chút, bảo tồn thể lực ngày
mai nhưng là sẽ rất khổ cực.”
“A. . .không phải như vậy. Cái kia. . .” Komuro Takashi định giải thích nhưng
Saeko đã bỏ đi, nhìn một chút còn ôm vào trong lòng Rei Miyamoto, cuối cùng có
chút buồn bực.
Cũng đang lúc này, bên ngoài bên ngoài vang lên tiếng chó sủa, hơn nữa âm
thanh rất lớn. Nghe được thanh âm này, mọi người đều chạy hướng bên ngoài,
muốn xem rốt cục xảy ra chuyện gì.
"Chết tiệt, phía dưới con chó kia lớn tiếng, đem Zombie đều hấp dẫn lại đây."
Kohta Hirano dựa vào trên ban công canh gác, một mặt căng thẳng tự lẩm bẩm.
Đúng lúc này Phi Hoàng đi tới: "Đừng lại bắn súng, tiếng súng chỉ có thể đưa
tới càng nhiều Zombie. Hơn nữa, trong phòng ánh đèn sẽ đưa tới càng nhiều
người sống sót. Mà chúng ta, cũng không có năng lực để cứu vớt quá nhiều người
may mắn còn sống sót." Phi Hoàng không nói nửa, ý tứ không cần nói ai cũng
biết. Tiếng súng không ngừng đưa tới Zombie, cũng đưa tới người may mắn còn
sống sót. Nếu như người may mắn sống sót xem tới nơi đây trong phòng còn có
người, mà hoàn cảnh an toàn sẽ làm sao?
“Ai, thực sự là Địa ngục a. . . .” Komuro Takashi đi tới bên cạnh Kohta Hirano
dùng kính viễn vọng nhìn một hồi trên đường phố, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy
từng người may mắn còn sống sót không ngừng bị Zombie cắn xé.
Rất nhanh, mấy người liền nhìn thấy phát sinh một màn. Một cái trung niên nam
tử mang theo một tinh xảo, đáng yêu Tiểu loli, hướng về một gia đình cầu cứu.
Thế nhưng liên tiếp gõ cửa nhà mấy lần, trong nhà đều không ai mở cửa.Vì sự an
toàn của con gái, không thể làm gì khác là muốn nỗ lực dùng xẻng đập cho cửa
nhà mở ra. Cũng đang lúc này, cánh cửa được mở ra. Nhưng đón tiếp trung niên
nam tử không phải hoan nghênh, mà là một thanh dao gọt hoa quả. Dao gọt hoa
quả sắc bén đâm vào người nam tử kia,trung niên nam tử ngã nhào xuống đất.
"Xin lỗi. . . Xin thứ lỗi cho ta. . . ." Trong nhà, tên kia cầm dao cùng với
người nhà một mặt hổ thẹn cùng hoảng sợ, nhưng vẫn không chút lưu tình khép
cửa lại.
"Bố ơi. . . Bố ơi. . . ." Bé gái nhất thời bị dọa sợ, thất kinh.
Người trung niên ôn nhu nhìn con gái của mình, nói với chút hơi tàn còn lại: “
Bố...Không sao...Mau... Tìm chỗ trốn đi... Tới nơi mà không ai có thể tìm thấy
con.”
“Bố? Bố? Không.... Con muốn ở cùng với bố!” Cô bé ôm lấy bố mình không ngừng
lay động, nước mắt chảy đầy mặt rất đáng thương làm người khác chỉ muốn yêu
thương, bảo vệ.
Thấy cảnh này, mọi người hàm răng đều cắn chặt, Phi Hoàng cũng không ngoại lệ.
Ở thời buổi tận thế, nhân mạng như cỏ rác, thói hư tật xấu thực sự phát huy
đến cực hạn. Cái nhà kia giết chết người đàn ông trung niên, thực sự làm mọi
người phẫn nộ. Bọn họ giết chết bố của bé gái, không phải là muốn đem bé gái
đẩy hướng chết sao?
Mắt thấy Zombie sắp vây lại cô bé. Lúc này, Kohta Hirano không thể chịu nổi
nữa, liên tục dùng súng ngắm giết mấy con Zombie đang sắp lao vào người cô bé.
“Đám khốn nạn!” Nói xong Phi Hoàng không do dự chạy ra nếu để thêm lát nữa
Zombie đông lên muốn cứu cũng không kịp, ở bên có Kohta Hirano sử dụng súng
yểm trợ nên thoáng nhẹ nhàng bớt. Mọi người thấy Phi Hoàng chạy ra cũng kinh
ngạc, chỉ có Busujima Saeko hai mắt hiện ra tinh quang rồi nhanh biến mất. Xác
thực Phi Hoàng hành động rất quả quyết gây nên mọi người đều sùng bái. Mà
Busujima Saeko lại thích người đàn ông của mình mạnh mẽ, dũng cảm hình bóng
Phi Hoàng in sâu trong lòng Saeko.
Phi Hoàng đến nơi thấy cô bé đã sợ hãi lui lại ra sau: “Em tên gì?”
“Alice” Tiểu la lỵ nó chuyện nhưng vẫn chưa hết hoảng sợ.
Thấy cảnh này Phi Hoàng không khỏi cảm thấy sự đáng thương của cô bé, hoàn
cảnh của cô bé cũng giống mình vì Phi Hoàng hiện tại cũng không có người thân.
Khi ôm cô bé đi Phi Hoàng không quên sử dụng kĩ năng: Trảm phong đánh lên cửa
nhà của hung thủ giết bố của tiểu loli coi như giúp trả thù, cũng làm cho bản
thân đỡ khó chịu. Đại môn nát tan Zombie kéo nhau đi vào,cũng nên cảm ơn bọn
họ nhờ có bọn họ giúp đỡ giữ chân rất nhiều Zombie, nên Phi Hoàng mới có thể
ôm Alice an toàn chạy đi. Nhưng ngày càng nhiều Zombie hướng bên này đi qua,
vì tiếng súng quá lớn. Đang chạy sau lưng Phi Hoàng còn có con chó, nó là
nguyên nhân gây thù hận với cả đàn Zombie, nó cũng chạy theo Phi Hoàng đi
trốn.
Cứu được tiểu loli và con chó quay lại nhà, giờ này bên ngoài đã lít nha lít
nhít Zombie. Phi Hoàng đi vào nhà cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc trước tức nên
máu xông lên não giờ nghĩ lại vẫn sợ hãi không ít. Phi Hoàng thầm nghĩ: “Sao
Thuộc tính kháng sợ hãi không tăng lên nhỉ? Hay có thể vì mức độ sợ hãi không
cao nên Thuộc tính: Kháng sợ hãi cũng không lên cấp.”
“Tuyệt vời!” Khi vào nhà Kohta Hirano dựng ngón tay cái với Phi Hoàng. Mọi
người cũng thán phục sự dũng cảm của Phi Hoàng.
Phi Hoàng nhìn một chút còn đang sợ hãi tiểu loli nói với Saeko: “Saeko phiền
phức ngươi giúp chăm sóc cô bé, hôm nay nhiều chuyện xảy ra sợ cô bé không
chấp nhận nổi.”
Saeko nghe Phi Hoàng nói cũng ngẩn ngơ, không biết nghĩ chuyện gì trơn bóng
hai gò má nổi lên một tầng ửng hồng nhìn rất mê người, trả lời: “Um!”
Thấy vẻ mặt này Phi Hoàng không khỏi sững sờ, khi thấy Saeko đưa tay tiếp tiểu
Loli mới sựt tỉnh, bối rối đưa tiểu lali cho Saeko. Nhìn bộ dạng của Phi Hoàng
Saeko không hiểu được cảm giác vui vẻ, tinh xảo khuôn mặt cũng nở nụ cười.
Khi đi lên lầu Phi Hoàng cũng thấy kiệt lực cả hai ngày chưa được nghỉ ngơi.
Giờ mệt mỏi kéo về không thể làm gì khác kiếm một nơi đánh một giấc, vận động
cả ngày đã mệt mỏi nhất là tối nay khi cứu Alice.
Khi vào phòng, có thể do quá mệt mỏi nên Phi Hoàng thả người nằm lên giường
mới phát hiện ở đây còn có nằm một người. Cơ thể của nữ nhân đừng cong uyển
chuyển nhưng đối phương quay mặt qua hướng ngược lại nên Phi Hoàng không biết
là ai. Hương thơm trên cơ thể nữ nhân làm cho thằng nhỏ của hắn cũng ngẩn đầu
lên Phi Hoàng thầm nghĩ: “Haiz thật hổ thẹn mới chỉ ngửi mùi đã khiến tiểu đệ
đệ dậy rồi. Do quá lâu rồi không giải quyết cương cứng thật khó chịu.”
Phi Hoàng đưa tay chạm vào cơ thể của nữ tử chỉ thấy cảm giác mềm mại, mịn
màng như một khối ôn ngọc, thân thể của nữ tử khẽ run, nhưng lại không có phản
ứng. Thấy cảnh này Phi Hoàng cũng kinh ngạc, tiếp tục đưa tay xuống trước ngực
của nữ tử, bóp nhẹ phát chỉ nghe nàng khẽ “Ưa...” cũng không có phản kháng.
Lúc sờ mới để ý nữ tử lấy chăn chùm kín người, bên trong cũng không có mặc đồ.
Lúc này Phi Hoàng không có do dự gì nữa: “Nếu mà còn do dự cũng không xứng
đáng là đàn ông, đây rõ ràng là mình bị câu dẫn. Không trách bản thân a!”