Người đăng: phevuongtranthien
Hôm nay, còn khoảng một ngày rưỡi nữa, tức là mốt thì Doraemon mới tới. Hắn có
chút dự định sẽ thử thay đổi tương lai.
Nếu bây giờ bản thể là hắn, và nobita là hắn, thì tức là tương lai, người nghĩ
ra việc chế tạo Doraemon vẫn là hắn. Nên nếu hắn thay đổi dự định, chế tạo một
nữ mèo máy thì sao. Nếu có thể, hắn vẫn muốn một nữ mèo máy xinh đẹp và tất
nhiên là người lớn một chút. Con gái xung quanh hắn vẫn có một bức tường
trường tồn theo thời gian.
Mà kệ đi, việc đó không phải hắn nên giải quyết bây giờ. Lúc này hắn có một
việc rất thú vị hắn cần thử làm.
-Dekisugi này, nếu cậu giúp tớ làm xong việc này hôm nay, tuyệt đối sẽ không nói ai việc cậu giả trai đâu.
-Ừ… nhưng đừng quá…
-Không sao, chỉ có tớ biết cậu biết, trời biết đất biết, không có thứ 5 là biết.
Hắn và Dekisugi lại lập tổ đội chạy thẳng đến tiệm tạp hóa.
Bút kẻ son môi, phấn trang điểm… trời ơi, mắc quá, căn bản là không thể trả
nổi bây giờ được.
Khoan đã, việc gì phải mua nhỉ?
Hắn có sẵn một nguồn cung cấp ở nhà rồi.
-Này Dekisugi, tới nhà tớ, mẹ tớ nói gì cũng gật đầu hết, hiểu chưa?
-À… ừ
Hắn lại nắm tay Dekisugi chạy thẳng một mạch về nhà, miệng cười hớn hở. Dù sao
dắt một nhỏ retrap biến lại thành gái xinh, tên nào không kích động.
-Thưa mẹ
Hắn đã về nhà, gặp mẹ hắn đang phơi áo quần bên sân.
-Đây là bạn thân con Dekisugi.
Dekisugi gật đầu.
-Con và bạn ấy trông thấy tiệm tạp hóa cuối phố đang giảm giá
Dekisugi gật đầu.
-Mẹ nhanh lên, mua hàng giảm giá kẻo trễ.
Hắn nói, nước chảy mây trôi, căn bản là như việc có thật một dạng, hắn chỉ cần
15’ đồng hồ để túm lấy tất cả nguyên vật liệu vào tay.
-Có thật không Dekisugi
Dekisugi lại gật đầu, nhưng nhỏ bụm miệng suýt cười.
Con trông nhà nhé, mẹ đi ngay. Nói rồi mẹ hắn tùm lấy túi đi chợ, chạy vội về
cuối phố.
Hắn có nói dối về vụ giảm giá, nhưng hắn biết cửa hàng quần áo gần đó mẹ rất
thích, và không xa là một chỗ tụ tập các bà nội trợ hay tám. Ha ha, có trời
mới giúp mẹ hắn về đúng giờ được. Hắn tình cờ để ý rồi nghĩ ra kế hoạch nhỏ
đó.
-Thôi, mau lên, vào nhà giúp tớ.
Hắn chạy vội vào, bàn trang điểm của mẹ lại để ngay ở phòng khách, nên đó
không phải việc đáng lo, chỉ cần lấy vài thứ căn bản như son môi, ít phấn, kẻ
mắt, mascara, phấn nền,kem lót…Và, một bộ váy hồi trẻ của mẹ. Nếu không nhầm
thì đang cất ở ngăn cuối của tủ.
-Hắn làm một cách nhanh chóng, kiếm mọi thứ cần thiết như một tên trộm. Từ khi đi theo Nobita, Dekisugi bắt đầu choáng váng về mọi thứ của cậu ta. Và hình như nhỏ cũng bắt đầu đoán được Nobita đang định làm gì…
-….Cậu….cậu… định trang điểm cho tớ ư.
-Ủa….đáp ứng rồi nha. Nhanh thôi, hì hì.
Hắn không cần sự đồng ý của nhỏ, lại kéo nhỏ lên phòng. Nói chung là không một
thứ gì cản được một thằng đàn ông khi hắn chuẩn bị tìm ra một thứ cực kì dễ
thương.
Tại sao hắn lại biết trang điểm ư. Vì đó là thứ duy nhất hắn giúp được nhỏ em
gái và thứ duy nhất nhỏ em không giỏi bằng hắn. Hắn bùi ngùi nhớ lại, nhiều
lần nhỏ em nổi trội, đại diện trường tham gia các chương trình ca nhạc, rồi
thậm chí từng đóng phim, đóng quảng cáo, vì gương mặt và giọng hát bẩm sinh
đó. Làm anh trai, thứ hắn giúp được là trang điểm giùm trước khi nhỏ lên sân
khấu. Không hiểu sao nhỏ chỉ thích hắn trang điểm.
Tới bây giờ, hắn chưa hề hận nhỏ em gái đó, vì hắn là con nuôi, em gái hắn là
con ruột. Nhỏ không hề có lỗi, không ai chỉ vì sinh ra mà có lỗi với kẻ khác.
Sinh mạng là thứ đáng quý và cần sự bình đẳng. Vả lại là do hắn quá bình
thường, những thứ hắn giỏi chưa bao giờ giúp hắn nổi bật trong mắt ba mẹ hắn
hay có giá trị trong cuộc đời cả.
Hắn đồng cảm với Nobita là vì lẽ đó. Cảm xúc của một thằng quá bị người khác
xem thường. Cho dù chính mình nhận ra mình có thể xuất sắc trong nhiều lĩnh
vực.
Lại vẻ mặt đó, Dekisugi có chút gượng, từ lúc gặp Nobita, nhỏ đã nhiều sự chú
ý đến cậu ta. Một đứa trẻ ngây ngô, tốt bụng, nhưng quá hậu đậu, lại lười
biếng. Nhưng từ lúc thật sự quen cậu ta đến giờ, nhiều lúc cứ hậm hực vì
nobita thật sự quá sáng chói, cậu ta xuất chúng, nhưng biết kiềm chế, nói
chuyện cẩn trọng và khôn ngoan. Và chưa việc nào là mình hơn cậu ta được cả.
Mà cậu ta có hơn thua gì đâu chứ….
Nhỏ lại nhớ những câu nói vớ vẩn cậu ta hay nói, thật sự là những câu nói đầy
cảm xúc của một đứa trẻ.
Gia đình nhỏ có vấn đề, nhỏ phải tự lập từ sớm, nhưng luôn phải cố gắng để
hoàn hảo trong mọi thứ. Một lớp vỏ bọc “nam thần” hoàn hảo để che dấu nội tâm
nhiều cô đơn. Nhỏ cũng muốn đi chơi với các bạn, nhưng lại sợ lỡ một việc nào
đó làm lộ ra bí mật của mình. Nhỏ cảm thấy mình chin chắn hơn tụi bạn cùng lứa
nhiều, nhưng so với nobita, thì cứ như một đứa con gái mới lớn với một ông chú
hay đùa giỡn ấy.
Hắn không biết trong mắt Dekisugi, hắn đã được trở thành một ông chú cà lơ
phất phơ rồi đấy.
Hắn chuẩn bị lại mọi thứ, một cách trật tự và chính xác. Hắn đã làm việc này
hơn 100 lần trong quá khứ.
Quan trọng là thần thái.
Không cần quá đẹp trai, nhưng chỉ cần chuyên chú và nghiêm túc hoàn toàn, đắm
mình vào công việc. Đó là sự hấp dẫn trí mạng với nữ giới.
Nobita lại gần, chạm nhẹ vào mặt dekisugi, hắn cảm nhận độ mềm mại, sức đàn
hồi của da mặt. Nên dùng phấn thế nào, độ đậm nhạt ra sao, hắn lên kế hoạch
ngay trong đầu.
Việc chỉnh lại mi mắt, rồi kẻ nét lông mày lại. Nếu để ý kĩ, rất có thể nhỏ đã
cố tình kẻ thêm lông mày và đã cắt bớt lông mi đi. Mái tóc cũng có dùng ít sáp
để làm tóc cứng hơn, để giống kiểu con trai.
-Tội gì phải khổ thế chứ
Hắn lẩm bẩm nói, việc gì đang là con gái xinh đẹp phải làm một tên con trai
cho khổ.
-Hắn xịt ít nước lên, rồi lấy kẹp tóc cố định lại tóc nhỏ lại. Sau đó, vì ngại nên nhỏ bảo hắn quay đi, để mặc vào bộ váy.
Bước cuối cùng là chỉnh sửa lại gương mặt lần nữa.
Hoàn hảo, thật sự quá hoàn hảo.
Đôi mắt to tròn này, dù là con trai hay con gái đều rất đẹp, ánh nhìn đầy
gượng gùng. Hai má nhỏ đỏ lên vì gượng một cách dễ thương không thể tả. Mái
tóc được chỉnh lại rất nữ tính, lộ ra phần vai và phía sau rất đẹp. Đôi môi
trái tim, với màu đỏ hút hồn, giống như sự thu hút toàn bộ nam giới của trái
đất lại vậy.
Thật sự là quá thành công đi.
Nhìn vào gương đi Dekisugi.
Nhỏ nhìn vào gương, nhỏ cũng sửng sốt trước vẻ ngoài đó.
Đứng trước gương là một cô gái xinh xắn. Chiếc váy tuy còn hơi rộng, nhưng rất
hợp với nhỏ.
Rồi cô bé khóc.
Hắn thật sự bối rối.
Tại sao vậy?
Nhỏ nín thin thít, rồi lại định bỏ đi.
-Hôm nay cậu không có đi đâu hết, nói tớ nghe, chẳng lẽ việc này cậu giận.
Hắn ôm nhỏ vào lòng, nhỏ bắt đầu đấm vào lòng hắn.
Đ* *, cũng là quá đau đi, có biết cơ thể này chạy bộ 10’ cũng không xong à.
Hắn định chửi, nhưng mà thôi, không có tâm trạng cho lắm, chắc nhỏ đang có tâm
sự về việc làm con gái.
-Thật ra, ba tớ là một người vô cùng quyền lực, ông chỉ đóng vai một người bình thường và có một chỗ làm bình thường để che mắt một số người.
Hắn dễ dàng suy đoán, rất có thể là giới tổ chức ngầm đi, và việc che mắt được
nhắc tới, chắc là che mắt cảnh sát rồi.
-Ba tớ cần một người con trai để tiếp tục nối nghiệp ông. Nhưng đáng tiếc, sau khi sinh tớ, ông đã bị đối thủ cắt mất một bộ phận. Từ đó ông cứ than thở rằng không thể có con nữa.
Hắn nghe, tiểu đệ đã sớm lạnh, hắn vừa nghe vừa cảm thấy có phước là chi ít
mình còn có thể có con đi, hoặc không cần thiết phải ngồi quá nhiều lúc bí
bách. Nhỏ có vẻ ngây thơ, có nên phổ cập kiến thức phòng tránh thai lớp 12
không nhỉ.
Hắn chỉ đùa bỡn một tí trong lòng, nhưng cũng nghiêm túc ngoài mặt.
-Từ đó, tớ phải giả làm con trai, mỗi ngày đều phải nỗ lực hết mình, thể hiện ra là một đầu lĩnh hoàn hảo, một tên con trai quá hoàn hảo.
Giấc mơ của tớ chỉ là trở thành một nhà du hành vũ trụ mà thôi.
Dekisugi khóc trong lòng hắn. Tâm hắn sớm đã nguội lạnh.
Còn tốt sao, ừ thì còn tốt, hắn sống trong một gia đình không còn kì vọng. Một
thế giới không có kì vọng! Hắn sống giữa một xã hội người nhìn ta bằng sức
mạnh, bằng tiền, bằng địa vị, đi ra đường hỏi bố mày là ai, mày ở đâu, lương
bao nhiêu, làm nghề gì. Sao không tau tên gì, tau sống thế nào, tau đối xử mọi
người tốt hơn mày ra sao? Sao hỏi tau kết quả, không hỏi tau quá trình? Ai đã
từng làm niềm tin cho tau bước tiếp?
Nhưng ai cũng có vấn đề riêng của họ, hắn biết hắn có vẻ không may. Cũng như
vài nguyên nhân khác, chứ hắn không thể nào nói cả thế giới hắn sống là sai
được. Trong lòng hắn chỉ là một cô bé lớp 3 cần hắn động viên mà thôi.
Hắn cầm một tờ giấy, rồi vẻ lên đó những nét đen.
-Cậu có thấy đây là gì không?
-Những nét đen.
-Cậu có biết trong mắt tớ tờ giấy này là gì không.
Dekisugi nín lại, rồi nghiêng đầu tò mò.
-Đó là những mảng trắng còn xót lại.
-Cậu thấy đấy, cuộc đời chỉ là một bức tranh thêu mà thôi. Nó được dệt nên bởi nét dọc và nét ngang của cảnh và tình. Một khi cậu còn buồn, còn tiêu cực vì những nét đen trong đó, hoàn CẢNH sẽ không thể tốt lên được. Nhưng nếu cậu tìm những mảng màu trắng hơn, những hình ảnh, những thứ đẹp đẽ, những TÌNH cảm trong sáng ấy, cậu sẽ còn bước tiếp trên cuộc đời được.
Hắn nghĩ một lát, Dekisugi chờ đợi hắn nói một câu nào đó quan trọng…
-Mà chi ít cậu khóc rất đẹp, cứ khóc tiếp đi, không sao, khóc hết tớ chọc khóc tiếp.
Hắn mỉm cười, rồi xoa đầu nhỏ.
Nhỏ tức giận, suýt nữa dùng nhu thuật làm hắn nghẹt thở.
Hắn cười rồi nằm ngửa mặt lên trời. Hét:
Cậu có biết nên sống vì cái gì không, 4 chữ thôi. KHÔNG THẸN VỚI LÒNG!
-Cậu đã sống, rất tốt rồi.
-Lão thiên muốn cậu khổ, có tớ gánh cùng cậu!