Người đăng: phevuongtranthien
Những thứ hắn từng làm có việc hiệu quả, có việc không ra gì.
Việc thứ nhất hắn thấy vui là ba hắn vẫn còn rất đam về với nghề vẽ. Và ông
quyết định sẽ tiếp tục theo đuổi nghề này. Hắn đã hiếu thảo chi trả ra một
khoảng tiền đủ cho 10 tháng lương cũ của ông, mà tùy vào ba hắn cố gắng.
Chuyện này hắn để ba nói trực tiếp với mẹ sau, hoặc không cần cũng được, hắn
có trong tay trăm ngàn cách để ông Nobi có một công việc tốt hơn.
Chỉ là con trai, luôn muốn nhìn ba mẹ mình hạnh phúc với công việc. Muốn nhìn
họ về nhà với một nụ cười nở tươi là đủ rồi.
Ông Nobi định hỏi hắn, nhưng ông không nói gì. Chỉ nhìn vào mắt con trai rồi
vỗ vai một cái. Ông đứng dậy và vất tàn thuốc trong tay đi. Vì một ngày nào đó
trước đây, ông Nobi đã từng hứa với vợ.
-Một ngày Nobita báo hiếu tôi, tôi sẽ bỏ thuốc lá.
Và ông bỏ luôn thuốc lá từ dạo đó. Không hút một điếu thuốc nào nữa. Cho dù
bản thân vô cùng khó chịu nhưng vài tháng sau, ông Nobi đã hoàn toàn tập trung
vào công việc chứ không hút thuốc nữa.
Thứ hai, hắn từng cho Jaian và Suneo hai viên thuốc.
Suneo, thật sự hắn đã bị “lùn mãn tính”. Giống như câu nói” Những đứa lùn có
cố mấy cũng không cao lên được vậy”. Nobita không nghĩ mình làm sai gì trong
việc chế tạo thuốc, và cũng như dùng hộp trị liệu, nhưng lần đầu tiên hắn thấy
tình trạng này.
Đúng là hắn phải quay về xin lỗi mấy đứa con gái kiếp trước vì cứ chọc chúng
nó lùn. Định mệnh đã khiến các nàng chắc chắn không thể cao được.
Jaian thì, cũng không có ốm lại. Phải! Hắn nhìn y si như cũ, không khác cái
gì. Nobita đã tìm ra được câu trả lời khi hắn rảnh rỗi đạp xe qua thư viện
chiều đó.
Một buổi chiều với ánh hoàng hôn rất đẹp. Con đường phố Nhật những năm cuối
thế kỉ XX rất tập nập nhưng không quá ồn ào, bụi bặm. Thư viện ở trung tâm
thành phố hắn đã trở thành khách quen từ lâu, vào những lúc 5h-7h chiều mỗi
ngày. Vận rủi của Nobita cũ đã vơi bớt đi nhiều từ khi hắn trùng sinh, và chỉ
có lần hắn nghịch dại đem âm thuật phủ lên bản thân, mới khổ đến cùng cực như
vậy. Vì không xui rủi như Nobita, nên hắn đi dạo mỗi ngày rất bình an.
Thư viện xây rất lớn và đẹp. Ở trong Doraemon, Nobita vô cùng lười đọc sách
nên việc xuất hiện thư viện này trong truyện rất là khó. Thư viện trung tâm
này xây ba tầng, nhưng mỗi tầng lại rất rộng. Ở bên trong sách chất thành từng
hàng và nhiều dãy đếm không xuể. Rất may mắn vì theo những gì hắn tìm hiểu,
thư viện này cũng là một trong thư viện lớn nhất của Nhật Bản thời điểm đó.
Bước vào thư viện, hắn chạm phải một cô gái đang lao nhanh ra khỏi cửa. Cô bé
ngã xuống và kêu lên một tiếng Úi nhẹ nhàng.
Đúng vậy, cô bé có một giọng nói rất hay. Hay đến mức mà tưởng như đang gặp gỡ
một Seiyuu (người lồng tiếng) cho một bộ phim hoạt hình Nhật Bản vậy. Nếu đóng
phim thì cô bé là một tiểu loli dễ thương chăng.
-Ủa, cậu làm gì ở đây vậy?
Shizuka hỏi, đứng cạnh cô bé kia. Sau đó Shizuka đỡ cô bé dậy rồi nhìn vào
Nobita, chờ câu trả lời.
-À, tới đọc sách.
-Ừ, mà đây là lần đầu tớ thấy cậu ở đây.
-À, chắc cậu hay đọc khác giờ thôi.
Nobita quay sang hỏi, nhìn vào cô bé đứng cạnh Shizuka. Chiếc mũ mào đỏ đội
lệch trên đầu. Mái tóc ngắn xõa xuống ngang vai. Làn da trắng nõn với đôi mắt
nâu to tròn. Đôi môi hồng hồng tự nhiên và cái miệng nhỏ nhắn, trông cứ thật
dễ thương trên gương mặt trái xoan ấy.
-Jaiko đó, em ấy vừa giảm cân.
Câu nói cứ như vạng vọng trong đầu hắn làm hắn đứng hình lại. Lúc còn sống ở
kiếp trước, từng có một bộ phim giả sử tương lai, lúc Jaiko lớn lên sẽ trở nên
xinh đẹp. Hắn chỉ tình cờ vui vẻ tới đây liền thử nghiệm. Không ngờ mọi việc
lại là sự thật.
-Chào…anh, em gặp anh lúc trước rồi mà. Anh .,..không nhớ sao.
Giọng cô ấy, hay tiếng chim hót.
Chuyện gì đang xảy ra?
Jaiko thực tế đi đâu mất rồi. Nó là ai? Đây là đâu?
Hắn bắt đầu lạy chúa. Một trong ít lần hắn tin tưởng rằng chúa có thể thay đổi
gần hết mọi thứ. Cũng may hắn chưa bao giờ đối xử tệ với một cô gái có ngoại
hình không đẹp lần nào. Và thật ra thì, ngoại hình quan trọng đến vậy sao,
chúng ta có quyền gì để chỉ bằng một ánh mắt mà đánh giá cả một con người.
Hôm nay hắn rất bận, cũng không có thời gian rảnh để đi chơi đùa nữa, nên đành
thở dài một chút, nói:
-Em và Shizuka đứng yên một lát
Hai cô gái khó hiểu, nhưng cũng nghe theo, rồi hắn lấy ra một cây bút kì lạ
nào đó, nhanh chóng phát thảo ra một bức vẽ trên giấy. Sau đó chép lại thêm
một bức tranh khác.
-Tặng em và Shizuka, anh phải đi trước đã.
Hắn gật đầu cười hiền lành, cất lại bảo bối vào túi rồi bước đến tầng hai thư
viện. Mặc cho sự ngỡ ngàng của hai cô gái. Cầm bức tranh trên tay, Shizuka và
Jaiko phải giật mình trước nó.
Rất đẹp, và dễ thương đến kì lạ. Hai cô gái đỏ mặt vì chàng trai đã vẽ tặng
mình như vậy. Đã là con gái thì luôn muốn có một bức ảnh của bản thân mà. Vì
bảo bối này vẽ rất đẹp, nên bức tranh của hắn đã chiếm được cảm tình của hai
loli.
Link tranh: Hai tiếng đọc sách ở thư viện cũng rất thoải mái. Hắn ngồi yên lặng tại một
chỗ ngồi gần cửa sổ. Lấy khăn trải bàn ẩm thực lấy ra một tách cà phê cùng một
ít bánh. Vừa đọc sách vừa thả hồn suy ngẫm về những việc tương lai. Ngọn gió
nào thổi qua cửa sổ làm tóc hắn bay một chút, và cũng vô tình cho một chú chim
xanh biếc đậu lên tay hắn.
Hắn xoa nhẹ đầu chú chim, và cũng đứng dậy thả nó bay đi. Một nụ cười dịu dàng
nở trên môi hắn.
Tội nghiệp Hana. Nhỏ mải mê ngắm nhìn hắn và cả con tim như ngừng đập. Rồi khi
ánh mắt hắn quay về bàn, nhỏ vội cúi mặt xuống, lấy quyển sách từ điển che mặt
lại.
-Ngốc quá…Sao lại ngại chứ…Tới nói chuyện đi.
Nhưng cả một buổi, Hana vẫn chỉ có thể hồi hộp ngồi ở đó và không thể nhúc
nhích tí nào. Quyển từ điển đã được nàng đọc qua hai lần rồi.
Hắn chau mày một lát. Rồi sau đó đứng dậy, đi đến một góc khuất của thư viện.
Và biến mất.
-Sao…sao không có ai cả vậy.
-Chẳng lẽ, mình thích cậu ấy đến mức ảo giác sao???
-Không…..!
Nếu màu đỏ có 50 sắc thái, thì sắc thái trên mặt của Hana lúc này chắc là màu
đẹp nhất.
Nhỏ lần đầu tới thư viện vào giờ này để phụ một ít việc cho người bác. Bác của
nhỏ là chủ của thư viện trung tâm, nên hèn gì trong phòng Dekisugi Hana toàn
sách vở và tài liệu nhiều như vậy. Nhưng giờ nhỏ mới biết là Nobita hay tới
vào giờ đó nên quyết tâm sau này cũng phải tới nhiều hơn.
…
Mặt trời cách Trái đất bao xa
149.600.000 km
Nếu đi bằng tốc độ bình thường 40km/h sẽ gần 427 năm, bằng chiếc NASA X-43A
với tốc độc 11270km/h thì tốn 1 năm 6 tháng 8 ngày.
Và bằng tốc độ ánh sáng? 8,3 phút.
Những con số đó chứng minh một điều. Rằng con người chưa là gì cả. Ngay trong
hệ mặt trời là nhà của chúng ta, con người phải tốn vài năm với tốc độ lớn
nhất mới có thể đi lại được.
Và những hành tinh xa xôi khác nữa ư, gần như vẫn còn là điều không thể với
khoa học bây giờ. Mọi lí thuyết chỉ là đống giấy lộn nếu không làm được cái
gì.
Hắn đang đứng giữa vụ trụ, nói chính xác là đang lơ lửng trong chân không. Tay
cầm quyền trượng, hắn đang ôm ý tưởng sẽ dùng ít sức nóng mặt trời để sạc năng
lượng “Hỏa” vào quyền trượng.
Nhưng một điều bất ngờ xảy đến. Hai sinh vật quỷ dị với cái đầu to tướng cũng
đang bay lượn gần mặt trời. Cơ thể có cấu trúc như con người nhưng cái đầu to
hơn, hai tay dài ra. Những ngón tay mềm dẻo như xúc tu nhưng ngược lại với sự
to lớn phần trên là những cái chân gầy yếu và nhỏ.
Trang phục của chúng là một bộ áo quần đen kịt. Nổi bật lên lớp da trắng tái
nhợt của hai tên này.
Ey que Suden miamo dekiki.
(Hành tinh này đủ năng lượng)
Sou sou, en see metscu re
(Đúng đúng, còn vô chủ nữa)
Thera bug seeno, iwar maiden sou hai cuong Qeng.Eing sen subito culang ilamo.
(Có vài sinh vật bật thấp, ở hành tinh thứ 3. Năm năm sau, chúng ta chiếm nó)
Ein! Stivela maido chubits kare.
(Nhìn! Một tên đang nghe lén.)
Shinto!
(Giết!)
Bánh mì chuyển chữ đã giúp hắn kịp nghe được đoạn đối thoại của hai tên này.
Nhưng hắn rất tự tin mình sẽ đánh lại được chúng.
Nhẫn vô địch đeo lên tay và kiếm điện quang một bên, quyền trượng một tay.
Khăn choàng phản xạ đã được đeo lại sau lưng.
Nhưng hắn đã sai!!!
-Ngu xuẩn….Mà nói chuyện bằng ngôn ngữ các ngươi thật đúng là làm ta ngứa mồm.
Những tên này quá sức đáng sợ, chúng nó nắm hết thông tin về địa cầu trong não
của bản thân. Chỉ cần nhìn qua liền biết được và sử dụng tiếng Nhật. Và não bộ
của chúng, chắc chắn đã sánh tầm hoặc vượt qua cả những siêu máy tính.
-Haha, anh nhìn xem, nó cầm mấy hàng cổ lổ sĩ ra dọa chúng ta đấy.
-Đúng là văn minh lũ khỉ thôi.
Tên cao lớn hơn phất phất tay, một cái máy phóng ra một xung điện từ cực mạnh.
Mọi bảo bối của Nobita liền vô dụng. Thậm chí hệ thống cũng có chút chấn động
và bất ổn.
-Khốn nạn.
-Âm thuật, nguyền rủa, Hắc Hỏa.
Ngọn lửa đen thêu rụi mọi thứ lại xuất hiện, nhưng to lớn hơn trước gấp 10
lần. Và tốc độ bắn ra nhanh hơn trước nhiều lắm. Một Đòn tấn công cũng đủ để
thêu rụi cả hành tinh.
-Cái này có chút kì lạ?
Tên lùn nói, nhưng lấy ra một chiếc máy cầm tay nhỏ nhắn. Hắn ấn nút một cái,
toàn bộ lửa biến mất. Sau đó một chiếc lồng ngục to lớn đè xuống đỉnh đầu
Nobita. Sức nặng quá lớn đến mức đầu óc hắn choáng váng.
Trong giây phút nguy hiểm đó, Nobita đã liều lĩnh đánh cược mạng sống của bản
thân. Thu hết toàn bộ bảo bối vào, cầm quyền trượng đem hết linh hồn dồn vào
quả cầu âm dương rồi tự dùng kiếm chém vào bản thân.
Nobita tự sát!!!
Tên lùn ngạc nhiên rồi cười cười. Thu hồi lại đồ của hắn. Sau đó hai tên này
bỏ đi, không thèm để ý đến Nobita. Tiện tay như giết chết một con sóc rừng mà
thôi, không có cái gì quá đáng kể. Dù con sóc có nổi điên chạy tới thì có thể
làm được cái quái gì.
Giống như là con người vậy, tiện chân đi ngang đạp phải con kiến. Có cẩn thận
nhìn lại xem con kiến có bị gì không sao?
Sai lầm của hai tên là đã đi quá nhanh. Con kiến đó sẽ sớm cắn chết hai tên
này lại.
Nobita mini đã ở sẵn trong túi. Chui ra dùng khăn trùm thời gian, trùm lên
người Nobita. Sau vài phút chậm chạp, cơ thể Nobita đã trở về như cũ nhưng
không có linh hồn. Nobita mini nhảy lên quyền trượng, đem viên ngọc âm dương
đặt vào tim của Nobita.
Nobita phải làm như vậy, vì hắn sợ nếu chỉ tự sát mà dùng khăn trùm thời gian,
thì chỉ có cái xác chứ không có cái gì cả. Nên phải đem cất giữ linh hồn ở một
nơi, và một nơi để xác hồi phục.
Linh hồn chảy xuôi từ quyền trượng từ từ chảy ngược vào cơ thể của hắn .
Nobita ho quằn quại trong đau đớn rồi chống tay, đứng dậy.
-Khốn nạn!!!
Hắn hét lên.
Lần đầu tiên hắn đã thất bại. Thua đến mức như bị chà đạp.
Bảo bối đã hư hỏng khá nhiều, không biết còn sửa được không. Quyền trượng còn
may mắn là chỉ bị hỏng vài thứ bên ngoài, còn sử dụng lại được. Hắn đã cẩn
thận chọn vật liệu cứng như kim cương nên vẫn còn trụ lại nổi. Thứ còn nguyên
vẹn duy nhất, là cơ thể được quay ngược lại nhờ khăn trùm thời gian.
Hắn lấy hộp trị liệu ra, nốt từng bình thuốc tăng lực vào bụng trở lại, rồi
quay về giường nằm lăn ra.
Thật sự, đã cạn sức rồi!