Người đăng: phevuongtranthien
(FA đừng nên đọc)
Ngày hôm đó, mỗi buổi sáng tinh mơ và đầy màu đẹp đẽ ánh mặt trời. Ma nữ vui
vẻ bật tung cửa sổ ra dọn dẹp lại giường ngủ.
Nàng loay hoay cả một buổi để lựa chọn một món quần áo sao cho phù hợp nhất
với buổi hẹn hôm nay. Nhưng vì cơ thể đẹp tựa nữ thần, mọi quần áo chỉ là thứ
dư thừa. Tuy vậy, nàng vẫn tìm ra một bộ váy trắng đẹp đẽ, thanh thoát, và đầy
quyến rũ. Chiếc váy thả bồng bềnh, không bó sát người, để lộ ra bờ vai trắng
nõn và nhỏ nhắn. Chiếc váy dài quá đầu gối một chút, Vừa kín đáo nhưng vừa thu
hút. Vẻ đẹp dịu nhẹ của thiếu nữ.
Mái tóc dài được vấn lên sau đầu và cài bằng một chiếc trâm rất đẹp. Nàng đã
đi mua thêm vì cô gái trẻ trong quá khứ ít khi mua sắm đồ làm đẹp lắm. Lúc đó
phòng ốc rất bừa bộn và chất đống những thức ăn nhanh. Cô gái tự tử đã sống
rất phá hoại bản thân.
Những ngày gần đây, Ma nữ đã dọn dẹp phòng ở lại, và mua sắm để đẹp hơn trong
mắt anh ấy. Công việc cũ của cô gái trẻ đã thôi. Ma nữ chuyển sang làm y tá ở
trường học để được đến gần trường của Nobita.
-Đôi giày này chắc hợp.
Một đôi giày trắng, xinh xắn, không phải loại cao gót. Nhưng trông bình dị và
đẹp đẽ hơn nhiều. Và chắc anh ấy thích những thứ này hơn.
Một bộ ren trắng, và một tất chân cũng màu trắng. Cô có chút sở thích với hai
màu trắng đen hơn những màu khác.
-Không biết anh ấy có thích trang điểm không nhỉ.
Ma nữ vui vẻ ngắm mình trước gương, rồi trang điểm nhẹ lên mặt. Buổi sáng hôm
nay có ít hơn bình thường một chút. Con gái là vậy, cả những lúc khám sức
khỏe, cũng bớt ăn đi. Các nàng có vẻ ám ảnh về cân nặng hơi quá.
Dù dậy từ rất sớm nhưng chuẩn bị mọi thứ cũng làm nàng sát lịch hẹn….Ôi không!
Đã tới giờ hẹn luôn rồi.
Uyển Nhi vội chạy nhanh nhất có thể ra khỏi nhà. Sau đó bắt xe đến chỗ hẹn.
…
Em xin lỗi vì đã đến trễ
Nobita đứng ở đó, dựa lưng vào tường. Trên tay cầm một quyển sách. Hắn tới
đúng giờ nhưng cô gái có trễ hơn 10 phút. Hắn không lo lắng hay có cảm xúc gì
đặc biệt mà rút sách ra đọc giết thời gian, dù có không tới đi nữa thì hắn
cũng không phí phạm giây phút nào.
-Không sao, anh chờ không lâu lắm.
Hắn không nói dối, nói dối rằng bản thân mới tới làm con gái có chút thoải mái
nhưng không phải tích cực cho sau này lắm.
“Bất cứ buổi hẹn nào con trai cũng nên đưa con gái vào thế giới của mình”-Hắn
thầm nghĩ.
Vì chỉ khi nắm quyền chủ động, thì đàn ông mới có chút quyến rũ hơn. Quyển
sách hắn đọc có viết về khu vui chơi này và vài địa điểm đặc biệt nên ghé
thăm. Giá tiền thì không quan trọng lắm, hắn dư tiền.
-Để cho anh làm nhòe đi vết son môi. Và để cho anh làm mờ đi kẻ mắt.
-Em trông rất đẹp khi tự nhiên rồi. Dù là một thân xác nào khác đi chăng nữa.
Hắn lấy tay chùi đi những vết trang điểm của cô ấy, rồi cười nhẹ để cô không
thấy khó chịu. Ma nữ vui vẻ vì hắn chạm vào nàng nhiều hơn là quan tâm tới
những thứ trang điểm kia.
-Lúc đó ta từng đi chơi rất nhiều nhỉ. Em còn muốn đề nghị đi chơi gì khác không.
-Không cần, chỉ cần anh dẫn đi là được.
-Tốt, vậy để anh.
Khu vui chơi này khá lớn, và có những dãy trò chơi nhỏ xếp hai hàng ở gần chỗ
ra vào.
Khi nắm tay nàng đi qua, ma nữ có chút nhìn chằm chằm vào con gấu trắng đang
treo ở sau cùng.
-Ông chủ, cho một lượt.
Hắn cầm súng trên tay, và bắn rơi con gấu đó trong phát đạn đầu tiên.
-Anh…còn vài lượt nữa.
-Không cần, chỉ cần nụ cười của cô gái kia là ổn rồi.
Lần đi chơi này, hắn dùng cơ thể của Nobita 18 tuổi, chứ dùng cơ thể đứa nhóc
9 tuổi quá lâu hắn cũng không thích lắm. Lâu lâu phải đổi mới một chút.
Nhắc đến Nobita. Hắn không tốn quá nhiều thời gian để lựa quần áo, lấy luôn
một mẫu âu phục đẹp nhất rồi bấm máy lên người. Mái tóc vuốt lên tự nhiên
không cần dùng keo và gương mặt trưởng thành nam tính sáng sủa, vóc người dong
dỏng cao.
Căn bản là đẹp trai sẵn rồi, bận đại cái gì đó cũng đẹp trai được.
Nhưng tiếc là bộ âu phục quá đẹp và phù hợp với khí chất của hắn. Nên thậm chí
đi cạnh người xinh đẹp như ma nữ, hắn cũng không kém cạnh. Đây là nhan sắc
thừa hưởng một phần từ bà Tamako.
Hắn không suy nghĩ nhiều, cũng không nói gì cả, cầm con gấu tặng cho nhỏ. Ma
nữ cảm động ôm ghì lấy, suốt cả buổi đi chơi cứ khư khư không thả con gấu
xuống lúc nào.
-Đi ngôi nhà ma thử đi.
Hắn rất sợ ma. Nhưng lo quái gì, đây là ma giả, bên cạnh hắn là một cô gái
từng làm ma thật đấy.
Ma nữ gật gật đầu.
Hắn khá sai lầm, vì căn bản cũng hét và nhảy lên ôm ma nữ như thường. Hắn đúng
là không nuốt nổi thể loại ma quỷ hay kinh dị vào não được. Chắc sau này phải
rèn luyện từ từ thôi.
Một cảnh kì quặc xuất hiện, một cô gái bồng một chàng trai, chàng trai ôm con
gấu bông đi ra khỏi nhà ma.
-Anh xin lỗi, anh hơi sợ.
Nobita lần nữa đỏ mặt. Ít khi hắn đỏ mặt nhưng lần này đúng là đủ xấu hổ. Lúc
mới đi vào nhà ma, một cái đầu lâu rơi thẳng vào người. Tùy tiện đi vài bước
liền đạp phải một cái xác mềm mềm. Tới lúc hốt hoảng chạm tay vào tường thì bị
một đống những cái tay lạnh buốt kéo vào tường. Kì hoa đến mức là chưa kịp đi
xa, thì một bộ nội tạng máu me như thật rơi vào người hắn. Một cô gái bò thẳng
ra từ giếng chạy đến đòi nội tạng. Đúng là dọa chết nhau.
-Anh mà cũng có lúc như vậy nhỉ.
Ma nữ cười cười, lần thứ hai phát hiện ra điểm yếu của hắn. Đôi lúc lại như
vậy thì tốt hơn, một người quá hoàn hảo làm bản thân cảm thấy khó chân thật.
Người ta khó yêu người hoàn hảo vì họ cảm thấy giống như hai mảnh ghép khác
biệt nhau vậy. Con người có cảm xúc với nhau, vì cả những cái bản thân có và
những cái không có.
-Hừ, anh từng san bằng cả thế giới, chứ chừng đó đã là gì.
Nobita nói đỡ. Nhưng cũng phải công nhận là ghét vụ ma cỏ thật. Thôi thì đi
chơi đâu đó cho khỏe khoắn tâm hồn đi.
-Ta qua chỗ trưng bày đó đi.
Những nhân vật anime, hoạt hình, thậm chí là từ nước ngoài, được trưng bày cả
gian phòng rộng. Và có những người bận bộ đồ đóng giả những nhân vật hoạt
hình, hay phim ảnh, để phục vụ cho những đứa trẻ tới đây.
Hắn vui vẻ giới thiệu cho ma nữ những bộ phim huyền thoại đó. Từ lúc trùng
sinh, Nobita bắt đầu nghiên cứu nhiều về mọi thứ xung quanh, đặc biệt là văn
hóa Nhật Bản. Nhập gia tùy tục
Ma nữ vui vẻ nghe hắn nói từng chữ một. Ánh mắt nhìn chăm chú và thích thú như
một đứa học trò ngoan ngoãn vậy. Rất hài lòng nên Nobita đã giới thiệu khá
nhiều về những thứ ở đó.
-Anh thích đi tàu trượt không
-Ừ, sang đó đi.
Tàu trượt ở đây rất dài. Từng toa tàu nối dài và vòng vèo lên tận trời cao.
Nhiều chỗ chỉ cần nhìn từ phía ngoài đã thấy rất hãi. Không ngờ cô gái này
thích mạo hiểm vậy nhỉ.
-Woaaaaaa
Tàu trượt chuyển động rồi loa nhanh xuống, ma nữ reo thích thú.
Hắn cũng cười cười hò reo theo. Dù sao thì bản thân hắn đã trải qua nhiều tốc
độ khủng khiếp hơn, chừng này chưa là gì cả.
Chiếc tàu chạy qua vài khúc cua và uốn lượn, chao đảo nhiều lần. Người ngồi
trên đã sớm chóng mặt và có người nôn ói. May mắn là hắn còn né được.
-Hơ hơ….
Ma nữ bắt đầu buồn nôn vì trò chơi. Hắn lấy hộp trị liệu ra chữa trị lại cho
nàng. Con gái sẽ rất ngại nếu phải nôn trong một buổi hẹn như thế này.
-Cho hai ly kem dâu tây.
Hắn nhớ rất kĩ rằng trước đây ma nữ từng ăn thứ này. Nên gọi là đúng như vậy
trong trí nhớ của hắn. Việc ghi nhớ cẩn thận đã thành thói quen vô thức hắn có
rồi.
-Anh còn nhớ sao…hihi, tốt quá.
-Tất nhiên. Nếu một cô gái anh chọn đi cùng, thì chắc chắn phải có trách nhiệm chăm sóc tốt rồi.
Mấy chục năm làm anh trai của hắn cũng có công rất lớn hình thành phẩm chất
tốt như hôm nay.
Cũng hoàng hôn rồi nhỉ,.
Nhớ năm đó anh còn làm thêm.
Ừ, em cũng có làm thêm đó, hồi trước ấy.
Mà cũng thật, hôm nay không đi chơi đâu xa được, đi chơi chỗ cũ lại nhớ việc
cũ.
Hắn nói khi nhìn vào một quầy bán thức ăn gần đó. Ma nữ cũng rất tinh ý.
Em thích nấu ăn lắm đó.
Mà chắc không ngon bằng anh đâu
Hắn cười cười. Chọc giận nhỏ cho vui.
-Hứ, mai mốt anh đi học em sẽ nấu mỗi ngày.
-Rất sẵn lòng.
…
-Còn buồn à em…
Hắn nhìn thấy chút cảm xúc từ khóe mắt cô.
-Không…không
Nhỏ quay đi, và đứng dậy một lát. Hắn rời đi cùng nhỏ đến “Vòng quay mặt trời”
Một vòng quay lớn ở trung tâm khu vui chơi, và cũng là lúc đẹp nhất lên đó
ngắm hoàng hôn.
…
Trong căn phòng nhỏ đó. Hai người ngồi cạnh nhau, đưa mắt nhìn ngắm hoàng hôn.
Nàng im lặng, và có chút khó nói. Điều mà trải ngược với những gì nãy giờ nàng
từng làm. Một sự im lặng làm hắn thấy lúng túng.
Bút đặt lên giấy. Và hắn viết bằng một nét chữ đẹp mà hắn đã rèn luyện được
tặng nàng trên một trang giấy trắng.
Ánh dương tàn đượm màu lưu luyến.
Rồi đổi thay, xin ngoảnh nhìn nhau.
Đời vẫn đẹp sao nàng câm nín
Để vướng sầu mây trắng qua mau.
Đời có gì đâu!
Yêu đến bạc đầu.
-Anh xin lỗi, vì từng làm em buồn.
-Thời gian chỉ cần còn trôi.
-con người. Luôn có cách để sửa chữa.
Một phút giây, có vẻ như thuyết tương đối của Anhxtanh, kéo dài hơn một chút.
Một chút ngắn ngủi mà cả đời không thể nào quên được. Và có lẽ không cần phải
thêm sữa vào trà vào lúc này, vì chỉ cần bên nhau, cũng đã đủ thấy ngọt ngào.
Con người gặp nhau để thay đổi nhau.