Người đăng: phevuongtranthien
Hắn chưa kịp vui mừng vì được cứu bởi Nozoemon, thì tay hắn lại trượt đi, chạm
vào một nơi nào đó khá kì lạ.
-Anh….dê xồm.
Nozoemon đạp thẳng vào người hắn làm hắn phi thân bay vèo xuống cổng trường.
Găm mặt vào tường thành.
Tội nghiệp cái tường, khi mà da mặt hắn dày đến mức làm cái tường lõm vào một
đoạn.
Hắn bò dậy, rút túi dự phòng đeo luôn trước người, để bảo đảm sinh mạng.
Hắn liều lĩnh chạy thẳng qua cửa trường. Và lúc hắn đang mừng vì tránh thoát
nguy hiểm, thì đụng phải một cô giáo.
Giây phút như ngừng lại và gió cũng như ngừng thôi qua. Ánh nắng bỗng nhiên
nhạt hơn và những hương hoa từ đâu bỗng chốc bay lại. Một cô gái với vóc người
cao cao, thanh mảnh, và những đường nét cuốn hút đàn ông.
Ánh nhìn lạnh lùng và nghiêm túc, càng tạo thêm một sắc thái hấp dẫn cho một
người phụ nữ. Mái tóc thả dài sau lưng, đen tuyền và thướt tha. Tưởng như một
cơn gió nhẹ cũng đủ làm phất phơ những sợi tóc ấy.
Giống như ma nữ vậy, mái tóc ấy, dù đã đổi màu nhưng vẫn rất ma mị, như dòng
suối đen chảy xuống.
Đôi mắt hai mí, to tròn và rất đẹp. Với hàng lông mi quyến rũ mọc tự nhiên ra.
Càng tuyệt vời hơn khi trên khuôn mặt như tạo hóa trời cho, là một làn da
trắng đến không tì vết. Trắng như sương như tuyết, nhưng cũng có màu của sự
sống.
Sống mũi dài, và chiếc mũi thanh cao. Đôi môi đỏ tự nhiên và hình dáng của
trái tim. Rất xinh đẹp!
Chiếc cổ, thanh thanh, và bờ vai nhỏ nhắn. Như một sự mời gọi bảo vệ từ đàn
ông. Trái hẳn với điều đó là một sự ấn tượng đập vào bờ mắt, vòng 1 của nàng
thật sự….hơi quá.
Hông nàng nhỏ, nhưng đôi chân lại tiêu chuẩn đến đáng sợ. Đôi chân hoàn hảo
như thể chỉ có thể vẽ ra hoặc tả lại, chứ không thể xuất hiện trong thực tế
được.
Hai chiếc tất chân đen, thu hút, và một đôi giày cao gót được đeo rất hợp với
dáng nàng. Toàn bộ trang phục giáo viên, dù phổ thông, nhưng khi nàng mặc vào,
đẹp đến không tả nổi.
-Em..xin lỗi.
Hắn đứng dậy xin lỗi rồi chạy đi. Cũng phản xạ bình thường như một học sinh.
-Anh…chưa nhận ra sao?
Cô gái buồn, rồi đứng dậy. Quay về lớp học.
…
Vận rủi cuồn cuộn còn chưa hết.
Hắn đau đớn nhận ra là sáng nay quá vội vàng, nhà vệ sinh còn chưa kịp đi.
Một pha chạy tăng tốc hết sức về phía nhà vệ sinh. Và bằng một cách kì hoa nào
đó, đội tuyển bóng đá vừa thi đấu về ngộ độc thực phẩm, cả đội sáng nay đều
chui vào nhà vệ sinh chiếm dụng hết tất cả các phòng.
-Nhanh lên.
-Trời ơi, không chịu nổi nữa.
-Tớ cũng chịu, bụng đau quá không dậy nổi.
Những tên con trai chửi nhau, và hắn lấy cửa thần kì quay về nhà vệ sinh ở
nhà.
-Chờ tí con, ba cũng đau bụng lắm.
Hắn đau đớn nhận ra dù có cố thế nào, cũng không có nhà vệ sinh nam nào xuất
hiện cho hắn dùng.
Cúi đầu xuống đất lạy thần lạy phật, hắn chùm khăn tàng hình vào rồi dùng vòng
xuyên thấu chui vào nhà vệ sinh nữ. Vui vẻ chạy ngay tới một buồng vệ sinh còn
trống.
Chắc chắn không có vị thần nào nghe đến lời cầu xin của hắn.
Shizuka bước vào cùng lúc đó. Và khi hắn đang dở khóc dở cười ngồi trên bồn
cầu, Shizuka ngồi lên đùi hắn. Hắn vĩnh viễn không thể quên được cảm giác trên
chân lúc đó, đến mức sau này mỗi lần nhớ lại, hắn phải nhẩm kiến thức hóa học
trong đầu để quên đi.
….
Cậu!!!!
Hắn nhanh chóng lấy hoa lãng quên ra. Rồi sau đó chuồn ra ngoài qua cửa thần
kì. Tới ngay sát phòng học. Tiết học đã trôi qua bình thường và nhẹ nhàng,
thoải mái hơn hắn nghĩ. Có lẽ là do vận rủi cuồn cuồn kết thúc chăng.
Hôm nay lớp ta có buổi lao động, ở phần sân sau, có ai có ý kiến gì không.
Hắn lỡ hẹn với Nozoemon đi chơi, nên vội nói to:
-Con kẹt thầy!!!
Thầy đùng đùng tức giận, đuổi Nobita ra đứng phạt ngoài lớp học.
-Ta thề là ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nobita đau khổ. Có trời mới biết là tại sao thầy giáo nổi giận.
Hai tay cầm hai xô nước. Một lần phạt rất khó hiểu.
Cô giáo đi ngang. Vẫn xinh đẹp như trước. Cô cúi thấp hỏi hắn, giọng quan tâm:
-Sao em bị phạt vậy.
-Dạ, em cũng muốn biết vì sao.
Miệng nói, nhưng ánh mắt hắn nhìn xuống, đầu óc đầy sự lo lắng đến sức nặng
tác động vào hai vai và xương của cô. Đúng là cái gì nhiều quá cũng không tốt.
Và bằng một sự kì lạ. Tay của hắn chao một chút, và một xô nước đổ xuống. Cô
giáo té ngã vào chân hắn. Hai chân hơi lạnh. Tạm biệt chiếc quần sịp thân yêu!
Tâm hắn rất lạnh.
-Anh…anh…
Cô giáo ngất đi, hắn thở dài rồi từ từ bận lại quần. Tới bản thân hắn nhìn
xuống còn thấy sợ, chứ đừng nói ai. Mà hơi khó hiểu tại sao cô ta lại gọi hắn
là anh.
Bế cô giáo xuống phòng y tế. Mùi hương và hơi ấm từ cô ấy làm hắn đỏ mặt.
Phải! Lần đầu tiên trong lúc trùng sinh thì da mặt dày hơn tường thành của hắn
có chút đỏ.
Phòng y tế hôm nay rất vắng người. Hình như cô giáo này vừa là y tá mới của
trường luôn. Vì chỉ cần nhìn vào bảng tên trên ngực là có thể đọc được. Lúc
nãy hắn không hề để ý tới.
Căn phòng trắng và rất sạch sẽ, những chiếc giường được bố trí hợp lí. Hắn bỏ
cô xuống một chiếc giường, định lấy hoa lãng quên ra dùng thì…
-Anh… không nhớ em sao?
Hắn nhăn mặt, và cố gắng nhớ lại. Và chạm nhẹ lên con búp bê.
-Có vẻ đúng là anh bị chậm tiêu thật rồi.
Hắn lắc đầu nhẹ, cười cười. Ma nữ ôm lấy hắn vào. Và trong giây phút lần đầu
gặp lại, hắn đã cảm thấy có một điều gì đó đặc biệt rồi. Quan trọng là ánh
mắt, khi chạm phải ánh mắt đó, tâm thức hắn đã lục lọi và tìm ra một người phù
hợp.
-Cứ tưởng em sẽ thành bạn học của anh đấy, sao lại nói dối?
Hắn cười hỏi, vui vẻ vì được gặp lại cô nàng này.
-Lúc đó, không hiểu sao hồn phách em không phù hợp với cô bé ấy. Và có một cô gái trẻ vì áp lực mà nhảy lầu tự tử. Lúc cô ấy vừa mất trong bệnh viện, em liền nhập vào. Mất một thời gian mới gặp lại anh được là vì thế đó. Không hiểu sao em rất hợp với thân xác này.
-Tội nghiệp cho em. Cũng tội nghiệp cô gái trẻ đó. Mà nhớ là đừng thân với anh quá trước mặt nhiều người. Mọi người sẽ thấy kì đó.
-Tuân lệnh
Ma nữ giơ tay lên trán. Vui vẻ pha trò. Hắn rất mừng vì cô gái này đã lấy lại
được sức sống, điều mà cô thiếu rất nhiều lúc gặp gỡ hắn. Giờ đây sức sống
mạnh mẽ như tuôn trào ra trong “cô giáo” này.
-Mai gặp lại, giờ anh đi thực hiện nghĩa vụ học sinh đã.
Nobita chạy về lớp đứng lại. Và nhờ công lao của vận rủi, hắn được phạt đứng
thêm nữa vì đã bỏ trốn trong lúc phạt. Thầy giáo tình cờ đi ra không thấy hắn.
-Ta thề phải bò về nhà được.
Nobita đúc kết ra là chạy càng nhanh càng nguy hiểm. Hắn lấy luôn dây cương
thần kì ra. Cưỡi lên một con rùa đi về.
Lấy khăn choàng phản xạ quấn quanh người, Cầm kiếm điện quang trên tay, súng
ống lên đạn. Lấy luôn một bộ giáp trong túi thần kì ra đeo lên người. Trông
hắn bây giờ rất kì hoa.
-Haha, cậu đang làm cái gì thế.
Suneo vui vẻ chạy tới. Và hắn chưa kịp đi mười bước thì đạp phải một cành cây,
đập mặt xuống đất.
-Có sao không Suneo?
Jaian tốt bụng chạy tới. Và một đám chim bồ câu từ một nơi nào đó bay đến,
phóng uế lên đầu Jaian. Rất tài tình là mọi “viên đạn” đều “trúng đích”
-Thúi quá má ơi.
Jaian bỏ chạy về nhà trong khi cái mũi bị tra tấn nặng nề.
Nobita đi tới nơi nào, gió thổi cuồn cuộn tới nơi đó. Không biết bao nhiêu nữ
sinh dù bận váy kiểu gì cũng bị tốc váy lên.
Quá đáng hơn là nhiều nữ sinh còn té luôn vào người hắn. Cứ tưởng tượng như
thánh ngã Rito cũng phải thấy đáng sợ trước tình cảnh này.
Hắn đi rón rén về. Vận rủi cuồn cuộn làm cả cửa thần kì cũng bị hư, không mở
ra nổi. Chong chóng tre thì bị kẹt, xoay không được.
Sau mọi nỗ lực và cố gắng. Hắn đã bò về phòng của mình. Mặt hắn đầy dấu son
môi và phấn trang điểm, quần áo rách rưới.
-Về tới nơi rồi.
Hắn vất lưng nằm xuống đất. Cuối cùng vận rủi cuồn cuộn chắc đã đến hồi kết.
TiVI:
Thông báo khẩn,.
Một thiên thạch với đường kính 20m đang lao về thành phố X. Mọi người! Lập tức
di tản ra khỏi thành phố!
Một thiên thạch lao như đạn bắn xuyên qua lớp khí quyển. Khi lao đi, ma sát
làm thiên thạch cháy sáng lên, trông rất đáng sợ. Như thể là dấu hiệu tận thế
vậy
Rút ra 10 chiếc nhẫn vô địch. Chân đeo giày âm thanh. Hắn nhảy với tốc độ 20
lần vận tốc âm thanh và tung ra một cú đấm toàn lực.
Không đơn thuần là phá ra từng mảng nữa. Mà căn bản, quả thiên thạch đã biến
thành bụi phấn. Một cú đấm cực kì đáng sợ.
-Cuối cùng đã xong.
Hắn nằm lăn ra giữa sàn, bắt đầu ngủ vì mệt mỏi. Tay hắn đụng phải cái kệ tủ,
một quyển tạp chí và băng DVD rơi xuống.
-Nobita này tớ xin lỗi. Á… Cái gì rơi xuống đây.
Hana tới thăm hắn. Và không cần phải kể tiếp, mặt của hắn lại có thêm một dấu
vân tay đỏ lòm đóng lên mặt.
Nobita ơi là Nobita, còn hại ta được nữa cơ đấy.
Hắn cười khổ.