Người đăng: phevuongtranthien
Hôm nay hắn đã trở về nhà. Nhóm bạn đi chơi quá vài ngày nên mọi người lên cỗ
máy thời gian và quay trở về lại thời điểm cần thiết.
-Trời ơi, đường hầm này đẹp quá.
Suneo vui vẻ cảm thán, đường hầm không thời gian dù là ai thì khi chứng kiến
lần đầu, vẫn hết sức ấn tượng. Chỉ có Shizuka là đứng từ phía sau nhìn Nobita.
Cậu ta vẫn cứ để Nozoemon bám lấy bên cạnh mình. Không hiểu sao tới một con
robot mà Shizuka cũng phải ghen tị cơ chứ.
-Nobita đáng ghét.
-Hả.
-Không…không có gì.
Hắn thật sự đúng là cần người đến hỏi ngọc hoàng, vì không hiểu sao lâu lâu
lại bị con gái đánh đập và chửi vô cớ như vậy.
Cậu dùng cái này sao vậy?
Hana chồm tới từ phía sau hắn, tay chỉ chỉ vào những nút bấm. Có hai thứ gì đó
mềm mềm đang chạm lên trên đầu hắn, rất có cảm giác ấu thơ.
-À thì…
-Để em giải thích cho.
Nozoemon giải thích lại giùm hắn. Nãy giờ nhỏ cũng đang ngồi trên đùi hắn làm
giáo viên, vì hắn quá sức mù tịt về cỗ máy này. Nếu mò bậy bạ, thì rất có thể
là mọi người về thời tiền sử hết!
Dekisugi Hana là một cô gái ham học hỏi. Nhỏ thích thú nhìn và suy nghĩ về
cách hoạt động của cỗ máy thời gian một lát. Nhưng cũng không lâu sau thì mọi
người đã quay về, trở lại phòng học của Nobita. Hắn nuối tiếc khi không còn
cảm giác dễ chịu ở trên đầu nữa.
-Tạm biệt nhé, mọi người đi vui vẻ.
Hắn vẫy tay, Nozoemon loli cũng cười chào. Những người bạn quay về nhà nghỉ
ngơi sau một chuyến đi chơi vừa vui vừa mệt.
Bước xuống gác để rửa lại mặt và bắt đầu nấu ăn. Nobita bắt gặp ba hắn-ông
Nobi, đang nằm nhoài giữa sàn nhà, đầy men rượu. Tamako kéo ông vào, miệng la
mắng. Bà rất buồn vì chồng cứ say xỉn và nhậu nhẹt đáng sợ thế này.
Hắn tới bên cạnh ba mẹ hắn, rồi lấy “máy nói gì đúng nấy” lắp vào miệng.
Máy nói gì đúng nấy có hình dạng một cái mỏ chim. Có công dụng là những lời
nói phát ra sẽ trở thành sự thật.
-Mẹ à, thật sự bố chỉ đang giả say mà thôi. Bố đang thử lòng mẹ đó.
Hắn nói, quá sức bình thường
-Hả?-Tamako hỏi đầy ngạc nhiên.
Ông Nobi đứng dậy, mặt mày tỉnh táo, sáng lạng như một đảng viên chân chính.
-Ủa, sao hết say rồi-Ông Nobi kì lạ.
-Ba còn rất yêu quý mẹ, hôm nay ba vừa chạy mua một hộp sô cô la về.
Ông Nobi như bị một lực vô hình, bay vèo ra khỏi nhà, rồi khi trở về, tay cầm
một hộp Socola. Ông tiếc đứt ruột vì tiền nhậu bữa sau đã tiêu luôn vào hộp sô
cô la này. Nhưng khi nhìn bà Tamako rất cảm động, ông cũng không nói gì.
-Đúng đúng, ba còn biết nhảy rất giỏi, hôm nay ba sẽ khiêu vũ cùng mẹ.
Hắn lấy ra “ban nhạc cảm xúc thăng hoa”, ông Nobi bắt đầu khiêu vũ và nhảy
với Tamako như một vũ công.
-Con ơi, tha cho ba, thật là hết sức rồi.
Ông Nobi rên khổ, nhưng vẫn nhảy múa theo điệu nhạc. Ngược lại, Tamako hạnh
phúc quá, cứ tưởng người chồng say xỉn trở về, hóa ra lại chuẩn bị mọi thứ để
tạo bất ngờ cho vợ.
-Không chỉ ở đó, ba còn nhờ con mua một bữa ăn sang trọng và chuẩn bị một căn phòng.
Hắn đặt máy chiếu hình 3D xuống, và lấy khăn trải bàn ẩm thực dọn ra một bữa
ăn sang trọng.
Phòng khách hóa thành phòng ăn của một khách sạn hàng đầu, với góc nhìn hướng
ra biển.
-Anh thật sự chuẩn bị mọi thứ sao.
Giọng Tamako ngọt ngào, và ông Nobi nhìn hắn, mặt tràn trề cảm động và tự hào.
Hai vợ chồng lâu rồi mới có một bữa ăn với không khí lãng mạn như vậy.
-Ba còn đặt sẵn chỗ đi tắm ở suối nước nóng.
Hai vợ chồng được hắn dẫn tới một suối nước nóng tư. Và tiền được hắn trả đầy
đủ để bao cho tối này.
Nhìn ba mẹ đi tắm thì cũng không nên. Hắn ý tứ lui ra, để lại cửa cho ông bà
Nobi
Một hồi lâu sau, khi hắn đang đọc sách trong phòng, ba hắn tới với ánh mắt đầy
sung mãn, tới nhìn cậu con trai quý hóa của mình.
-Ba rất tự hào về con, con quá sức chu đáo.
Đây.
-Ba hắn gửi 1000 yên vào tay hắn.
-Ba à, còn thiếu 2000 yên nữa mới đủ hóa đơn.
Hắn cười cười đưa cho ông Nobi phiếu hóa đơn dịch vụ. Hai cha con rượt nhau
một hồi trong nhà.
-Ba này.
-Gì vậy?
Ông Nobi hỏi lại, cũng không trách Nobita, thật sự những thứ đó cần nhiều tiền
hơn lúc nãy nhiều. Nobita có chút chịu lỗ.
-Ba có bao giờ từng muốn vẽ lại chưa? –Nobita hỏi.
-Vẽ à. Cuối tuần rảnh cũng có vẽ vài bức phong cảnh. Nhưng nét vẽ không còn như trước lắm.
-Tuổi trẻ có chút đam mê. Nhưng mọi thứ với một thằng đàn ông rất khó khăn, phải tự trải cho cuộc sống, rồi tiền ăn uống, nhà cửa. Làm đám cưới, ba cũng phải vay mượn tiền từ ông bà. Sau này áp lực công việc lớn quá, cũng chỉ có nhậu nhẹt hay hút thuốc làm thú vui, nét vẽ đã không còn cảm xúc nữa.
-Chẳng thà không vẽ, còn hơn vẽ ra một thứ chẳng ra gì.
Ông Nobi nói, giọng cũng có chút buồn, trong tâm ông còn lưu luyến nhiều.
Hắn lấy ra một chiếc đồng hồ, vặn tới nút họa sĩ, rồi nói với ông Nobi.
-Tuần sau, ba đến tòa nhà gần thư viện thành phố, ở đó có vài người họa sĩ. Ba sẽ làm họa sĩ trong một tuần. Nếu ba không thích, hãy trả cho con lại.
-Lương ở đó cũng cao hơn chỗ ba, nên một tuần làm việc có lợi chứ không hại.
-Tới lúc ba quyết định, con sẽ ủng hộ dù là thế nào.
Ba hắn nhìn hắn, trong đáy mắt của ông là sự tin tưởng và quyết đoán. Ông cảm
ơn con trai rồi hôn lên đầu nó, cầm lấy món bảo bối về phòng. Thật sự sống lâu
như vậy, nhưng giờ ngọn lửa năm đó như bừng cháy trở lại.
Hắn quay vào bếp, dọn dẹp đống chén đĩa.
Một cô bé xinh xắn dễ thương đang với với tới những chồng đĩa trên cao. Cái
đuôi ngheo nguẩy và hai tai rung rung lên rất dễ thương. Đúng là Nozoemon rồi.
-Sao khổ thế chứ, cứ về dạng người lớn không phải tốt hơn sao.
-Hì hì, anh biến thái, lỡ anh làm gì em sao.
-Anh muốn làm gì? Em đúng là thiếu tin tưởng nhân cách của anh.
-Hứ, đi đâu cũng chọc con gái nhà lành hết.
Nozoemon giận dỗi im lặng. Hai cái má to tròn dễ thương chết mất. Hắn không
kiềm chế được bẹo bẹo lấy hai má nhỏ, vừa nói:
-Dù gì anh cũng sẽ cưới em đầu tiên.
-Ừ ừ, bỏ em xuống. Cuối cùng anh cũng nhận ra cảm xúc chân chính của mình phải không.
Tiểu loli ưỡn ngực tự hào, nhỏ rất cần sự công nhận của Nobita. Hai người vui
vẻ phụ việc giùm mẹ rồi quay về phòng. Nozoemon phụ Nobita lắp ráp vài thứ,
còn hắn đọc sách nghiên cứu về Robot.
-Trở về thế kỉ 22, em nhớ lấy cho anh một ít tài liệu về mèo máy nhé.
-Hừ, có em rồi anh còn muốn chế thêm sao. Em là mẫu mèo máy tiến bộ nhất đó.
-Không không, anh chỉ muốn học hỏi vài thứ thôi.
Hắn nhờ nữ mèo máy đến thế kỉ 22, vì nếu hắn trực tiếp tới tìm tòi, cảnh sát
thời gian sẽ nghi ngờ. Và một mèo máy tìm thông tin về mèo máy không có gì là
sai cả.
-Trời tối rồi, đi ngủ thôi.
Đèn tắt, và hắn chui vào giường ngủ. Một cái giường to đẹp vừa mua từ hệ thống
xong. Tiểu loli chui vào cạnh hắn, ngủ ngon lành trước khi hắn kịp nhắc nhở
lại. Nobita đã mua một cái giường xinh xinh, và nữ tính cho cả cô mèo máy,
nhưng nhỏ luôn muốn ở cạnh Nobita.
-Thôi kệ, dù sao ngủ cạnh nhau, chứ có thức với nhau đâu mà sợ.
Và có nhiều thanh niên 18 tuổi rồi mà chưa có con gấu nào để ôm ngủ chứ không
đùa.
Hắn cảm thấy mình rất hạnh phúc, ít nhất là tới bây giờ. Chìm vào giấc ngủ một
cách thoải mái nhẹ nhàng.
Con búp bê Uyển Nhi rung rung lên, rồi sau đó yên lặng. Trở về một con búp bê
bình thường. Một hồn phách cuối cùng từ trong đó đã thoát đi.
…
Sáng đi học trở lại. Cơ thể hắn rất thoải mái và tràn trề sức mạnh. Hóa ra
“âm” có thể bổ sung bằng cả việc ngủ cạnh con gái, thậm chí là nữ mèo máy.
Hôm nay hắn nhân lúc cơ thể khỏe mạnh, đem Âm thuật ra thử nghiệm.
Để chế độ nhẹ nhất, sau đó thả âm khí ra. Không may cho hắn, một làn gió nhẹ
từ đâu thổi tới, toàn bộ âm khí quấn quanh người hắn trở lại. Và còn xui xẻo
hơn, đó là Âm thuật thức thứ nhất, nguyền rủa.
Tức là bây giờ, hắn ra đường có thể trượt vỏ chuối đập đầu mà chết. Đó là sức
mạnh của vận rủi quấn thân rồi
.
Máu liều trong Nobita trỗi dậy, hắn muốn thử xem xem vận rủi của mình mạnh mẽ
tới như thế nào.
Hắn vừa bước tới một bước, liền trượt chân vì một cây bút, té vào người
Nozoemon. Khi rơi sấp mặt xuống đất, tay hắn cầm một cái quần sọc xanh rất dễ
thương.
-Woa, pantsu sọc trong truyền thuyết.
-Anh..anh… trả đây.
Nozoemon cho hắn một cú đẩy mạnh mẽ, bay thẳng qua cửa sổ rơi xuống cổng nhà.
Hắn bò dậy, đeo cặp sách vào lại, cắn răng thử đi tiếp tới trước. Một con chó
dại không từ đâu tới, chạy tới ngay trước mặt hắn. Sau đó không sủa không kêu,
con chó rượt hắn chạy tóe khói.
Hắn nhảy qua một bức tường. Nhưng xui xẻo thay bức tường đó đã hơi cũ. Gạch
trong tường nức ra, và hắn lao xuống đất.
-Mặt đất sao lại mềm mềm vậy nhỉ. Chẳng lẽ…
Dekisugi Hana đang nằm ở giữa đất. Hắn đang ở tư thế 69, tay chạm vào hai đùi
mềm mại của cô gái này.
-Cậu…cậu….
Bằng một cách xảo diệu nào đó, lúc toan đứng dậy, tay của Hana đánh vào tiểu
đệ của hắn.
Một nỗi đau lớn hơn tất cả những cuộc chiến trước đây cộng lại. Hắn đau khổ ôm
lấy người bạn cũ của mình mà khóc. Lăn lộn đau đớn như Neymar kiếm pen.
-Tớ …xin lỗi. Cậu đứng dậy được chứ.
Bàn tay trắng nõn chìa ra. Hắn vui vẻ cầm lấy tay Hana đứng dậy, nhưng thật
không may. Lực tay hắn quá mạnh, kéo xuống làm Hana mất thăng bằng, lao vào
hôn hắn một cái vào má.
Shizuka tình cờ đi ngang.
Hắn liền đuổi theo Shizuka để giải thích mọi việc.
-Cậu chờ chút đã.
Dù Shizuka có mạnh hơn 10 lần, cũng không chạy nhanh hơn hắn được. Nhưng vì
chạy quá nhanh, hắn hơi quá đà chúi tới một chút. Một cục xà bông vô lí xuất
hiện ngay giữa đường.
Một pha té ngã đẹp mắt. Váy của Shizuka nằm trong tay hắn. Còn có chút ấm. Một
cặp chân trắng như ngọc lộ ra, và một chiếc quần huyền thoại trắng tinh có
hình gấu xinh xinh xuất hiện trong sớm mai.
-Ta thề ta rất oan uổn.
Một cái tát là câu trả lời. Shizuka đỏ chin cả mặt bận nhanh váy vào rồi chạy
đến trường.
-Anh, lần sau đừng lấy vận khí ra đùa chứ?
Nozoemon tới cứu hắn. và kéo hắn tới trường bằng chong chóng tre.