Người đăng: phevuongtranthien
Sau lúc trở về, hắn kích hoạt toàn bộ tên lửa còn dư lại. Mọi tàn tích của lâu
đài Cô chi và lũ quỷ biển đã trở thành cát bụi.
Nằm trên đùi của Shizuka, hắn cảm thấy đầu có chút thoải mái và dễ chịu. Nhỏ
có chút thẹn khi hắn tỉnh lại và nhận ra nhỏ đang định xoa mái tóc của hắn.
Mọi người đã về nghỉ ngơi, riêng hắn có chút mệt nên thiếp đi. Cơ thể hắn cứ
bị quá tải những lúc dùng Âm Thuật thường xuyên. Có một thằng nhân vật chính
đã từng nói, thải âm bổ dương. Nhưng bản thân Nobita chưa súc vật đến mức lợi
dụng các cô gái để bổ sung âm khí cho mình.
Âm thuật là một món quà từ hệ thống, trong nhiệm vụ giúp ma nữ. Và với bản
tính âm khí quỷ dị này, một tên đàn ông con trai chỉ dùng một vài lần liền hết
sức. Vì hắn rất mạnh và ý chí sắt thép không gục ngã nên có thể dùng thuật này
nhiều lần.
Tuy vậy, hắn căn bản vẫn rất cần sự “hỗ trợ” từ phái nữ.
Vui vẻ hơn, là hệ thống đã tặng hắn một thuật mới. Thủy thuật, thức thứ nhất,
bạo. Đây có vẻ là do hắn đã liên tục sử dụng thuốc nổ đây mà. Hệ thống luôn
phỏng chế sao cho phù hợp với người chơi nhất.
Thức thứ nhất, Bạo, là một thức rất nguy hiểm. Mỗi vật chất đều cấu tạo từ các
hạt, và khi hình thành liên kết, khối lượng đã chuyển hóa thành năng lượng dự
trữ trong các liên kết của hạt. Nói cách dễ hiểu, thì khi sử dụng Bao!, hắn có
thể làm gãy liên kết giữa các phân tử nước, giải phóng một năng lượng khổng lồ
sinh ra chỉ từ một vài lít nước. Đây là phản ứng đã sử dụng trong các lò phản
ứng hạt nhân và bom nguyên tử. Điểm khác biệt là sử dụng các chất phóng xạ dễ
phá vỡ hơn hoặc là dùng nhiệt hạch hidro.
Cái giá phải trả rất lớn, và hắn cần rèn luyện sức chịu đựng cơ thể hơn nữa để
sử dụng được thuật này. Gần như mỗi ngày chỉ sử dụng được một lần. Nhưng hiệu
quả có thể sánh với một lá bài tẩy nguy hiểm cho dù đối thủ mạnh như thế nào.
Nước chiếm 70% khối lượng cơ thể con người . Vậy nếu như ta gây nổ lượng nước
đó, thử hỏi ai có thể sống sót nổi!!!
Hắn rất vui mừng vì nhận được thứ này. Cho dù chinh chiến ra vũ trụ, cũng đảm
bảo thêm vài phần hi vọng sống để tiếp tục.
Hệ thống không quên nhắc nhở hắn, là trong vòng 1 tháng tới, phải hoàn thành
nhiệm vụ “trả nợ”. Nobita đã vay từ hệ thống thức thứ hai của Âm Thuật (Trói
buộc). Nên nhiệm vụ lần này chỉ để làm cho vui, không hề có phần thưởng nào
nữa.
Hệ thống hắn làm ra quá sức đơn giản. Có lên lv thì thông báo, hỏi tăng chỉ số
nào, rồi thông báo nhiệm vụ, tặng điểm. Có điểm thì có tiền, có tiền thì mua
đồ. Lâu lâu rớt ra vài skill hay vật phẩm.
Nói chung là không có gì quá nhiều, giống như một game đơn giản thôi. Mà hắn
cũng không thích hệ thống quá mạnh làm gì, vì như vậy hắn cảm giác như mình là
con kí sinh trùng sống dựa dẫm chứ không quyết định được điều gì. Hệ thống này
tuy đơn giản, nhưng mọi thứ đều phỏng chế và phục vụ cho mục đích của hắn, và
hầu hết nhiệm vụ, xuất phát vì hắn muốn.
Và điều mà hắn hài lòng nhất từ hệ thống, chính là việc những thứ gì nó tặng,
là hoàn toàn thuộc về người chơi. Cho dù hắn xóa sổ hệ thống đi nữa, những
thuật này vẫn còn tồn tại trong cơ thể hắn.
-Cậu cứ nhìn tớ chằm chằm thế.
Shizuka đỏ mặt. Tự dưng Nobita đang trên xe, không hiểu sao lại ngủ thiếp đi,
gục lên đùi nhỏ. Mà mọi người lại không muốn cậu ta tỉnh giấc, nên giao phó
luôn cho Shizuka “đem về”. Lúc tỉnh lại cứ mở mắt to lên, chằm chằm nhìn nhỏ.
Quên để ý đến Shizuka, hắn mãi mê nằm suy nghĩ về vài phương pháp phát triển
sức mạnh tương lai, những lúc như vậy thường rất ít để ý xung quanh. Hắn gãi
gãi đầu rồi định nằm dậy, nhưng Shizuka bạo dạn đẩy hắn xuống lại:
-Ngốc lắm, còn mệt thì cứ nằm nghỉ đi.
Cũng lâu rồi, nhỏ mới gần Nobita trở lại. Lâu nay hắn cứ lăng nhăng, tán tỉnh
những cô gái khác. Mà cũng có phải tán tỉnh đâu, nhỏ cũng biết hắn đang làm
việc tốt thôi. Nhưng con gái thì rất khó hiểu, chính bản thân nhỏ cũng không
hiểu đây là cảm xúc gì. Chỉ đơn thuần muốn chàng trai ấy là của mình. Kiểu như
thế đó. Có tốt cũng không được tốt với ai hơn.
Hắn rất cảm tạ thầy giáo dạy sử của hắn.
Thầy là người dạy cho hắn rất nhiều bài học để tán gái. Dù bây giờ hắn không
phân biệt tốt lắm giữa chiến tranh Đặc biệt và chiến tranh cục bộ.
Những tri thức quý giá nhà trường đã dạy. Thật là rất xúc động! Hắn nằm nhớ
lại những ngày đi học. Năm đó hắn thi Y khoa, nên cũng học Sinh. Bắt đầu ngứa
miệng, hắn liền phổ cập kiến thức sinh sản cho Shizuka.
Và rất nhanh là hắn lăn xuống đất nằm, với một dấu tay đỏ trên mặt.
-Nobita dê xồm!!
Shizuka giận dữ bỏ đi. Hắn thật lòng không hiểu vì sao. Chẳng lẽ kiến thức đi
thi đại học có sai ở đâu sao?
Nobita nhảy dậy từ mặt đất. Rồi chống một tay xuống sàn, hắn quay về luyện tập
cơ thể của mình.
-Cậu uống ít nước đi.
Nobita vẫn chống đẩy bằng một tay, hai chân ở trên không. Mồ hôi chảy ra khá
nhiều từ cơ thể hắn. Cũng là vài tiếng đồng hồ rồi.
-Đúng là chỉ có Hana là hiểu tớ.
Hắn vui vẻ ôm lấy Hana, nhỏ đỏ mặt lên nhưng không đẩy ra.
-Nghỉ ngơi một lát đã.
Nobita uống cốc nước. Rồi Hana nói hắn:
-Cũng phải ra gặp quốc vương chứ? Mọi người đang mở tiệc chúc mừng đấy.
-Cũng tốt nhỉ. Mọi người cũng nên chào tạm biệt thôi.
Nobita lấy ra cánh cửa thần kì. Và mở ra tới đại sảnh của cung điện. Mọi người
đang vui vẻ dự tiệc.
-Cảm ơn cậu.
Đức vua cúi người thật sâu. Ông ta cảm tạ người này hết sức, vì đã cứu vớt cả
đáy biển và hành tinh này. Một đạo quân với trang thiết bị nguy hiểm bật nhất
hành tinh đã bị xóa sổ quá chóng vánh.
-Cảm ơn cậu!
Những người lính xung quanh cũng cúi đầu xuống. Và cả những người khác cũng
vậy. Mọi người nợ ơn chàng trai này. Một cuộc chiến kéo dài đã chấm dứt mà
không mất một mạng người.
-Mọi người không cần như vậy. Chỉ là tiện tay thôi.
Hắn cười đáp. Cuộc chiến rất nhanh và cũng không quá khó khăn, không muốn đòi
hỏi gì nữa. Điều thỏa mãn bản thân là Nobita đã nhận được một lá bài tẩy rất
mạnh cho tương lai.
Chuyến đi chơi này hắn chuẩn bị nhiều thứ, nhưng cũng may là suôn sẻ cả. Bạn
bè và cả Nobita cũng có nhiều niềm vui và biết thêm về đáy biển.
-Đi khỏi nơi này, cũng không được ăn nữa.
Jaian buồn rầu nhìn miếng thịt đùi trên tay. Và cả Suneo cũng đang bận rộn
nhồi thức ăn vào miệng.
-Mời cậu phát biểu đôi lời trước mọi người.
Quốc vương trịnh trọng nói, và dẫn Nobita đến trung tâm của cung điện.
Lần này hắn không dùng micro xúc động nữa, mà nói thật tâm trước tất cả.
“Cuộc chiến này, chúng ta là người mặt đất, giúp đỡ người đáy biển để chống lũ
quỷ. Là một lẽ bình thường.
Ta biết là con người mặt đất đã từng làm ô nhiễm môi trường của các người rất
nhiều, và từng loài sinh vật cũng biến mất. Nhưng không vì lẽ đó, mà có quyển
khẳng định con người ở đó là xấu xa. Ta thay lời những con người mặt đất xin
lỗi các ngươi.
Dù ở nơi đâu, có ánh sáng tất có bóng tối. Có người tốt, thì phải có kẻ xấu.
Chẳng lẽ các người phủ nhận rằng Cô chi từng là người đáy biển sao? Và điều
hắn làm còn gấp trăm lần những ô nhiễm mà người mặt đất từng làm. Và những con
người mặt đất, có những kẻ phá hoại, nhưng phần lớn trong chúng ta cũng đang
cố bảo vệ lại thiên nhiên như các người vậy.
Và hôm nay, chúng ta đã ngăn chặn một ngày tận thế.
Một câu đơn giản thôi, con người trách kẻ khác thì nhiều, nhưng tự mình hại
mình lại nhiều hơn. Hãy thay đổi và thoát ra những thứ bảo thủ, phát triển
những điều tổ tiên để lại. Và dù là con người ở đâu, cũng có lòng đối xử nhân
đạo với nhau.
Hôm nay, quỷ biển đã biến mất, và những kẻ đe dọa tới sự tồn tại nơi đây đã
không còn.
Lời cuối, chúc mọi người, đón một bình minh mới.”
Khán giả im lặng, rồi như ghi sâu những điều mà hắn nói. Tiếng vỗ tay từ Quốc
Vương bắt đầu, sau đó lan nhanh ra như điện giữa mọi người trong cung điện.
“Cảm ơn, người mặt đất”
“Chúng tôi xin lỗi”
Những điều hiểu lầm qua đi, và niềm vui trở lại với những con người nơi này.
-Tôi xin phép.
Hắn nói, rồi quay về với những người bạn của mình. Bữa tiệc tiếp tục vui vẻ và
mọi người quay về với cái bụng no nê.
Jaian thật sự hát liên tục từ lúc đó cho tới khi chạy về nhà.
Hana hỏi hắn, lúc đang lái xe.
-Lúc đó vì sao cậu không gặp công chúa Ivy nữa?
Nhỏ chắc đang ghen. Hay là….
-Không thích lắm, chỉ là gặp thì để người ta nghĩ nhiều thêm.
-Không phải lúc mới tới cậu cứ nhìn chằm chằm cô ấy à.
Hana rất tinh ý, nhỏ để tâm những hành động nhỏ nhất của Nobita.
-Có những điều. Thật sự không thể xảy ra.
Hắn nói, cũng là vài thứ thật lòng.
-Không không, anh là của em cơ.
Nozoemon nhảy vào đùi hắn, rồi cứ thế ngủ luôn ở đó. Trong lúc buồn ngủ, nhỏ
cũng không tha cho Nobita ra được.
-Có những cô gái dễ thương thế này, tớ tìm ở đâu chứ.
Hana lại thẹn lên, cái má đỏ hây hây và giọng có chút lắp bắp.
Chiếc xe đã ngoi lên bãi biển và mọi người được trông thấy một hoàng hôn đẹp
mắt.
-Chụp cho tớ một bức đi.
Shizuka vui vẻ tạo dáng, và bộ đồ bơi thật sự rất hợp lúc này.
Nobita cười cười lấy ra máy ảnh. Mỗi người đi chơi đều cầm lấy một đống ảnh
đem về. Trong đó phải làm người chụp ảnh nhiều nhất là Suneo. Hắn phải chụp
một đống ảnh cho Nobita cùng những cô gái kia.
-Cười lên nào.
Nobita nói, và chạy vào giữa mọi người. Máy ảnh chụp lại, và đây là kỉ niệm
đầu tiên khi đi chơi của những người bạn.
-Hì hì, cậu vẫn còn béo này, Jaian.
-Hừ, cậu cũng nhắm tịt mắt này chứ đẹp gì hả.
-Nozoemon cứ ôm anh thế sao chụp được.
-Bộ đồ bơi của Shizuka và Hana trông hợp thật.
Mọi người vui vẻ bàn luận về những bức ảnh. Và trở về với tâm trạng tốt nhất
có thể. Họ đã cứu thoát cho cả một vương quốc cũng như hành tinh này nữa. Mọi
chuyện cứ như là mơ vậy.Người duy nhất còn suy tư là Nobita, nhưng hắn cũng
nhanh chóng cười cười trở lại và rũ bỏ vài thứ tiêu cực đi và vui vẻ với bạn
bè. Lần đầu tiên hắn trải nghiệm cảm giác có những người bạn vào sinh ra tử
thật sự.
Con búp bê Uyển nhi khẽ run lên rồi nằm yên trở lại.