Người đăng: phevuongtranthien
-Anh lại đi lăng nhăng à?
-Không! Đang đi làm việc.
Hắn cười cười. Xoa đầu Nozoemon rồi phóng ra cửa sổ. Sau đó dùng vòng xuyên
thấu chui vào phòng của công chúa Ivy. Nhờ cơ thể vượt xa giới hạn người bình
thường, những động tác parkour đối với hắn là rất đơn giản. Cảm giác vui vẻ và
hứng thú khi bay nhảy và lao mình giữa những bức tường.
Khi hắn vừa chui đầu ra khỏi tường, thì một con dao găm nhỏ đã kề sát ngay cổ.
Con dao màu xanh bích và lưỡi dao khá cong. Sắc bén đến mức nếu là bức tường
cũng dễ dàng găm vào được.
-Xin lỗi công chúa, là ta mất lịch sự nha. Cơ thể ta tự trôi đến căn phòng đấy.
-Anh nói dối ai vậy.
-Vì Trái đất có mất lực hấp dẫn thì thứ còn hấp dẫn chính là công chúa đấy. Ta bị hút đến đây là chuyện rất bình thường.
Công chúa cười, một nụ cười khá thoải mái.
-Anh đúng là vô sỉ nhỉ.
-Ồ không, được nói chuyện với công chúa dù chỉ vài giây thì vô sỉ cũng không sao.
-Anh thích ta à.
-Trừ khi vũ trụ này không còn lực ma sát, thì công chúa không thể trượt khỏi trái tim ta được.
Hắn cười cười, ra vẻ thật thà vô tội. Trong những quyển sách hắn từng đọc, có
một quyển dạy về nghệ thuật quyến rũ, có ghi chép về một người đàn ông từng
hấp dẫn được một cô công chúa. Rất may mắn là hắn kịp nhớ ra khi đến được đây.
-Anh đeo nhẫn nhiều vậy? Có vợ rồi còn tới tán tỉnh ta sao?
-À, trang trí mà thôi.
5 Chiếc nhẫn vô địch vẫn đeo trên bàn tay trái của hắn. Nhưng hắn không cởi
ra.
-Tiện thể thì…
Trước lúc tới, hắn nhồi vào mồm một đám thuốc “Muốn ghét không ghét nổi”, thế
nên giờ có nói cái gì, cũng dễ gây thiện cảm với công chúa.
Đêm hôm đó, hắn ngồi tâm tình với công chúa rất lâu. Lâu đến mức mà hắn tưởng
như bản thân cũng suýt có tình cảm với cô công chúa này thật. Lúc đầu nàng còn
có khoảng cách, nhưng sau một thời gian, rất nhiều điều nàng cũng đem ra tâm
sự với hắn.
-Có muốn nghe ta thổi sáo không.
-Ồ, không ngờ ở đây cũng có nhạc cụ rất giống nơi ta ở. Rất sẵn lòng được nghe!
Nàng đứng dậy. Và dưới ánh trăng chiếu vào ban công phòng ở. Công chúa bắt đầu
thổi một bản nhạc. Hắn chưa từng nghe tới, cũng không rành về sáo, nhưng bản
nhạc rất buồn. Tình cảm trong đó có nhiều thứ như chất chứa, kìm nén, có nhiều
điều không thể nói ra lời. Giống như một bức màn tâm trạng bao trùm lấy cả căn
phòng vậy.
-Rất hay.
Hắn thật lòng khen, và cùng đứng dậy cúi chào công chúa, sau đó mở lời:
-Nếu được, ngày mai cùng chúng ta đến lâu đài của Cô chi. Ta muốn báo đáp bản nhạc này bằng chút việc như là hủy diệt lũ quỷ biển.
Ánh mắt nàng có chút lóe lên, rồi sau đó gật đầu.
Hắn rời đi, và ngay lập tức về phòng ngủ dưỡng sức, chuẩn bị cho cuộc chiến
đấu ngày mai. Những bảo bối được rút ra để bảo vệ nơi ngủ của tất cả những
người bạn.
Tại sao hắn cần lấy cảm tình cô ta ư, đơn giản, vì chắc chắn cô ta cần có mặt
ở đó.
…
Đây, găng tay đô vật cho Jaian. Nhớ đeo vào nhẫn vô địch.
Shizuka, cầm lấy khẩu súng này, chỉ cần chĩa vào lũ quỷ, liền thu nhỏ chúng nó
lại.
Suneo, Đây là khăn choàng phản xạ, cứ thấy chúng nó bắn đạn tới, là phất ngược
lại.
Nozoemon, em có túi thần kì rồi, nhớ sử dụng đúng cách là được.
Hana, cậu cầm lấy kiếm điện quang này. Nó sẽ chém đứt được lũ quái vật.
Mọi người nhớ đeo nhẫn vô địch vào, và luôn đi cạnh Nozoemon. Trong trường hợp
nguy hiểm, hoặc là sụp đổ lâu đài, ngay lập tức vào cánh cửa thần kì. Đừng lo
cho tớ.
Nobita dặn dò cẩn thận. Hôm qua mọi người đã được nghe về tên phù thủy này,
thế nên đã quyết định sẽ giúp đỡ cho vương quốc. Đúng là những đứa trẻ quả
cảm.
-Công chúa đi cạnh ta, nhớ cầm theo súng Jumbo.
-Ừ.
Ivy đáp nhẹ và đi theo sau lưng Nobita. Mọi người nhảy lên chiếc xe Baki và
chạy đến lâu đài của Cô-chi. Vì từng đọc Doraemon nên hắn có thể tìm cách xoay
xở ra “địa chỉ nhà” của tên này bằng “Gậy chỉ đường”
Thả cây gậy này xuống, nó sẽ chỉ đến phương hướng cần tìm. Không cần thiết ai
phải nguy hiểm ra dụ những con quái đó làm gì.
-Nguy hiểm.
Suneo hốt hoảng hất khăn lên, viên đạn của tên Robot bắn ngược vào đầu nó.
-Thật thần kì.
Suneo vui vẻ, bảo bối của hắn quả là kì diệu.
-Một cái xúc tu quật tới chiếc xe.
-Để ta!
Jaian hét và nhảy lên, dùng hay tay quật con Bạch Tuột xuống. Con vật tội
nghiệp chưa kịp làm gì đã nằm xoãi xuống đáy biển, choáng váng đầu óc và vội
bỏ chạy.
-Dừng lại.
-Thôi Jaian
Nobita nói, không nên tốn sức cho mấy thứ đó. Jaian gật đầu rồi quay về xe.
Trên con đường dẫn tới lâu đài, rất nhiều lần lũ quái tụ tập tới nhưng được
những người bạn của Nobita dễ dàng giải quyết. Và khi đến ngay cổng lâu đài,
gần như mọi người vẫn còn sức lực tốt nhất.
….
Chúc mừng các ngươi.
Giọng tên Cô chi vang lên mạnh mẽ, hắn cười sảng khoái.
-Hóa ra là ngươi, kẻ đã phá hủy đống thí nghiệm của ta. Tốt lắm, giết luôn một mảng.
-Toàn quân chủ lực, tiến lên!
Hơn 1000 con Robot quỷ từ mọi phía lâu đài vây tới, bao bọc lấy nhóm người.
-Ruồi muỗi có đông hơn cũng không làm gì được.
Hắn cười lạnh, kích hoạt âm thuật trong tay.
Thức thứ hai, Trói Buộc!
100 tên robot đứng đầu bị trói chặt xuống đất. Xiềng xích đen huyền cuốn chặt
lấy cơ thể chúng.
-Suneo, phòng thủ. Jaian hạ những con quái vật to. Shizuka chĩa chúng vào nhóm quân đông nhất. Hana chém những con quái đến gần. Nozoemon giúp Suneo phòng thủ.
Hắn ra lệnh. Mọi người lập tức sắp xếp lại. Và hơn 200 con robot nữa bị hạ gục
trong vòng vài phút. Tên Cô chi không hề tức giận, mà ngược lại im lặng, giống
như chờ đợi.
Một đợt càn quét nữa thành công, 100 con robot khác đã bị hạ gục. Và Nobita đã
rời đội hình phóng thẳng đến trung tâm, nơi có tên Cô-chi.
Những con quái vật trên đường đi thật tội nghiệp. Nắm đấm của Nobita nhanh
chóng đâm xuyên qua và phá hủy mọi nỗi lực chống đỡ của chúng. Chỉ trong vòng
hơn hai mươi phút. Hắn đã đánh xuyên một đường máu đến trung tâm của lâu đài.
-Rất đáng khen,.
Tên Co-chi cười cợt. Hắn vẫn bình tĩnh ở đó, giữa trung tâm lâu đài. Nói đúng
hơn là một cái đầu khổng lồ, trông như đang đeo mũ giáp. Đôi mắt không có
nhưng cái miệng cử động theo lời nói, trông rất giống những bộ phim viễn tưởng
hắn từng xem.
-Đáng tiếc là ngươi phải dừng lại ở đây.
Nobita đã bị bào mòn khá nhiều thể lực, lần chiến đấu này có vẻ còn mất sức
hơn những lần trước đây của hắn. Nhưng hắn sẽ không gục ngã, chỉ cần còn một
tia ý thức. Hắn sẽ chiến đấu cho tới cuối cùng.
-Megalodon!
Những con cá mập máy khổng lồ, to lớn như những chiếc xe bus biết bơi vây chặt
quanh hắn. Và những hàm răng sắc bén cứ thế dọa dẫm, chìa ra như thèm khát máu
tươi.
Âm thuật, nguyền rủa!
Ngọn lửa đen xuất hiện trong tay hắn. Và bằng những động tác nhanh nhất có
thể. Hắn nhét vào miệng những con cá mập này những ngọn lửa hắc ám đang cháy
hừng hực. Những con cá chưa kịp làm gì đã hóa thành tro tàn!
Cực hạn của tốc độ!
Món bảo bối “Thuốc nhanh chậm” đã giúp hắn đạt được tốc độ này!
-Không thể!
Cô chi rú lên, và hắn đau lòng trước tất cả vũ khí và mọi thứ hắn gầy dựng đã
tan nát quá nhanh.
Nobita không vì hắn mà thương cảm. Một quả bom đã được nắm trong tay hắn. Và
một cú ném hoàn hảo vào ngay miệng của Cô –chi.
Con robot nhanh chóng vỡ ra thành từng mảnh. Và mọi robot quỷ dưới sự điều
khiển đã ngay lập tức dừng lại.
-cuối cùng cũng xong.
Nobita thả lỏng vươn vai. Và một con dao bén nhọn xuyên qua tim hắn.
Hắn gục xuống trong vũng máu, và cựa mình nhìn lại người từ phía sau. Đó là
công chúa Ivy.
….
-Nobita này, ta thật không nỡ.
Ivy nói, giọng dịu dàng.
-Nhưng ai biết đâu. Ngươi lại là người chống đối kế hoạch của ta. Bao công sức báo thù cho anh trai ta đã tan thành mây gió.
-Người chết rồi thì không nói ai được, vậy ta cũng kể cho ngươi. Anh trai và ta đã từng cống hiến biết bao cho vương quốc. Cuối cùng vì vài thí nghiệm mà thôi, anh ta bị xử tử trước mặt ta. Có bao nhiêu nỗi hận mà ta từng trải chứ. Vương quốc này, ta đã không có tình cảm rồi. Bao nhiêu năm, ta dùng kiến thức mình, rồi lợi dụng tam giác quỷ này, thu thập vật liệu, rồi dùng cả biển và đào sâu xuống đất. Để cung cấp năng lượng xây dựng quân đội này.
-Đúng vậy, sinh mạng của những kẻ kia ai quan tâm chứ.
-Thật đáng tiếc, mà không, ta sẽ tạo ngươi thành một con robot trung thành nhất, rồi sẽ yêu quý ta nhất.
Ivy nói, vừa nở nụ cười đáng sợ. Nhưng đôi mắt lại có chút ướt. Tâm thần của
cô ta quả là có vấn đề.
Một phát súng gây mê được bắn từ sau lưng tới. Ivy ngã gục xuống đất.
Nobita nhẹ nhàng thu hồi con “hình nhân thế mạng” vào người. Sau đó vuối lên
mái tóc của Ivy.
Hắn lấy một món bảo bối, để đem xóa kí ức đau khổ của cô ta đi sạch. Lần này
hắn không xuống tay được, cho cô ta cơ hội quên đi để sống hạnh phúc. Rồi có
chút không nỡ, hắn để lại vài kí ức của đêm hôm đó hắn nói chuyện với công
chúa. Cô ta sẽ tiếp tục làm hoàng tộc, tiếp tục vui vẻ, và cưới một người tốt
nào đó.
Cô ta đã bị rối loạn cảm xúc nặng nề. Không thể trách cứ nổi nữa. Chỉ có thể
xóa hết đi để làm lại.
Thương cảm cho cô ta, nhưng không phải đồng nghĩa với tình yêu. Hắn đã rất tức
giận khi biết sự thật, nhưng bây giờ chỉ là sự đáng thương còn xót lại. Dù sao
người cũng đã chết, nếu bây giờ giết thêm một người, chi bằng cứu sống lại tâm
hồn họ, để họ sống một cuộc đời khác đi.
Ivy tỉnh lại và cư xử như một công chúa thực thụ. Cũng không còn gì nhiều để
làm. Mọi người vui vẻ trở về vương quốc.
-Haha, bổn đại gia đánh vỡ mặt con Bạch Tuột, sau đó nó đơ ra luôn.
-Này nhé, cả một đạo quân cũng không đụng tới cọng lông của tớ.
-Anh thưởng em đi, hôm nay ai cũng an toàn cả đó.
-Nobita đi đâu lâu thế, có biết tớ lo lắm không?
Hắn mừng vì mọi người còn bình an cả. Bạn bè còn ở đây, gia đình hắn còn đầy
đủ. Hắn nên biết cảm ơn đến cuộc sống mới đúng.
Sống biết ơn với những người không còn được sống.
Hắn thiếp đi trên vai của Hana, và Suneo vui vẻ lên lái xe giúp hắn suốt con
đường trở về. Trong lúc ngủ thiếp đi, hệ thống đã tặng hắn một món quà rất
lớn: Thủy thuật thức thứ nhất: Bạo!