Thế Nào Là Sinh Mạng?


Người đăng: phevuongtranthien

Thế nào là sinh mạng?

Nếu là con người, tất nhiên chúng ta sẽ coi trọng sinh mạng của đồng loại. Mà
nói ích kỉ hơn một chút, là sinh mạng của người ta trân trọng.

Nếu là người tu hành, còn xem thế gian bình đẳng, sinh mạng con người trân quý
như nhau, và thậm chí bình đẳng với cả muôn loài động vật.

Nói rộng ra nữa, thì cây cỏ cũng là sinh mạng.

Và tất nhiên, bất cứ là sinh vật gì, cũng biết trân quý sinh mạng, Giống như
một lẽ tự nhiên. Và thậm chí là hi sinh, để bảo vệ được nhiều sinh mạng hơn
nữa.

Trần Thiên hắn, dù là kẻ bình thường, nhưng chưa bao giờ làm một chuyện bản
thân hắn phải hổ thẹn. Kẻ hắn từng giết, đều là những kẻ rác rưởi, đem sinh
mạng người khác chà đạp.

Hắn ghét những kẻ tự bịa, mang danh cao thượng, để có quyền quyết định sinh
mạng của kẻ khác. Thực lực vi tôn, kẻ mạnh giết kẻ yếu là chuyện thường? Haha,
nói thẳng ra chả khác gì súc vật, cá lớn ăn cá bé.

Khi nắm quyền trong tay, tự phong thánh cho mình, tự phong vương phong đế, để
chúng sinh thờ phụng và kính ngưỡng, rồi lại diệt sát. Khi mình lớn mạnh,
những người khác trong mắt là giun dế à…Giun dế có hạnh phúc của giun dế. Đừng
vì bản thân có chút năng lực, liền làm những chuyện tới cầm thú cũng xem
thường.

Nếu đã nhân danh cao thượng, vậy xin sống cho cao thượng! Nói đơn giản thì...

Người chết không thể sống lại, máu trên tay có chảy ngược bao giờ.

Những thứ hắn đọc được làm nội tâm phẫn nộ ghê gớm. Hắn đã biết kẻ sau màn,
nhưng vẫn phải diễn cho thật để nhổ cỏ tận gốc.


-Hôm nay sẽ thăm quan vương quốc dưới đáy biển.

…Mọi người nhao nhao lên, lộ vẻ hứng thú tràn trề ra mặt.

-Woa.

-Thật sự có cả vương quốc ở đây ư?

-Họ là người cá à?

-Họ có máy tính không?

Ngàn vạn câu hỏi được đặt ra, hắn chịu thua trước sự tò mò của lũ trẻ này nên
nói:

-Cứ đi đi, tớ cũng chưa tìm hiểu rõ lắm.

Mọi người lần lượt bước qua cánh cổng thần kì. Chỉ duy có mỗi Shizuka là chậm
chân dừng lại.

-Cậu không sao chứ?

-Tớ rất bình thường mà.

Hắn cười gượng.

-Cậu khác lắm, có vẻ hơi tức giận, cậu không giấu được mình đâu.

Shizuka hỏi, giọng tràn đầy quan tâm. Nếu Nobita thật thì đã sớm vui vẻ nịnh
hót nhưng hắn không nói gì nhiều:

-Không sao, tớ tự làm được.

-Cậu lúc nào cũng vậy cả, lúc nào cũng lủi thủi tự đi một mình!

Shizuka hét rồi bỏ đi giận dữ. Nhỏ thật sự đang quan tâm cho hắn.

-Anh đừng lo. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.

Nozoemon nói. Nhỏ luôn ở cạnh Nobita dù có chuyện gì xảy ra.

Ừ ừ, em cũng mau đi đi.

Mọi người đã đặt chân đến vương quốc dưới đáy biển.

Tất nhiên rồi, hai trạm gác ở nơi ra vào. Vương quốc được canh giữ rất nghiêm
ngặt cũng như cẩn thận. Và xung quanh được bao bọc bởi một lớp màn bảo vệ vô
hình che chắn áp lực nước đẩy mạnh xung quanh. Lớp bảo vệ to và rộng đến mức
bao phủ như bầu trời, che hết cả một vương quốc bên trong nó.

-Người mặt đất, các ngươi bị ….

Hắn vất xuống đất một đám máy móc và đầu của lũ Robot quỷ. Thậm chí có cả một
chiến hạm bị đánh vỡ.

-À, chúng ta có chút lòng thành, muốn gặp đức vua một chút ấy mà.

Tên lính rất thông minh. Anh ta là một trong những người từng tham gia đánh
với quỷ biển, nên hiểu sự đáng sợ của chúng. Giờ đây người thanh niên trước
mặt này còn nguy hiểm gấp bội so với lũ quỷ.

Thế nhưng, sở hữu được sức mạnh dẹp yên rất nhiều lũ quỷ như vậy, lại không hề
tấn công hay gây hấn với vương quốc, lại vô cùng thiện ý đem ra những bằng
chứng này. Chỉ có thể khẳng định cũng là một kẻ thù của quỷ biển. Và kẻ thù
của kẻ thù tất nhiên là bạn.

Người lính này bí mật gửi tín hiệu và thông báo cho nhà vua. Đức vua bán tin
bán nghi nhưng cũng vui vẻ “tiếp khách”

-Chào các bạn người mặt đất, các bạn cũng tới giúp chúng tôi chống lại lũ quỷ sao?

Nhà vua xuất hiện. Ngoại hình rất giống trong truyện đã viết.

-Nhưng chiếu theo luật lệ, thì chúng tôi buộc các bạn, trở thành người của vương quốc này mãi mãi. Hoặc là tử hình.

“Ồ, tên vua lần này nói rất thẳng thắn, cho dù thấy được sức mạnh của ta, hắn
vẫn nghĩ là vương quốc này đủ khống chế mọi việc cơ đấy. Đúng là ngu quân.
Thậm chí việc lũ quỷ biển thử bom, lát nữa hắn mới được biết”

-Rất tiếc… Ta xin trả lời là không!

Âm thuật kích hoạt. Thức thứ hai, Trói buộc!

Những xiềng xích màu đen quỷ dị bắn ra từ trên mặt đất. Sau đó mỗi chiếc xiềng
xích như những con trăn hung mãng, đem tất cả binh lính và lãnh đạo của vương
quốc trói chặt xuống mặt đất.
Hắn dùng thần giao cách cảm tới những người bạn

“Hãy nhìn kĩ hai tên bận áo đen phía sau, rõ ràng người ở đây muốn giết chúng
ta. Tớ chỉ là tự vệ mà thôi”

Những đứa trẻ gật gật đầu, thông cảm cho quyết định Nobita. Và hắn cũng rất nể
phục vì Fujiko đã tạo ra những nhân vật rất dũng cảm và tin tưởng đồng đội thế
này. Lúc nguy hiểm, mọi người đã lựa chọn tin tưởng hắn.

-Đức vua ơi, không nghĩ ngài lại tiếp đãi thật quá sức nồng hậu.

-Cậu muốn gì.

-Giao dịch.

-Chúng tôi đã tiêu tốn rất nhiều cho việc chống lũ quỷ biển.

-Không cần nữa. Chỉ cần cho chúng tôi chỗ ở, ăn uống thoải mái vài ngày, rồi chúng tôi sẽ diệt đám quỷ biển cho ông. À, không biết tôi có thể gặp công chúa Ivy không nhỉ?

-Cậu???

-Không không, chỉ là nói chuyện chút thôi. Chúng tôi cũng tới du lịch ấy mà, cần người hướng dẫn chứ.

-Được thôi.. Thả tôi ra đã.

-Ông nên xem cái này trước.

Hắn đem cuộn băng quay lại cảnh hắn bắt gặp lũ quỷ thử bom ở gần dãy núi lửa,
và quang cảnh những đoàn quân của lũ quỷ biển. Và cả cảnh hắn đánh bại những
nhóm này. Vị vua có chút khiếp sợ và tin tưởng, rồi cũng đáp ứng vô điều kiện
yêu cầu của hắn.

Hắn dùng hoa lãng quên, để những người bạn này không chứng kiến cảnh dọa dẫm
lúc nãy của hắn. Trong lúc mọi người tỉnh lại, họ chỉ nhớ là đang đi đến vương
quốc này mà thôi. Rồi bỗng chốc, xuất hiện một người trước mặt.

Một cô gái. Đẹp đến đáng sợ! Đúng thế, đẹp đến mức như một âm hồn ma nữ nhập
vào vậy. Nhưng hắn biết cô ta không phải là ma nữ hắn từng quen. Mái tóc đen
dài, xõa xuống che hết cả lưng, và đôi mắt xanh, sâu thẳm đến khó lường. Môi
đỏ như màu máu và móng tay có chút dài. Bộ váy công chúa màu tím đậm phủ
xuống, làm che hết cả phần chân cô ta.

Quỷ dị, kín đáo, và mỹ lệ!

-Chào công chúa, không phiền hướng dẫn cho mọi người tham quan chứ.

-Vâng, anh Nobita và mọi người là khách quý của vương quốc mà.

Suneo thốt lên

-Công…công chúa tới hướng dẫn luôn!

Jaian:

Thật quá hiếu khách nha. Ta thề sẽ hát tặng ở đây một buổi liveshow.

Công chúa tuy hơi kì lạ, nhưng có thể làm quen rất nhanh với mọi người. Một
năng lực giao tiếp đáng ngưỡng mộ.

-Nơi đây là bảo tàng của vương quốc, chứa đựng rất nhiều thứ thú vị ở đây.

-Ở bên kia là khu vui chơi hiện đại.

-Nơi đó là rạp chiếu phim.

Công chúa rất có tài năng hướng dẫn, mọi người đều mê mẩn nghe lời hướng dẫn
của cô. Thậm chí Nobita nhiều lúc cũng rất chú ý. Phải thừa nhận cô công chúa
này là một lãnh đạo trời sinh, rất có năng lực dẫn dắt.

-Mọi người thấy vui vẻ rồi chứ.

Công chúa hỏi, và tất nhiên là ai cũng thấy thỏa mãn trước buổi tham quan này.
Nền văn minh và sự phát triển ở đây khá vượt xa nền văn minh ở trên mặt đất,
rất có thể là sánh ngang với cuối thế kỉ 21. Và đặc biệt là đèn thích nghi, họ
đã sở hữu nó trong khi đó là một phát minh của thế kỉ 23.
Công chúa quay sang hỏi Nobita:

-Ivy tò mò vì sao cậu lại biết tên tôi.

-À, chỉ là hỏi một người lính gác thôi.

Công chúa không hỏi nhiều lắm, chỉ vài thứ, rồi quay đi.

Hắn cười cười lịch sự rồi tạm biệt. Mọi người quay về lâu đài dưới sự đón tiếp
nồng hậu của vương quốc.

-Bùm bùm.

Tiếng sâm banh bật lên, tiếng nhạc nổi dậy. Một buổi tiệc chào đón những anh
hùng tới giúp đỡ vương quốc được bắt đầu. Nhiều người quý tộc kéo tới, muốn
chứng kiến những người mặt đất có sức mạnh chống lại lũ quỷ biển.

Ánh mắt Nobita không nhìn quá nhiều những thứ xung quanh, mà ghim chặt vào
công chúa Ivy. Hắn lấy một tách trà, uống vào, sau đó bí mật thả ra một món
bảo bối trong tay. Ngoại trừ Nozoemon đang ở cạnh cậu ta ra, người khác không
thấy việc đó.

Tiếng quốc Vương nói khẽ và dẫn cậu đi đến một phòng riêng.

Quốc vương quỳ xuống cầu xin:

-Vương quốc chúng tôi. Không! Là cả hành tinh này, đang ở trong tình trạng nguy hiểm. Cầu xin cậu, hãy mau mau lên đường diệt lũ ác quỷ đó đi.

-Ông chưa từng kể đầy đủ cho tôi.

Hắn nói, giọng lạnh lùng:

-Xin cậu, chẳng lẽ….cậu còn muốn biết gì sao.

Quốc vương nhận ra, và tiếp tục nói

-Cô chi từng là nhà khoa học của vương quốc chúng tôi. Sau này vì tham vọng quá lớn, Cô chi đã đem tài sản vương quốc vào việc phát triển vũ khí. Quá quắt hơn, hắn ta đem cả người thật ra để mổ xẻ, chế tạo nên một đám quỷ không ra quỷ, người không ra người như lũ quỷ biển.

-Chúng tôi phát hiện ra âm mưu hắn quá muộn, và bắt buộc phải xử tử hình hắn. Nhưng thật đáng tiếc, lúc xử tử, sau tất cả sự chứng kiến của mọi người. Hắn ung dung sống lại ở Becmucda. Và tự mình gây dựng nên một quân đoàn.

Nobita dễ dàng đoán ra, rằng Cô-chi nắm trong tay một “hình nhân thế mạng”
giống như cái của hắn. Nếu không giết đúng bản thể, thì không thể nào chết
được. Điểm đáng sợ nữa của “hình nhân thế mạng”, là việc có thể tùy chỉnh lại
khuôn mặt. Thế nên ngay từ đầu, cả vương quốc này đã bị lừa bởi một kẻ không
có thật. Cô-chi là một con quái vật thông minh, điều đó được hắn nhận ra khi
xem xét và so sánh công nghệ của những con robot biển. Đèn thích nghi và phi
thuyền bay của vương quốc này, chắc chắn là do chính hắn phát minh ra.

-Quốc vương này. Ta có một cô em gái. Cô bé thích nghe kể chuyện lắm.

-Mỗi lần ta kể cho cô bé chuyện Thành Cổ Loa, ta thường nói cô bé là: Nếu giặc bên ngoài xâm phạm là duy nhất, thì đất nước đã vững bền.

-Cô chi ngay từ đầu chưa hề chết, cũng chưa hề đi đâu xa, mà vẫn ở trong vương quốc của các ông mà thôi.

Đức vua hoảng sợ ngả người ra. Mồ hôi trên trán rỉ ra thành dòng và hốt hoảng
định la lên. Hắn che miệng đức vua lại rồi nói nhẹ:

-Nhổ cỏ, tận gốc mới tốt.


Phế Vương I: Chúa Tể Nobita - Chương #44