Vợ Cả Ơi!!!


Người đăng: phevuongtranthien

May mắn đã mỉm cười một chút với hắn, khi lúc cần thiết để suy nghĩ, thì có kẻ
tự dâng tới cửa.
Hai con Robot mặt quỷ. Chúng đang cưỡi trên một chiếc máy bay kì lạ có thể di
chuyển nhanh dưới biển.

Hai con này chú ý thấy một tên con người đang đi lại dưới đáy biển, liền tưởng
nhầm là người của vương quốc ở đây, nên chạy tới định bắt về.

-Lêu lêu, ngon thì tới bắt ta.

Nobita vui vẻ chọc, hắn vỗ vỗ mông rồi vừa chạy vừa chọc điên hai con Robot.
Hai con robot quỷ này rất ngu, không hề nghi ngờ mà chạy thẳng về phía hắn,
sau đó Nobita mở cánh cửa thần kì ra, dẫn thẳng ra vũ trụ.

Bùm, tiếng nước ào ra, và hư không hút lấy hai con Robot, và chỉ trong vài
giây, chúng đã trở thành sắc vụn.

Với tác dụng của đèn thích ứng, hắn rất nhanh liền thích ứng và bơi giữa vũ
trụ được. Nhưng hai tên Robot này thì không. Áp lực bên trong của những tên
này rất lớn để thắng áp suất cực lớn của đáy biển, nên khi ra môi trường vũ
trụ, những con robot vỡ ra thành từng mảnh.

Hắn làm như vậy vì hai lí do. Thứ nhất, là xử lí rất nhanh hai tên này. Thứ
hai: tên điều khiển sẽ bị đứt liên lạc giữa chừng và không phát hiện được hắn
đã xử lí hai con robot này. Dù nước đi nào, hắn luôn cẩn thận.

Giữa không gian rộng lớn đến vô cùng của vũ trụ, hắn nhìn thấy một ngôi sao to
lớn, có vẻ là lớn rất nhiều so với mặt trời, tỏa ra ánh nắng cực kì chói mắt.
Những thiên thể khác bay lượn lờ và chậm chạp xung quanh.

Thôi để ý về những thứ đó, Nobita moi móc ra trong phần đầu của mỗi con Robot
này, có những cỗ máy điều khiển tinh vi được lắp đặt vào. Và điều đáng lưu ý
nhất là dấu vết in ở trên hai cỗ máy hắn thu được, là hoàn toàn giống nhau.

Một biểu tượng con rắn tự cắn lấy đuôi của mình. Được khắc nổi lên trên mặt
của hai thiết bị điều khiển. Điều đó suy ra là thứ đã điều khiển cả con Bạch
Tuột và lũ quỷ đều được sản xuất từ một nơi, từ một công nghệ. Và người đó rất
có thể thao túng toàn bộ sức mạnh ở nơi đáy biển này.
Bỏ những cỗ máy đó vào “Ngục tù cô độc” để an toàn, hắn quay về nhà vệ sinh ở
túp lều.


-Cậu ăn gì mà ở mãi trong đó thế?

Jaian nói, hắn có chút đau bụng mà không thể nào mở ra nhà vệ sinh nam được.

-À, chút thịt bạch tuột thôi.

Hắn nhẹ nhàng đáp, cũng hỏi một chút

-Tớ đi vệ sinh lâu chưa.

-Cũng 30 phút rồi ấy, mà sắp ăn cơm rồi đó. Cậu ra ăn mau lên, tớ phải vào đây!

Jaian chạy ngay vào nhà vệ sinh, làm hắn cũng buồn cười vì tự dưng diễn như
thật quá. Tên Jaian này chắc đang chửi mình vì ngăn nhu cầu cấp bách của cậu
ta. Mà cậu bạn này hình như quần có chút ướt…. Thôi kệ! Nếu hắn về trễ thêm 2
phút nữa, Jaian chỉ có cách là chạy sang nhà vệ sinh nữ luôn.

Nobita bước ra khỏi nhà vệ sinh, và tiến ra khỏi túp lều, đến phần sân nơi mọi
người đang nấu ăn. Mùi thịt nướng thoảng bay ra từ đó.

Nozoemon đã chuẩn bị ít “Củi thần kì”, có thể đốt cháy được kể cả trong nước.
Hana và Shizuka đang vui vẻ giúp đỡ nhau nướng mấy miếng thịt. Những cô gái
đều nấu ăn rất giỏi, nên miếng thịt thơm và kích thích đến mê người, những lớp
mỡ vàng óng chảy ra, và mùi hương cứ khiêu khích khứu giác làm ai cũng thèm ăn
đến cực hạn.

-Jaian đáng thương, chúng ta phải ăn vì cậu ấy.

Nobita nói, và mọi người vui vẻ ăn uống. Nobita cầm thịt Bạch Tuột ra, đem lên
nướng trên đống lửa.

-Còn ít thịt bạch tuột này.

Nozoemon hỏi.

-Anh lại tiêu tiền à?

-Đâu có, tiện tay bắt một con bạch tuột thôi.

-Hừ, đừng có tiêu nhiều quá, sau này đói đó anh.

Nhỏ nói, giọng quan tâm, cứ như là vợ cả của hắn.

Hắn cũng không nói gì nhiều, đem cái xúc tu đút vào miệng của Nozoemon. Đây là
một trong những thú vui nhỏ.

-Nobita ăn cái này đi.

Shizuka đút cho hắn ăn.

Hắn là cỡ nào cảm động. Phải nói là xúc động quá.

Shizuka cuối cùng cũng chịu bỏ tính giận dỗi vô cớ đó đi rồi. Dù tương lai có
vào harem được không thì giờ hắn cũng thấy rất thú vị.

Hana cười ý tứ và ra hiệu. Hắn hiểu và nói:

-Món này rất ngon, lần đầu tớ được ăn ngon như vậy. Đúng đúng, từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ, trừ đồ tự làm ra, đây là thứ ăn ngon nhất.

Shizuka hơi đỏ mặt một chút rồi vội che mặt đi. Hắn cũng rất hài lòng khi nhìn
thấy sự dễ thương trời cho của nhỏ. Shizuka chỉ cho hắn ăn chứ không hề nói đó
là món nhỏ tốn công làm nãy giờ.
Hana là một cô gái thông minh. Và tốt bụng. Suy cho cùng Hana cứ như có thần
giao cách cảm với hắn vậy.

-Nobita, có cái gì đắng đắng không?-Suneo nói.

-Sao vậy.

-Tớ thấy có chút ngọt. Suneo cười cười.

Bỗng nhiên có tiếng Jaian la toáng lên:

-Trời ạ, sao ăn mà lại thiếu bóng tớ được.

Cậu ta lao nhanh vào và cắn liền một miếng thịt to tướng. Mặt dính đầy cả dầu
mỡ nhưng vẫn cười thỏa mãn khi cái miệng đang nhồm nhoàm. Không khí lửa trại
ăn uống cứ thế vui vẻ trôi qua trong tiếng cười và một cái bụng no nê của tất
cả thành viên.


Thì ra tên Suneo này cũng thích một cô gái khác nhỉ.

Một cô gái phương Tây, với mái tóc vàng và đôi mắt xanh rất đặc trưng. Ba tên
con trai tới phòng Nobita ở lại chơi, vừa ngồi kể chuyện cũ.

Suneo vì có chút ngủ không quen nên chưa ngủ được, còn Jaian thì lỡ uống lộn
tách cà phê của Nobita nên giờ cũng không tài nào ngủ nổi.

Giường cũng đủ rộng nên leo cả 3 tên lên vẫn còn vừa vặn. Suneo lại là người
khởi xướng việc kể chuyện này.

Không hiểu sao tự dưng lại tâm sự cứ như phòng ngủ của mấy đứa con gái vậy.
Nhưng mà kệ đi, bạn bè cũng cần nói chuyện một chút.

Suneo kể say sưa, làm Nobita và Jaian thiếu chút nữa lăn quay ra ngủ mất. Tóm
lại là khi trở về, tốt nhất nên hỗ trợ tên này tán gái cho xong, chứ cứ yêu
đơn phương thế này khổ quá!

Jaian kể về em gái cậu ta, mấy ngày nay nó cứ mất ăn mất uống. Sút vài kg, mà
còn trở tính, cứ thích chạy xe giùm anh trai để đi giao hàng nữa chứ. Nhìn con
em đang béo tốt mà giảm cân làm anh trai như hắn cũng rất buồn.

Suneo và Nobita gật đầu lịch sự. Ai chứ Jaiko mà bớt vài cân thì có quái gì
phải lo!

Rồi câu chuyện nhạt nhẽo cũng làm cả lũ đi ngủ sớm hơn dự kiến.


Bình minh của nơi đáy biển, cũng rất khác.

Mặt nước sáng lên, và những tia nắng chiếu xuyên qua lớp nước, rọi vào túp
lều.

Những con cá nhỏ thường hoạt động vào ban ngày, đã tung tăng bơi lượn xung
quanh túp lều, làm nơi này như một lâu đài dưới nước vậy.

Vài con rùa, cá, lươn, trai sò…. Nhiều con bám lên trên nóc và tường của túp
lều, làm nơi này trông rất đẹp và thích hợp với biển cả, cứ như thể là xây nên
từ đáy biển.

Hana đã dậy từ rất sớm, nhỏ là người vào phòng kêu Nobita thức dậy. Suneo và
Jaian thì chưa quen nên còn ngủ nướng thêm 1 tiếng nữa. Cả Shizuka và Nozoemon
cũng chưa tỉnh ngủ lắm.
Tự nhiên trong phòng bếp, chỉ có hai người, tình huống trở nên có chút lúng
túng. Nobita cười và đem ít thịt bạch tuột ra xử lí, cũng định nướng lên làm
gì đó. Hana dùng ít bột để làm bánh. Gian bếp rất rộng rãi, nhưng hai người
cũng đứng gần nhau, mỗi người một việc, dù không nói gì, nhưng không khí cũng
rất thoải mái và vui vẻ.

Nobita lấy cái muỗng, và vô tình nắm tay cảu Hana.

Thời gian cứ như thể ngừng trôi vậy. Cảm giác hơn cả tiếng đồng hồ ở cạnh
nhau, cũng không bằng một khoảng khắc chạm tay nhẹ nhàng đó.

Hana đỏ mặt rút tay lại, và ý tứ lấy hay tay làm bánh tiếp, cứ như chưa có gì
vậy. Hắn vốn vô sỉ nên cũng khó đỏ mặt, nhưng trong lúc đó, không hiểu sao cảm
xúc của hắn như đồng điệu với Hana. Từ ngày gặp nhỏ này, hắn đã có cảm giác
rất lạ là mình sẽ thân với nhỏ mà không hiểu tại sao.

Tình yêu nó như một mùi hương, có thể lan tỏa ra cả trong không khí.

-Ai ăn chuối vất lung tung vậy nhỉ?

Hắn nói, tính cúi xuống nhặt thì lại đi quá một bước, tự mình đạp lên trên
chiếc vỏ.

….
Rito hiển linh. Thấy cái vỏ chuối rồi mà cũng tự đạp lên được…

Đúng là ta có tố chất làm nhân vật chính - Hắn muốn cười cũng không cười nổi,
thầm nghĩ.

Hana nằm dưới hắn. Tay của hắn chạm vào thứ gì đó, rất tròn, mềm mại, và kích
thích. Cảm giác dễ gây nghiện vậy, một lần chạm vào, thì cả đời muốn chạm
tiếp.

-Nên tiếp tục hay không.

Một trong những lựa chọn khó khăn trong cuộc đời hắn.

Trong lúc suy nghĩ, hắn thử bóp thêm cái nữa.

-Ahh… cậu…đừng…dừng lại.

“Vậy thì, dừng lại hay không”-Hắn nghĩ, khá nghiêm túc.

Và cũng may là có hai người tới giải cứu cô bé quàng khăn đỏ khỏi con sói độc
ác là một “bác thợ săn” và “mèo máy”. Bác này không giết con sói, mà tát vỡ
mồm con sói.

-Nobita biến thái.

Shizuka hét lên, nhỏ rất thất vọng với Nobita.

-Đừng hiểu lầm, tớ cần giải thích. Nói gì đi chứ Hana.

Hana không biết nói gì, chỉ đỏ mặt rồi gượng quá bỏ chạy.

-Trời ơi, ta thề nha.

-Nobita…. Cậu…

Shizuka chạy đi, để mặt hắn trơ trọi ở đó, cũng may còn có Nozoemon chưa rời
đi.

-Nozoemon ơi, anh khổ quá.

-Đừng lo, miễn sao em là vợ cả là được.

-Cả em cũng không tin anh, nhỏ mới 9 tuổi thôi, anh không phải là súc vật nha.

-Đừng lo anh, có sẵn bảo bối để tăng số tuổi mà.

Trời ơi, chẳng lẽ tồn tại loại con trai chạm vào ngực con gái mà không thử bóp
sao?

Hắn kêu trời, nhưng có lẽ mọi vận may cuộc đời hắn đã dồn vào việc hồi sinh
rồi. Thế nên giờ làm gì cũng gây hiểu lầm được cả.

-Thôi, bình tĩnh suy nghĩ cách xin lỗi đã.

Không khí bữa ăn sáng hơi nặng nề, và Suneo Jaian là hai người ít để ý nhưng
vẫn thấy sợ hãi khi nhìn “sát khí” tỏa ra từ Shizuka và vẻ mặt đau như cháy
nhà của Nobita.

Suneo và Jaian ngồi nhìn Nobita đưa từng món quà một, và món quà nào cũng hạ
cánh xuống đất cả.

-Nobita quá sức là tốt bụng.

-Đúng vậy, quá kiên trì thật.


Nhiều lúc bản thân ngu thật nhỉ.

Hắn thầm nghĩ, rồi rút ra trong túi mấy cái bảo bối giảm cơn tức của Jaian lúc
trước ra. Và cũng may là hiệu quả với Shizuka. Sau một hồi uyển chuyển giải
thích, thì Shizuka cũng hiểu và chuyển sang trách người ăn uống vất rác lung
tung. Và cuối cùng hóa ra là Jaian là người đã ăn đống chuối đó.

Hana nhìn hắn, lại đỏ cả mặt lên.

-Cậu thật sự muốn à?

Hắn nuốt nước bọt.

Đôi lúc, có những lựa chọn mà con trai không biết phải làm gì.


Phế Vương I: Chúa Tể Nobita - Chương #41