Người đăng: phevuongtranthien
Lúc ngủ dậy, hắn liền lên bàn suy nghĩ để nhớ lại và lên kế hoạch.
Hắn từng phải trải qua nhiều thất bại trong đời, nên hắn thừa biết là việc
thất bại trong sự chuẩn bị chính là chuẩn bị cho thất bại.
Giữa căn phòng bằng nước mát mẻ đó, hắn ngồi vò đầu, suy nghĩ từng bước để
chinh phục thử thách lần này. Trong các truyện dài của Doraemon, lần xuống
biển này rất nguy hiểm và có nhiều tình huống “mất mạng” của các thành viên.
Đầu tiên là lũ quỷ biển.
Hắn đã nhớ vị trí lũ quỷ và lâu đài dưới đáy biển rồi. Và có cánh cửa thần kì
trong tay, việc chạy trốn hay tấn công đều rất đơn giản và không có tính thách
thức lắm. Quan trọng là không gây chú ý quá nhiều, nếu để kẻ địch có thời gian
chuẩn bị hoặc tẩu thoát, thì mọi thứ rất là công cốc.
Hình nhân thế mạng đã được chuẩn bị sẵn, hắn sẽ dùng nó để bảo đảm mình hoặc
bạn bè không bị mất mạng trong vài trường hợp nhất định. Lũ quỷ sẽ giết nhầm
người. Hơn nữa nhờ nâng cấp bảo bối này từ hệ thống, nên hắn sẽ dùng một cách
quỷ quyệt hơn, đem những “hình nhân thế mạng” này giả dạng chính tụi robot quỷ
biển. Tới lúc hắn tấn công, mọi mũi giáo sẽ chỉa về tên đứng đầu.
Hắn rất nghi ngờ về nhiều thứ ở sự kiện này. Đặc biệt là lũ quái vật biển. Ở
khe vực Mariana, theo nhiều nhà khoa học nghiên cứu, ở đây chứa đựng rất nhiều
điều huyền bí và sinh vật quái dị. Có thể tồn tại cả những con bạch tuộc, mực
khổng lồ, hoặc cả megalodon (loài cá mập khổng lồ) đã từng tuyệt chủng.
Tốt nhất là, đưa mỗi người một loại bảo bối nào đó, và cho mỗi người một chiếc
nhẫn vô địch và một bản sao cánh cửa thần kì. Như vậy sẽ đảm bảo an toàn hơn.
Đúng vậy, tới lúc trở về hắn sẽ đến tương lai mua vài túi thần kì dự phòng, để
không lúc nào phải lo lắng cho mọi người nữa.
Hắn cũng chuẩn bị trước “Micro cảm động” “Thuốc muốn ghét không ghét nổi” “Son
môi nịnh hót”. Không việc gì phải gây mâu thuẫn với người ở vương quốc đáy
biển khi hắn đang muốn tìm hiểu sâu hơn về văn minh ở dưới này.
Bảo bối trong trạng thái có thể sử dụng được đang là rất nhiều. Nên bản thân
hắn cũng thoải mái và thả lỏng lại, tự tin bắt đầu cuộc hành trình.
….
-Dậy nào các cậu!
Tiếng Nobita vui vẻ gọi mọi người dậy, và một lát sau đó, tất cả đã hưng phấn
tập trung đầy đủ trước bờ biển cho cuộc thám hiểm. Một cuộc đi chơi là động
lực rất tốt để khiến bản thân tỉnh ngủ.
-Mọi người đứng yên, tớ sẽ chiếu “đèn thích nghi lên”
-Đèn thích nghi là một phát minh của thế kỉ XXIII, giúp con người thích nghi và khám phá những nơi vượt quá nhiều lần sức chịu đựng của cơ thể. Tóm lại là sau khi chiếu ánh đèn này, trong 24h, các cậu hoàn toàn an toàn.
-Nên nhớ 24H sau, phải chiếu lại!
Hắn dặn dò, nhìn vào hai tên Suneo và Jaian. Hai tên này suýt chết vì sự đãng
trí ngớ ngẩn của bản thân. Hai người gật gật đầu, ra vẻ đã nhớ.
-Mọi người đeo chiếc nhẫn này vào đi.
Hắn đưa 5 chiếc nhẫn vô địch cho 5 người còn lại. Sau một hồi suy nghĩ, hắn
đưa ra thêm 5 chiếc đai lưng không thời gian.
-Tới lúc cần thiết, chỉnh chiếc đai lưng này đi, các cậu sẽ tới lâu đài trên bãi biển.
“Chiếc đai lưng không thời gian” là một bảo bối hắn tạo ra, dựa trên “máy
thiết kế bảo bối”. Bảo bối này còn rất đơn giản, chỉ có chức năng dịch chuyển
tức thời người sử dụng đến một địa điểm cố định cho trước, nhưng như vậy cũng
là đủ rồi.
Mọi người trầm trồ nhìn ngắm hai món bảo bối. Nobita là một tên rất thích cái
đẹp, nên bảo bối của hắn đều làm rất thẩm mỹ, và bảo bối cũ thì đem vào hệ
thống tân trang lại.
-Nào, hãy khám phá nơi mà con người chưa từng khám phá!
Hắn hăng hái, lâu lâu mới thấy thích thú như vậy.
-Đúng vậy, vì kho báu!!!
Suneo và Jaian vui vẻ hét lên, hai cậu bé này chắc là nghe được tin đồn về con
tàu ma.
-Hì hì, chỉ cần bên cạnh anh là được rồi.
Nữ mèo máy lại hóa loli, để bám lấy Nobita dễ hơn. Cơ thể nhỏ bé của nàng ôm
chặt lưng hắn, làm hắn cũng khó lòng kiềm chế… Sau đó nàng leo lên cổ hắn, hai
chân trắng như ngọc nhưng mềm như một con mèo con làm hắn có chút thoải mái.
-Nobita lăng nhăng.
Shizuka giận dỗi, quay mặt đi. Dù chỉ là một bé loli, nhỏ cũng không tha thứ
được cho tên này.
-Không, Nobita là của tớ cơ.
Cô nàng Tomboy cũng ôm lấy một cánh tay hắn. Làm hắn quan ngại sâu sắc đến vấn
đề luật pháp và độ tuổi. Dekisugi từ lúc thôi giả trai cũng quyết định để lại
tên hồi nhỏ mà bà ngoại đặt cho, là Hana.
-Thôi lên xe đi, xin mọi người!
Hắn rút từ trong túi ra Baki, Chiếc xe huyền thoại đã hi sinh để cứu cả nhóm
bạn trong truyện gốc.
Tiếc là lần này chiếc xe có muốn chết cũng không được!
Baki có vẻ hưng phấn, 3 cô gái đi đều xinh đẹp….
Âm thuật kích hoạt…. Trong một thoáng chốc, dù là máy móc, Baki sợ hãi đến
khủng khiếp trước thứ này. Những xúc tu đen kịt, mờ ảo, vô hình tỏa ta từ tay
của tên con trai đứng đầu. Những chiếc xúc tu quấn chặt lấy, và xuyên vào cả
những máy móc sâu bên trong. Tất nhiên đó là Nobita, kẻ không thích ai nghĩ gì
bậy bạ về những cô gái của hắn.
Âm thuật chỉ có kẻ bị dính phải mới cảm nhận được, còn người bên ngoài rất khó
thấy. Giống như bị ma ám, thì chỉ có kẻ bị mới cảm nhận được trong khi người
khác bất lực không biết gì.
Hắn làm như vậy vì sở dĩ nhớ ra Baki rất thích Shizuka, nên có là chiếc xe hắn
cũng phải trang bức.
Đúng vậy, dù là cành cây ngọn cỏ, cũng tuyệt không được có ý định với những cô
gái của hắn.
Tiểng nổ máy vang lên, và cả nhóm vui vẻ nhảy lên xe để bắt đầu cuộc hành
trình.
-Quẩy lên nào.
Nobita vui vẻ đề hết ga của Baki, chiếc xe lao vun vút dưới mặt nước biển.
…..
Đẹp đến hoàn hảo.
Hắn thốt lên trong sự vui sướng tột cùng. Khung cảnh của đại dương lúc này chỉ
có một tính từ có thể miêu tả được. Đó chính là hoàn hảo.
Nhờ đèn thích nghi, đôi mắt của mọi người đều có thể trông rõ mồn một từng con
cá nhỏ, từng dải san hô sặc sỡ dưới đáy biển. Phía trên cao không còn là bầu
trời, mà là một mặt nước nhìn ngược, lấp lánh ánh sáng, trong veo đến tận trời
cao. Những con cá nhỏ bơi thành từng đàn, dập dìu cạnh nhau, như đang khiêu vũ
cùng với sóng nước.
Hắn cảm thấy rất may mắn vì cả đoàn được chứng kiến một con cá voi xanh ngoi
lên lấy nước. Cơ thể con cá to lớn đến khó tin và chừng vài phút sau, mọi
người nín thở nhìn ngăm rồi thốt lên đầy thán phục.
-Con cá to quá, nướng lên ăn không hết thật!
Jaian liếm miệng, con cá voi mà nghe thấy chắc là vỗ cho tên này bay mất dạng.
-Con cá to quá, giá như mà được cưỡi lên.
Hắn cười tà:
-Em muốn cưỡi những thứ to sao, cũng tốt!
Kích hoạt âm thuật, hắn dùng trói buộc để cột con cá voi trong vài phút. Nhưng
chừng đó là quá đủ. Sau đó hắn đưa cho mọi người những đôi bao tay nhỏ nhỏ.
-Đó là bao tay thằn lằn, cứ đeo vào rồi sẽ dính chặt vào con cá này.
Hướng dẫn xong xuôi, mọi người bơi rất nhanh lại gần con cá rồi bám lên.
-Con cá voi rất nặng, và thường có nhiều con cá nhỏ bơi cạnh, nên nó sẽ không để ý chúng ta lắm đâu.
Hắn vui vẻ nói rồi giải thích tiếp:
-Hơn nữa cá voi xanh không phải là loài ăn “thịt cỡ lớn”, nó chỉ ăn vài thức ăn phù du, và giáp xác nhỏ. Cứ cho Suneo lọt vào miệng nó, thì cũng không thể nào chui qua cổ họng được.
-Ấy ấy, đừng thả tớ vào nhé!
Suneo sợ hãi, cậu ta rất dễ bị dọa trong mọi trường hợp. Mọi người bật cười
lên trước hành động sợ sệt hơi quá của cậu ấy.
Mà cũng đúng thật, con cá voi hơi lớn, ai cũng có chút choáng ngợp trong lúc
bám vào nó để bơi đi. Trong vòng vài phút, con cá bơi lượn gần mặt nước một
chút rồi lặn xuống, rồi lại đi đến một nơi không xa. Mọi người vội nhảy ra
khỏi con cá rồi dùng cánh cửa thần kì quay về với chiếc xe Baki.
Quả là một trải nghiệm thú vị!
Đoàn thám hiểm lại tiếp tục cuộc hành trình. Lần này tên Jaian được phép cầm
lái. Và mọi người được một phen nôn mửa vì tốc độ quá kinh dị.
Một con khỉ đột lái xe là cỡ nào khủng khiếp. Lần sau có đi đâu tuyệt đối phải
thả tên này ở nhà.
Có một điều mà những bộ truyện hậu cung ít khi nói tới:
Nozoemon dạng loli đang đu bám lên người hắn, và Hana thì ở tay kia. Nhưng hắn
rất đau lòng một dạng và chửi rủa số phận có harem của mình. Vì những lúc thế
này, tất cả những thức ăn của các nàng liền thay phiên đổ lại lên người hắn.
Làm hắn nhớ trải nghiệm được đáp đất bằng đầu vào vũng c*c lúc tới Đức.
-Trời ơi, say xe thì đừng nôn lên người anh chứ.
Hơi bực, nhưng cũng không giận lắm, chỉ là thấy quá xui xẻo một dạng. Hắn cất
chiếc xe đi rồi lấy ít xà phòng ra chùi rửa. Dù đang ở trong nước, nhưng mùi
thức ăn thì khó phai lắm, nước rửa không sạch.
-Em xin lỗi…
Nozoemon lí nhí. Những lúc này, nhỏ cứ xoa xoa hai vạt tay áo trông rất đáng
thương như con mèo nhỏ vậy. Hai cái tai mèo (tất nhiên vẫn là đồ Cosplay) được
hắn mua, gắn lên trông rất dễ thương, hợp với mái tóc xanh. Rất có xúc động để
xoa đầu nhỏ lúc này.
-Anh tránh xa…
Hắn đau lòng, tất nhiên là vì em rồi. Đống nôn mửa trên người anh chẳng lẽ
trên trời rơi xuống không bằng. Nhưng hắn cũng đành thôi, dù sao con gái khó
có thể chịu nổi mùi.
-Thôi, Jaian tạm thời nghỉ tay một chút, để tớ lái lại.
Hắn đề nghị, và Jaian cũng hơi hoảng sợ vì độ “lái lụa” làm bao người nôn ói
của mình. Nhưng vì Nobita giúp, hắn cũng đành “nhường” lại cho người bạn.
-Ừ ừ, tớ cũng mỏi tay rồi.
Mọi khó chịu được gột rửa sạch sẽ khi mọi người đi băng ngang một đám san hô
rất lớn. Rặng san hô này có màu sắc bắt mắt đến mê người, thi thoảng có từng
con cá nhỏ sặc sẽ cũng vui vẻ bơi lượn, chui qua chui vào những kẽ hở trong
đó. Giống như bạn đang bị thu nhỏ lại, vào một cái bể cá rất đẹp vậy, những
thứ xung quanh cảm giác cứ như trong cổ tích.
Rồi khoảng khắc kì diệu cũng tới. Khi xe chạy thêm vài chục phút nữa, mọi
người trông thấy “núi dưới mặt biển”. Những ngọn núi nhô lên vượt trên đáy
biển một cách ngạo nghễ. Từng rặng núi nối dài, trùng điệp, còn đẹp đẽ hơn cả
những ngọn núi ở trên mặt nước. Miệng của các ngọn núi này như được bịt kín
lại. Cũng có thể giải thích vì từng là núi lửa, nhưng bây giờ ngưng hoạt động,
nên mới có dáng vẻ như thế.
-Xem bổn đại gia đây.
Jaian nhảy nhót trên đỉnh núi. Rồi còn chống tay làm trò trên vài chỏm đá nữa.
Đúng là trẻ con mà!
Hắn cười rồi lấy ra “bom ảo giác”, ném tới Jaian. Bỗng chốc núi lửa phun trào,
Jaian vừa ôm chiếc quần cháy, vừa phi nước đại chạy thẳng về mọi người. Cậu ta
hoảng hốt cởi cả quần áo ra, sợ sẽ cháy mất mỡ của bản thân.
-Trời ơi, cháy cháy, cứu với.
-Cháy cái đầu cậu ấy.
Nobita tắt bom đi, và vui vẻ cười chọc Jaian. Cả Suneo cũng thấy nên cũng phì
cười trước trò chơi khăm của người bạn mình. Nhưng xấu hổ cho cậu ta hơn là cả
những cô gái cũng bắt đầu nhận ra và mím miệng nín cười.
-Các cậu!!!
Jaian nổi giận, và rượt đuổi Nobita và Suneo. Cảm giác bị một đứa con trai 9
tuổi đang khỏa thân rượt đuổi cũng rất hài hước. Suneo đáng thương chạy hơi
chậm nên bị bắt lại và trút giận, còn Nobita thì cả đời Jaian mới đuổi kịp
được.
-Thôi, bận áo quần đi. Mọi người đừng chọc cậu ta nữa.
Nobita nói, và Jaian cũng thẹn đỏ mặt bận áo quần vào. Hắn dùng ít bảo bối để
giảm nhẹ cơn giận của tên này xuống. Cũng không cần thiết đang vui vẻ lại
chuyển sang đánh nhau.
Nhiều lúc cũng nên vậy, chúng ta cứ nghĩ mình già rồi, thực tế ai cũng còn
chút gì đó trẻ con bên trong mà thôi. Những lúc cần vui vẻ, cũng nên vui vẻ!