Người đăng: phevuongtranthien
Ánh ban mai rơi nhẹ lên con đường đến trường, màu xanh của những tán cây làm
con người ta cảm thấy yên bình đi.
Làn gió nào thổi qua mơn man từng sợi tóc, mát nhè nhẹ trên từng tế bào da.
Chỉ một giây phút ngắn ngủi nhưng hương thơm của cỏ cây đã vội bay vào mũi
nàng. Nàng thích thú, chạm từng ngón tay xinh xắn xoa nhẹ lên một cành hoa.
Giọt sương lung linh cứ thế tan ra rồi biến mất đi như sương khói, nàng thở
dài. Nhưng rồi lại tiếp tục đứng lên cùng hắn đi tiếp.
Một đóa hoa mà…Nó chỉ đẹp khi nó đang còn sự sống, con người là cỡ nào ngu
ngốc khi chỉ biết nghỉ đến việc ngắm nhìn một chiếc bình hoa héo tàn và chết
đi theo thời gian, mà quên mất cái đẹp đích thực của sự sống nảy mầm.
Những hàng cây bên đường xanh xanh, và tiếng nhà ai đó bật lên một bản nhạc
cũ. Cũng đã lâu rồi, hắn mới nghe lại từng điệu nhạc nhẹ nhàng như vậy. Trong
tiếng nhạc hắn nghe được lời của ba hắn. Mỗi lần chạm lên phím đàn đúng là mỗi
lần ông cười tự hào. Chỉ tiếc thời gian vốn không tuần hoàn, để ta còn được
chạm lại màu kí ức.
Hắn ôm nhẹ Nozoemon loli vào tay, hắn cảm thấy nàng cũng sẽ rời đi. Rồi cũng
như gia đình hắn, rồi cũng như hắn rời Claudia. Hắn không hiểu bản thân tại
sao lại hành động như vậy. Nhưng mỗi lần hắn nhớ, hắn chỉ muốn được ôm ai đó.
Mùi thơm của tóc nàng như quyến rũ lấy tâm hồn hắn, và cơ thể nhỏ xinh đáng
yêu như truyền lại hơi ấm chút ít cho tâm hồn hắn.
Nàng không làm gì cả.
Chỉ cười
Một nụ cười sáng rực lấy không gian xung quanh.
Tay nằm trong tay.
Hắn lại vui vẻ, cùng đến trường với nàng.
Con người gặp nhau để thay đổi lẫn nhau. Và nàng là một người máy hoàn hảo
nhất của hắn, hoàn hảo đến mức mang cả linh hồn của một người con gái hắn đã
yêu trong tuyệt vọng suốt 3 năm.
Hắn biết hắn là một tên quái dị, một kẻ bệnh khi yêu một người không tồn tại,
nhưng giống như một truyện cổ, có một con cáo già thích một đóa hoa thạch thảo
Con cáo kiên nhẫn, cố đào lên đóa hoa kì lạ ấy về để có thể ngắm mỗi ngày.
Nhưng nó nhận ra càng làm, nó càng khiến đóa hoa héo tàn đi.
Con cáo chỉ biết ở đó, ngắm nhìn vẻ đẹp của đóa hoa, ngày qua ngày, và khi mùa
hoa kết thúc, đóa hoa héo tàn và chết đi trong ánh nắng hoàng hôn đỏ ngắt.
Con cáo chỉ biết tuyệt vọng ở đó, nó cũng không dám đến, chôn cất đóa hoa đi.
Chỉ là chờ đợi. Chờ cho chính bản thân của nó cũng già đi, rồi trở về với đất.
Có khi là cách duy nhất nó được hòa vào tình yêu của chính nó.
Yêu một đóa hoa không thể nào hái được!
Nhưng hắn đã thay đổi!
Hắn là kẻ đủ điên cuồng để thay đổi cả tương lai, để đưa câu chuyện sang một
hướng hoàn toàn khác.
Chỉ để…Có thể cho đóa hoa ấy, một lần cùng hắn sống một thế giới. Dù là người
máy cũng được.
Ánh mắt nàng đỏ, nhìn vào xa xăm, và mái tóc dễ thương ấy rũ xuống che mất đi
một bên mặt.
-Cột tóc lên đi em.
Hắn chạm lên mái tóc, rồi dùng một chiếc cài tóc đẹp đẽ hắn mua được. Nhưng
đứng trước vẻ đẹp của cô ấy, đây cũng chỉ là chút trang trí sơ sài mà thôi.
Đôi mắt hắn lại có chút bối rối, nhưng cũng bình tĩnh lại.
Hắn định hôn cô ấy quá. Đôi môi làm hắn có chút không cưỡng nổi.
Chỉ là….giữa chốn đông người.
-Anh…. Hì hì.
Nozoemon chồm lên hôn vào hắn. Và không phải một nụ hôn nhẹ đầu môi, mà một nụ
hôn gợi cảm làm hắn có chút khó xử.
-Cậu….
Hana nhìn thấy.
Và hắn cũng đành phải chấp nhận điều đó. Chính hắn cũng đã bất ngở.
-Nobita biến thái. Nobita….. cũng không khác gì người xấu…
Hana khóc chạy đi. Đôi mắt nhỏ đẫm nước mắt, và một cô gái tomboy đã trở về
hình dáng ban đầu, khi không còn che dấu giọng nói của mình nữa.
Hắn chỉ để Hana bỏ đi, vì hắn biết sớm muộn gì cũng vậy mà thôi. Tình yêu luôn
tồn tại sự ích kỉ. Hắn cảm thấy hắn là người xấu, đúng thôi, hắn rất xấu, hắn
không thể chung tình được. Bởi vì khi chung tình với một người, hắn đã làm tất
cả cuộc đời những cô gái khác yêu hắn đến một cái BAD END. Và sau này hắn nhận
ra những suy nghĩ đó là sai cỡ nào.
Hắn muốn làm người tốt một lần, để cô ấy cứ bỏ đi đi.
Nhưng hắn đã sai lầm. Hana đã không trở lại trong 2 ngày đó.
….
Sự tĩnh lặng và cô độc, hắn bước đi một mình và ngồi một mình trên sân thượng.
…..
Mọi người không liên lạc được cậu ta, và cửa nhà cậu ta cũng khóa mất trong
mấy ngày đó. Người cuối cùng gặp Hana là Nobita. Và linh cảm của hắn đã mách
bảo chuyện không may đã xảy ra.
….
Hắn viết xong toàn bộ bài tập, và dùng một tay chống đẩy đã quá 500 cái.
Cơ thể hắn có chút vô cảm. Mồ hôi chỉ chảy ra vài giọt và rồi biến mất trong
lớp áo.
…..
Hắn ra vườn và suy nghĩ. Hắn nhìn lên một vì sao băng và vô thức ước một điều.
…..
Chúa vẫn nằm im trên thánh giá
Ta ngồi chỗ cũ nhớ người xa
Tiếng chuông ngân vang tàn buổi lễ
Thoảng mùi thơm tóc tiếng ai ca.
Bài thơ được viết lên trên tường và cục phấn rơi từ hư không xuống đất.
Tiếng của Uyển Nhi???
Hắn vội lắng nghe. Và ma nữ lại rót một câu nói nữa vào tai hắn.
-Hãy làm điều anh muốn đi anh.
Trần Thiên ngồi ở đó. Hắn cười một tràng dài rồi đứng dậy.
Đêm….Sự tĩnh mịch đến đáng sợ. Nhưng tiếng cười của hắn như ma vương trỗi dậy.
-Hạnh phúc một người còn không bảo vệ được, thì Trần Thiên ta bảo vệ được cái gì?
-Em muốn buồn, tôi không cho em buồn.
-“Thị Giác” “Thính giác”
Hai bảo bối này bay ra từ túi thần kì. Và hắn ra lệnh ngay lập tức bay nhanh
đến phòng Hana. Hai vệt đen lao nhanh trong bóng tối rồi biến mất.
Chiếc màn hình thông minh đã được đặt lên và kết nối với hai bảo bối. Hình ảnh
và âm thanh được truyền thẳng về màn hình trong 15s.
Hắn nhíu mày và trầm lặng nhìn khung cảnh trước mặt.
Căn phòng sáng trưng. Ánh đèn điện và đèn bàn vẫn bật lên. Hana ngồi mân mê
những tấm hình của cha mình. Nhưng nhỏ cũng đủ tàn nhẫn để đem nó đốt lên
chiếc bật lửa.
Một tấm hình, của chính hắn, đang nằm trong tay nhỏ.
Nhưng nhỏ không đốt. Tấm hình rơi xuống.
Và trong cặp mắt đỏ lên vì khóc. Nhỏ cứ thế cất lại tấm hình Nobita, rồi cởi
bộ quần áo giả trang ra, lộ một cơ thể nữ tính. Đó là một cơ thể đẹp tựa thiên
thần, dù chỉ là một học sinh lớp 3, nhưng đủ để khiến nhiều cô gái ngưỡng mộ.
Băng quấn ngực rất chặt, nên khi tháo ra, vòng 1 của nhỏ lớn bất thường so với
một đứa trẻ… (mà chính xác con gái có thể dậy thì từ năm 9 tuổi được). Mái
tóc….
Quả thật nhỏ đã đội một mái tóc giả. Mái tóc thật là một mái tóc ngắn, xõa
xuống hai vai. Ôm vào đầu và che đi phần mái trông rất nữ tính.
Nhưng hắn không hề quan tâm những điều đó, nhịp tim hắn bình thường và đôi mắt
nhìn đăm đăm vào màn hình.
Hắn đang suy nghĩ. Và cố gắng hiểu mọi chuyện đang xảy ra.
Khi Hana chìm vào giấc ngủ. Và đèn điện tắt đi. Hắn đã nghĩ ra vài thứ.
Nhỏ có vấn đề về người bố. Rất có thể là một xung đột mới nào đó. Và người con
trai nhỏ tin tưởng được, lại thích thú hôn một cô gái khác trong lúc nhỏ đang
buồn.
Có thể là suy luận như vậy- Hắn thầm nghĩ. Và để chắc chắn suy luận của mình,
hắn quyết định sử dụng một loại bảo bối rất hữu hiệu.
“Máy thăm dò ý kiến”
Máy này dùng việc tách một tế bào của cơ thể. Rồi sau đó sao chép thông tin từ
ADN của tế bào, để suy luận ra phản ứng của người đó.
Trên lí thuyết có thể đúng. Nhưng cũng có thể sai nhiều điểm, nhưng vì là bảo
bối, nên chắc chắn có nhiều thứ phức tạp hơn đằng sau.
Hắn dùng hai bảo bối giám sát đó nhặt một cọng tóc của Hana, rồi đem về cho
hắn. Sau đó bỏ vào máy thăm dò ý kiến, chiếc máy liền hoạt động ngay lập tức.
Trên cái màn hình xanh nhỏ của máy, một cô gái xinh xắn xuất hiện. Đó là Hana
lúc không giả trai.
-Tại sao cậu buồn.
Hana ấp úng, rồi đôi mắt của nhỏ thoáng buồn, kể một chút:
-Gia đình tớ là Yakuza.
-Bố tớ đã nhiều lần thanh trừng những băng nhóm ở phía Nam thành phố. Và hôm đó, tớ đã chứng kiến bố chém một người đàn ông…
-Dù sao cũng chấp nhận rất nhiều, tớ không giận bố. Nhưng điều gì tới rồi cũng tới. Người đàn ông bị chém là người thân của tên đầu sỏ Yakuza lớn nhất Nhật Bản. Tên đó là một kẻ điên cuồng, hắn không chấp nhận một người nào dám động vào một cọng lông, chứ đừng nói chém người thân của hắn.
-Lúc chia tay, ông đã bị thương, và khi chạy trốn, ông dặn tớ ở lại đây, vì kẻ thù chưa tra ra được tớ và ông là người thân. Ông chỉ nhìn vào mắt tớ, và nói rằng, giá như không sinh ra tớ.
-Bố cùng đàn em bỏ trốn đi mất, cả mẹ cũng bị kéo đi theo. Chỉ để lại tớ ở trong căn nhà đó. Tớ cảm thấy mình như bị vất bỏ vậy.
Hắn nhìn vào màn hình, những giọt nước mắt của nhỏ như những tảng đá chèn
ngang họng hắn.
-Tớ chỉ muốn hỏi tại sao.
-Tại sao cậu không còn nhìn tớ như trước nữa.
-Tại sao lúc nào bên cạnh cậu toàn những cô gái chứ.
-Tại sao cậu hứa sẽ bên cạnh tớ nhưng lại hôn một cô gái khác vậy.
-Tại sao cậu lúc nào cũng cười đùa trêu chọc chứ không nghiêm túc bao giờ vậy. Con gái đâu phải cứ thích vui đâu, con gái cần sự chắc chắn từ cậu chứ.
-Tại sao cơ chứ, người đầu tiên hiểu tớ lại bỏ rơi tớ chứ.
.Hắn im lặng.
Không nói gì cả.
Hắn rút hộp điện thoại nếu như ra:
Hãy cho Nhật Bản chấp nhận chế độ đa thê. Chỉ cần một người thấy không hạnh
phúc, họ có quyền kết thúc hôn nhân.*
Tiếng leng keng vang lên, và có vẻ vận mệnh đã đứng về phía hắn. Bởi vì có
những thứ, và những điều tủ điện thoại nếu như này không thay đổi được.
-Anh à, sao chưa đi ngủ vậy.
Một vòng tay ôm nhẹ hắn từ phía sau. Và mùi hương từ mái tóc cô ấy làm hắn
nhận ra.
-Chuẩn bị đi em. Chúng ta chuẩn bị “làm việc tốt”.
…..
(Ghi chú các bạn: Vài chương trước Nobita từng đặt tên cho ma nữ là Uyển Nhi,
vì sao? Có vài bạn thắc mắc nó là tên Việt. Vì hắn không hề biết và chưa hỏi
ma nữ, vì em ta đã biến mất. Nhưng Uyển có ý nghĩa hòa thuận. Tinh thần lạc
quan, thái độ vui vẻ, thân thiện, tạo cảm giác gần gũi, thân mật. Chính vì đem
lại cho nhân vật cảm xúc như vậy, nên hắn đã đặt tên cô là Uyển Nhi. Đó là
chút ít giải thích của mình. Và nhân vật vẫn rất tôn trọng ngôn ngữ và văn hóa
quê hương của bản thân).
*(Trong lúc này, tác cần dành nhiều thời gian hơn về thứ khác, mỗi tối sẽ có chương, và thứ hai ta lại bạo chương lại. Mong mọi người thứ hai vào đọc.)
(Spoil trước là sẽ đi đánh Yakuza)