Đúng Là Cầm Thú Mà.


Người đăng: phevuongtranthien

Sau một hồi năn nỉ van xin, Jaian và Suneo cũng kéo Shizuka và Hana trở về
phòng Nobita để “xin lỗi”

-Nobita, cậu phải giải….

Hai bông hoa hồng lãng quên phóng vào Hana và Shizuka.

Hai người ngất đi và tỉnh lại sau đó. Và tất nhiên là họ không còn nhớ chút
gì.

Suneo thầm nghĩ:

Đại ca Nobita quả là đáng sợ, vẩy tay một phát là ngất xỉu, tỉnh lại không nhớ
gì, nếu sau này…

Hắn không dám tiếp tục nghĩ bậy, tay che phần dưới của mình lại. Chắc đại ca
không có ham mê đặc thù đam mỹ đâu nhỉ.

-À trò phóng phi tiêu giải trí ấy mà, các cậu đừng để ý.

Hắn nói thản nhiên, như thể việc đâm người ta chỉ là xã giao thôi.

-Tặng cậu này.

Nobita vất viên kẹo vào tay Jaian, và Jaian vui vẻ nuốt ngay vào, sẵn sàng
tuôn ra những sáng tác mới nhất của hắn.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh nên khi tỉnh lại, Shizuka và Hana ngay lập tức che
tai mình lại, sợ chết quá nhanh. Suneo cũng vô thức sờ lên hai tai, nhưng vì
tin tưởng Nobita, nên cũng chú tâm lắng nghe thử. Người bình tĩnh xem Jaian
hát duy nhất là hắn.

-Cơn mưa ngang qua, cơn mưa đi ngang qua, đừng làm rơi thêm thêm thêm nhiều giọt lệ….

Nobita gật gù, quá ổn, giọng này hát nhạc thị trường rất hợp. Hơi vẫn to khỏe,
có khi nên hát Rock
Jaian hát say sưa, lời hát làm cảm động cả Hana và Shizuka. Suneo như không
tin vào tai mình.
“Thần giao cách cảm”

Một bảo bối hiếm mà trong truyện Nozoemon cũng không dùng. Bảo bối này có dạng
khuyên tai nên hắn đeo luôn vào tai phải của mình. Lúc đầu trông hơi lạ, nhưng
vì chức năng rất hữu dụng này nên hắn quyết định sẽ đeo luôn bên người.

Hắn gửi bài nhạc rock hát thích vào não của Jaian. “ Forever and one” của
Helloween.

Thật sự là Jaian hát quá hay, làm hắn cũng suýt cảm động muốn khóc. Cái chất
quái dị, quyến rũ của bài hát Forever and one và cảm xúc bùng nổ của người đàn
ông thất vọng trước tình yêu được Jaian hát rất phù hợp.

Đánh giá một cách chính xác, Jaian là một người đam mê rất nhiều với việc hát,
và hát rất phù hợp với cảm xúc của những bài hát, chỉ là vì giọng hát “thiên
phú” vượt quá ngưỡng đau của tai người nên ai cũng nghĩ hắn hát dở. Chứ được
hắn sửa chữa giọng hát, cộng thêm bài hát phù hợp. Tên Jaian này hoàn toàn có
thể thắng chương trình ca nhạc chứ không đùa.

Tên Suneo hoàn toàn bị chinh phục. Hắn vỗ tay khen ngợi người bạn tốt của
mình. Rồi nhanh miệng bu bám lấy Nobita, để xin được viên thuốc đó.

-Thôi, lần sau sẽ có thứ phù hợp cho cậu.

Nobita cười, hắn chẳng qua là ghét việc Jaian hát quá dở làm ảnh hưởng thần
kinh của hắn thôi. Chứ bình thường hắn không can thiệp quá nhiều vào cuộc sống
người khác làm gì.

Suneo năn nỉ hắn, ánh mắt long lanh như mấy nhân vật chú lùn hắn từng gặp.

-Chắc chắn đấy, cứ về dùng thuốc đó cho cao lên rồi tới sau.

Hắn hất tên Suneo ra. Rồi cũng quay về nằm trên đùi Nozoemon lại. Giọng cũng
giới thiệu vài điều:
-Nozoemon là một robot thông minh đến từ tương lai do một người dòng họ tớ tạo ra. Cháu cố của tớ đã gửi nó về để chăm sóc cho cụ cố.

Hắn không thích giấu giếm làm gì, vì trước sau gì cũng bị lộ ra. Cứ theo
nguyên tác, để những đứa trẻ này làm quen và thân với Nozoemon. Rồi sau này
còn rất nhiều việc phải làm và nhiều cuộc phiêu lưu phải thử nữa.

-Những thứ thần kì đó là do máy móc của tương lai, cụ thể là thế kỉ 22 tạo ra. Và các cậu sau này sẽ được thấy thôi. Còn Suneo và Jaian, chắc các cậu lúc đó cũng từng trải qua ở thế giới Zombie rồi, nên không xa lạ gì với người và kĩ thuật của tương lai nhỉ.

-Nhưng nên nhớ, đừng khoe khoang ra hay lạm dụng bảo bối của Nozoemon nhiều quá. Thật sự là có nhiều vấn đề lắm đấy, có khi đi tù chứ.

Hắn nói một lí do đơn giản, nhưng những người xung quanh rất chú ý. Vì với
những đứa trẻ, việc lên phường cũng rất đáng sợ.

-Chào Nozoemon

Shizuka bạo dạn hỏi. Nhỏ tò mò trước cô người máy xinh đẹp này.

Nozoemon vui vẻ chào lại. Và trả lời câu hỏi của mọi người. Rất nhanh thì mọi
người đều làm quen được với Nozoemon và biết thêm chút ít về người bạn này.

-Tớ còn có thể thu nhỏ lại.

Nozoemon nói, sau đó ấn vào cái đuôi màu đỏ tròn phía sau. Nozoemon nhanh
chóng trở thành một bé loli xinh xắn. Với mái tóc màu xanh và khuôn mặt đáng
yêu như búp bê. Đôi má hồng hồng lên và quá hấp dẫn làm người ta muốn sờ thử.

Và tất nhiên là Nobita đã làm vậy. Hắn xoa xoa, bẹo hai cái má phúng phính và
thích thú gương mặt nhỏ xinh của Nozoemon. Hắn nhiều lúc từng tin rằng mình
cũng là một tên Lolicon đích thực.

-Ứ, thôi mà anh.

-À, chỉ là em chưa bao giờ ở dạng này.

Hắn dùng “thần giao cách cảm”. tất nhiên để lũ trẻ không thấy gượng.

Mà nhiều lúc hắn cũng thắc mắc tại sao trong Nozoemon, những đứa trẻ này có
cảm giác trường thành hơn bình thường nhiều, dù sao năm đó hắn lớp 3, cũng rất
trẻ trâu, và căn bản làm việc hay tư duy cũng chẳng bằng những đứa nhóc này.
Thậm chí Shizuka đỏ mặt, hay nói Nobita biến thái khi nhìn nhỏ tắm. Và cả
những lúc bình thường mấy tên con trai mới chỉ 9 tuổi này cũng hào hứng đi
nhìn gái tắm. Thậm chí cả việc Hana có mùi Phernomone cũng làm hắn rất ngạc
nhiên, thứ mà ít nhất là dậy thì rồi mới có. Không lẽ con nít hết ngây thơ
rồi…

Chẳng lẽ mình bị chậm phát triển? Hắn nghi ngờ nhưng lại thôi, chắc là do
người lớn sáng tác nhưng chưa căn cứ độ tuổi lắm.

Shizuka có chút khó hiểu, hung dữ đẩy Nobita ra, che lấy Nozoemon Loli

-Hana à, kéo tớ dậy với.

-Cậu tự dậy được mà.

….
Chuyện gì đang xảy ra vậy, chẳng lẽ hắn vừa nợ tiền của hai người này sao.

Chỉ có Suneo nhanh nhẹn chạy lại đỡ Nobita dậy. Sau đó hắn cũng đành thở dài,
nói vài thứ:
-Trời cũng muộn rồi, các cậu về nhà đi. Cảm ơn tới thăm nhé. Ngày mai tớ sẽ đi học lại.

Mọi người chào ra về, Jaian còn lì lợm ở lại hát tặng một bài mới chịu về.
Nhưng chi ít là giọng hát cậu ta bây giờ đã ổn hơn rất nhiều rồi.

Mỗi người trở về, lòng còn suy nghĩ nhiều thứ. Hana có chút lí giải hành động
Nobita, và những thứ kì diệu lâu nay. Còn Shizuka thì chỉ nhớ mỗi việc cậu ta
thích thú trêu học Nozoemon loli mà không ăn bánh nhỏ làm.

-Nobita ngốc.

Shizuka mắng. Rồi lại nhảy vào bồn tắm, cố không để ý đến Nobita nữa.

Shizuka tự nhìn mình trước gương. Một cô bé dễ thương không tì vết. Đôi mắt to
tròn, đen láy, rất đẹp trong những đôi mắt Á Đông. Làn da trắng mịn và cơ thể
tuy còn nhỏ nhưng rất cân đối, không quá mỡ thừa nhưng không quá gầy. Chỉ
thiếu mỗi một nơi duy nhất.

Nhỏ nhìn vào và cố nắn cho nó to hơn, nhưng cũng đành bất lực. Vì bức tường
cần sự đột phá mới có thể phát triển được.

-Chờ đó, lớn lên tớ sẽ còn đẹp hơn.

-…Mà tại sao cần đẹp hơn chứ, Nobita biến thái…

Nhỏ lại bối rối, những lúc con gái thế này thường rất dễ thương, chỉ có điều
Nobita bây giờ bận “trị liệu” nên không thể thấy được.

-Ở dạng này thì trị liệu kiểu gì em.

Nobita bối rối, nhỏ thế này thì làm sao hắn uống được.

-Hihi, em quên mất là phải 1 ngày sau mới biến lại về như cũ được.

-Trời ạ.

Hắn thở dài, lúc nãy hắn mới chỉ phục hồi một nửa. Giờ chờ đợi để lành lại
thật tốn thời gian.

-thật ra, chỉ cần ôm thôi cũng có hiệu quả rồi.


-Vậy anh nãy giờ toàn phải….

-Chỉ là em mới nhớ ra. Nhưng mà trong chương trình anh viết ưu tiên sử dụng phương pháp đầu hơn.

Hắn càng ngày càng nể phục sự thông minh của bản thân. Cả câu lệnh như vậy
cũng rảnh rỗi chèn vào được.

Ôm Nozoemon vào lòng, sự ấm áp tỏa ra từ cơ thể bé loli làm hắn thấy thoải
mái. Một mùi hương dầu gội nhẹ nhàng lan tỏa, và sự mềm mại này còn hơn cả một
con gấu bông.

Hắn lại ôm Nozoemon ngủ thiếp đi. Và khi ánh bình minh đầu tiên chiếu qua cửa
sổ vào mắt hắn, thì cũng là lúc hắn thấy bản thân tràn trề lại sức mạnh như
ban đầu.

-Anh đừng lấy gậy chọc em chứ. Em muốn ngủ tiếp.

Hắn ngượng ngùng đứng dậy khỏi chăn, rồi ngồi bình tĩnh trong phòng một lát để
tiểu đệ bớt hung phấn. May là nhỏ đang ngủ nướng, nên cũng không phát hiện là
hắn cỡ nào khổ sở.

-Đúng là cầm thú mà. Ôm bé gái mà cũng…

Hắn càng ngày càng quan ngại đến đạo đức bản thân. Giáo dục công dân 12 năm
giỏi chẳng có ý nghĩa gì….

Nozoemon gượng chin mặt, thật ra lúc nãy nhỏ chỉ nói cho Nobita không ngại
thôi, chứ thật ra ai cũng biết cái đó là cái gì.

Hắn đắp lại chăn cho Nozoemon rồi xuống bếp nấu ăn. Gia đình vẫn bình yên và
vui vẻ mỗi ngày, đặc biệt là từ lúc hắn thay đổi. Ba của hắn giờ đây quên đi
nhiều áp lực, và hăng hái đi làm hơn. Vì mỗi ngày ông đều trở về với một gia
đình hạnh phúc và thoải mái, đặc biệt là Nobita làm ông rất tự hào. Còn mẹ của
Nobita thì giờ rất vui vẻ trước ngoại hình xinh đẹp của mình, nên làm gì cũng
thấy không mệt.

Phụ nữ nhiều lúc là vậy, ngoại hình đẹp lên dù chỉ chút ít cũng làm họ vui rất
lâu. Thế nên không chê họ xấu là một việc vô cùng đạo đức.

-Dù sao hôm nay em cũng không trở lại như cũ được.

-Muốn đi học với anh không.

Hắn đề nghị, và cũng lấy ra hộp điện thoại yêu cầu trước.

-Ừ, em muốn chứ.

-Tốt.

Hắn vào bên trong hộp điện thoại yêu cầu, đưa lệnh vào bảo bối:

“Nozoemon sẽ trở thành bạn cùng lớp của Nobita”

Hệ thống, bán tất cả sách vở, bút viết, cặp sách cho bé gái lớp 3.

-Đi thôi!

-Vâng.

Hai người dắt nhau đi đến trường. Nozoemon vui vẻ lắm, vừa đi vừa ca hát, nhảy
nhót quanh người hắn. Lâu lâu còn nhảy lên lưng hắn, đòi cõng như một đứa em
gái.

-em nghịch quá.

-Hì hì, anh toàn bỏ em ở nhà mãi.

Hắn nghe vậy, lòng cũng có chút nặng. Quả thật là hắn chỉ khi đi học về hay
ngủ mới gần Nozoemon, chứ hắn dành nhiều thời gian ở trường và luyện tập vài
thứ. Nhỏ chỉ ở nhà, phụ việc cùng mẹ, rồi đi chơi với lũ mèo. Thật sự lâu lâu
mới có dịp đi chơi được nhỉ.

Từ giờ nếu thích thì cứ đi theo anh, miễn sao không phải việc gì ngại quá thì
anh đều dẫn em đi cùng. Chịu chứ?

Hắn cũng tự trách bản thân ham mê phiêu lưu quá, cũng dành ít thời gian ở nhà
lại.

-Ừ.

Nhỏ cười, nụ cười thánh thiện và ngây thơ như một vị thiên sứ bé nhỏ. Dù là ở
dạng nào, nàng cũng làm hắn thấy đáng yêu.

-Anh đãng trí lắm, cứ quên mất điều tốt nhất thường ở gần mình.


Phế Vương I: Chúa Tể Nobita - Chương #33