Người đăng: phevuongtranthien
Rồi cuộc thanh trừng điên cuồng lũ Zombie cũng qua đi. Mọi việc trở lại với
quỹ đạo vốn có của nó, chỉ có những hạt giống tình bạn đã bắt đầu nảy mầm
nhiều hơn.
Suneo và Jaian khi trở về đã thay đổi rất nhiều, dù không trở thành người hoàn
toàn khác, nhưng cũng bớt số lần bắt nạt những đứa trẻ khác nhiều hơn.
Suneo thường dành nhiều thời gian xem lại vài thứ đồ cũ ở nhà, và không vòi
vĩnh mẹ mua cho những đồ mới nữa. Jaian thậm chí còn trả lại vài món đồ chơi
có chút đắt tiền mà hắn “mượn” của vài đứa trẻ khác.
Nobita nghỉ học 2 ngày.
Bình thường là trước đây, thầy giáo và bạn bè sẽ nghỉ cậu ta trễ học rồi nghỉ
luôn. Nhưng chỉ vài tháng qua, Nobita đã trở thành một người học sinh tốt và
nghiêm túc, nên ý nghĩ ban đầu của mọi người cũng bị gạt bỏ.
Không ai biết cậu ta vì lí do gì nghỉ học 2 ngày đó, thậm chí là những kẻ
trong cuộc như Suneo hay Jaian. Không khí lớp học cũng có chút kì lạ đi. Và
một vài người quan tâm cho Nobita như Shizuka hay Hana cũng lo lắng bồn chồn,
rồi quyết tâm sẽ đi thăm cậu ấy.
Ngày thứ hai lúc Nobita nghỉ học, cả nhóm bạn đã chuẩn bị để sau giờ học đến
thăm nhà Nobita, và giúp đỡ cậu ấy nếu cần thiết. Hai tên Jaian và Suneo còn
khuân theo một đống đồ, nào là truyện tranh, đồ chơi.
-Hai cậu đem gì nhiều thế.
Suneo định nói nhưng Jaian che miệng hắn lại. Một màn ra hiệu cho Suneo xong
thì Jaian đáp lại:
-Chỉ là đem Nobita chơi đỡ buồn thôi.
Jaian nói không sai, vì những món đồ đó vốn là của Nobita trước đây. Cả hai
tên này phải lục lọi và vận dụng trí nhớ lắm mới tìm ra lại được. Nobita đã hi
sinh cho bọn hắn, nên đem trả và xin lỗi việc cũ là chuyện tất yếu mà hai tên
này đang nghĩ.
Shizuka cầm trên tay một hộp nhỏ xinh xinh, đựng những chiếc bánh ngọt nhỏ làm
được từ sáng nay. Chưa tới 5h sáng, nhỏ đã thức dậy, làm những chiếc bánh sao
cho ngon và hoàn hảo nhất có thể. Vừa làm vừa nghĩ ngợi lung tung, bất giác
Shizuka cũng đỏ mặt rồi vui vẻ làm tiếp. Hình như có cả mấy chiếc kẹo hình
trái tim, chắc Nobita không để ý đâu nhỉ…..
Hana cũng ngại, nhỏ đã định làm đồ ăn hay kẹo bánh, nhưng vì đi với cả nhóm
nên đem tặng những thứ đó cũng khó khăn lắm. Nên nhỏ chỉ đem theo vài quyển
tiểu thuyết cho Nobita mượn đọc lúc bệnh để đỡ chán.
Ting Tong…
Tiếng chuông cửa vang lên, và xuất hiện là một người phụ nữ không quá lớn tuổi
nhưng xinh đẹp lạ thường.
-Xin lỗi bác, chúng cháu nhầm nhà Nobita.
Mấy đứa trẻ bối rối, vì chơi với Nobita lâu như vậy nhưng chưa gặp người phụ
nữ này. Chẳng lẽ tụi hắn nhầm nhà thật
-Không, Nobita đang ở trên lầu đấy. Bác là mẹ Nobita đây. Các cháu đãng trí quá nhỉ.
Suneo dẻo miệng liền khen
-Do bác còn trẻ đẹp quá đấy ạ.
Tamako cười vui vẻ, lũ trẻ dạo này đúng là lễ phép quá, bà mời cả lũ lên thăm
Nobita còn riêng mình thì đi pha trà và bánh.
Cả lũ rón rén lên phòng Nobita, nhưng cảnh tượng mọi người sắp chứng kiến vượt
quá sức tưởng tượng.
….
Nobita nằm ở đó, trên đùi một cô gái trẻ cosplay tai mèo. Miệng của hắn đang
ngậm bầu ngực sữa to lớn ngay trên mặt.
-Đúng là đại ca có khác, tuổi trẻ tài cao
Suneo bô bô la lên, từ lúc ở thế giới đó, hắn đã quen miệng gọi Nobita là đại
ca.
-Chào đại tí
Jaian cúi chào, giọng nghiêm túc hết sức.
Shizuka và Hana che mặt chạy ra ngoài, vừa xấu hổ vừa tức giận. Hai nhỏ chạy
nhanh đến mức Nobita chẳng thể làm gì nổi.
Còn hai tên đệ của hắn thì vô sỉ ngồi đó khen ngợi không ngớt. Có thật chúng
mày là học sinh tiểu học không vậy???
-Công tác giáo dục giới tính của Nhật Bản thật là đủ tốt.
Nobita nói, giọng đầy đau khổ.
…
Nobita giờ rất bối rối.
Sau trận chiến chóng vánh ở hành tinh nọ, hắn rất đuối sức. Lần trước chiến
đấu với đế quốc Queston, hắn chưa dùng nhiều sức lắm. Nhưng lần này khác, vì
giận dữ, hắn đã cưỡng ép dùng quá giới hạn của mình, và âm thuật là một thuật
mạnh, không thể dùng quá nhiều lần trong một ngày. Hắn dùng nhiều, và hơn 2000
phân thân, nên dù cơ thể hắn rất mạnh và ý chí rất cứng cỏi, nhưng chịu đựng
cũng không nổi khi làm như vậy.
Hắn có ý định sẽ tự tìm cách làm chủ năng lực, chứ không dựa dẫm vào những thứ
khác quá nhiều. Đó là bài học hắn rút ra sau những cuộc chiến gần đây.
Nếu nghỉ ngơi bình thường, 4-5 ngày hắn sẽ khỏi, Nhưng Nozoemon đã đề xuất ra
cách dễ dàng hơn rất nhiều.
….
Mệt quá.
Hắn nằm đó, vừa rên rỉ vừa xoa lại vài cơ bắp trên người. Hắn lỡ đem hộp trị
liệu đi bảo trì nên phải chịu khổ 3 ngày chờ người giao hàng tới.
Hắn chỉ biết nói dối ba mẹ là sốt nặng không đi học, rồi nằm lì cả ngày để mau
lành.
Tới ngày thứ 2, Nozoemon đề xuất với hắn một cách:
-Thật ra anh ở tương lai đã dự phòng cho anh bây giờ rồi. Có cách để anh mau bình phục lắm.
Nozoemon xoa đầu hắn, để hắn ngủ trên đùi nàng.
Hắn hỏi:
-Cách gì
Nozoemon bỗng dưng đỏ mặt đến cả hai tai. Nàng e thẹn vén áo lên rồi nói.
-Em có thể tiết ra “sữa” như dung dịch của hộp trị liệu vậy. anh lúc tương lai rất thích phiêu lưu và hay mang em theo, nên đã thiết kế cho mèo máy chức năng trị liệu ở đây.
Nàng chỉ vào vòng 1 của mình, hơi chút ngượng ngùng. Ngón tay nàng mới chạm
nhẹ nhưng bầu ngực đã khẽ rung lên, mềm mại như trong giấc mơ của mọi người
đàn ông.
-Hay lắm.
Hắn thốt lên, quá ư là nể phục sự thông minh của mình trong tương lai. Đúng là
gừng càng già càng cay.
Hắn là một thanh niên nghiêm túc, không xâm lấn con gái nhà lành. Nhưng đây là
“tình huống đặc thù” liên quan “sinh mạng”, nên hắn “bất đắc dĩ” phải nghe
theo:
Nằm ở trên cặp đùi mềm mại ấm áp của nàng, hắn nhắm mắt lại, ngậm vào miệng
thứ truyền sức sống cho tuổi thơ. Hắn bắt đầu nhận ra mình là người đàn ông
hạnh phúc nhất thế giới.
Nhưng phút giây hạnh phúc thì thường không kéo dài được lâu.
Đám bạn không biết có phải sinh năm tuất không của hắn đến viếng thăm, và sớm
không tới, muộn không tới, lại tới đúng hôm nay. Hắn thật sự là nhỏ nước mắt
trong lòng, lúc đó hạnh phúc quá mà quên mất khóa cửa phòng lại.
Hắn âm thầm thề là sẽ tạo đặt ba lớp khóa cho căn phòng, có trời cũng không
qua nổi cửa phòng hắn.
-Đứng yên một chút.
Hắn nói với Suneo và Jaian.
Hai tên này làm theo, hơi khó hiểu.
Hai đóa hoa đãng trí găm vào mũi. Và chúng quên ngay những điều vừa xảy ra.
-Cô gái xinh đẹp nào ở cạnh đại ca vậy
Suneo hỏi.
-À, chị gái.
Jaian và Suneo đồng thanh:
-Chào đại tỉ.
Nozoemon chỉ gật đầu đáp lại, nàng chỉ quen nói chuyện khi ở cạnh Nobita hơn.
-Thật ra chỉ là có chút mệt sau lúc đánh nhau thôi, ngày mai lại đi học ấy mà.
Nobita đáp, hắn nói thật cho hai người bạn được biết.
-Thế thì tốt quá. Sợ đại ca sẽ bị gì.
Jaian thở phào, hắn ôm chầm lấy Nobita, còn Suneo cũng đu bám vào. Hắn cảm
động nhưng thấy khó chịu vô cùng, đành phải đẩy hai đứa này ra.
-Về nhà đi, mai tớ đi học
Hắn lịch sự trở lại. Ít người làm hắn có thể lịch sự
-Đại ca nhận đống đồ này lại đã.
Suneo nói, cầm tất cả thứ hai tên này đem theo trả lạ
i
-Lớn rồi, có chơi cũng chơi đồ chơi người l….
-À không có gì, cảm ơn đã trả lại.
Suneo và Jaian khó hiểu, nhưng không hỏi gì nhiều, chỉ biết là thành ý được
chấp nhận rồi.
Nobita thấy rất thú vị về hai đứa trẻ này, nên quyết định hào phóng một lần.
Lúc ở thế giới trung cổ, hắn rảnh rỗi chế ra một loại thuốc chữa chứng lùn, và
chứng béo. Thật ra thì thuốc chữa lùn có các chất để kích thích tuyến yên sản
sinh ra nhiều hooc môn tăng trường hơn. Còn thuốc chữa béo thì tăng quá trình
trao đổi chất, đốt cháy lượng dư thừa thành nhiệt năng lượng.
Dùng khoảng vài tuần sẽ có hiệu quả.
-Nhận lấy.
Hắn đưa vào tay Jaian và Suneo hai viên thuốc.
-Viên của Suneo có thể giúp cậu cao hơn, viên của Jaian có thể làm cậu giảm cân. Chỉ cần dùng sau đó tập luyện thể dục thường xuyên, thì sẽ hiệu quả.
-Cảm ơn Nobita!
Hai tên vui mừng như điên. Dù ít hay nhiều, thì con trai cũng có quan tâm tới
vẻ bề ngoài của mình. Đặc biệt luôn tìm cách đẹp trong mắt con gái. Thế nên
hai viên thuốc khắc phục nhược điểm của tụi hắn giống như thuốc tiên một dạng.
Hắn nghĩ ngợi gì đó, rồi lại đưa nhiệm vụ cho Jaian:
-Cậu muốn hát hay hơn nữa không. Hay hơn ca sĩ vừa được nhất The Voice ấy.
Hắn nói, tràn đầy dụ dỗ.
-Muốn.
Jaian không do dự lắm, đáp ngay.
-Giúp đại ca một việc, được không.
-Được
Jaian không do dự, những người tứ chi phát triển, thường đầu óc ít khi theo
kịp.
-Tìm một cách nào đó, trong chiều nay, cậu dẫn Hana và Shizuka tới. Tuyệt đối không dùng vũ lực hay tổn hại hai người là được
-Và viên thuốc này sẽ của cậu.
Hắn cầm viên thuốc trong tay, ném lên ném xuống. Sau đó còn hát thử cho Jaian
nghe.
Jaian đồng ý ngay lập tức. Vội vã lên đường chạy đi tìm hai người kia. Còn
Suneo cũng theo góp vui, để nịnh bợ Nobita.
-Có lẽ tiếp tục được rồi nhỉ.
Hắn vô sỉ nói với Nozoemon. Nàng đỏ mặt rồi nói một câu làm hắn không khỏi
mong chờ:
-Thật ra còn có cách nhanh hơn nữa. Nhưng mà…có hơi đặc thù.
Hắn chỉ im lặng, sau đó lắc đầu, rồi tiếp tục như cũ.
-Ai biết được đâu? Sướng quá hóa khổ.
Nobita vừa uống vừa chiêm nghiệm cuộc sống. Cái gì cũng phải từ từ.
Hắn không lo lắng lắm về việc “hiểu nhầm” lúc nãy, vì trong tay hắn có rất
nhiều cách để xóa trí nhớ của người khác. Nhưng lạm dụng thì không tốt. Hắn
không phải Nobita trước đây, mỗi bảo bối chỉ biết chơi đùa một chút rồi lỡ tay
quá lố, sau đó lại đi vứt xó.
-Muốn luyện kiếm trước tiên luyện người.
Thầy giáo Kendo của hắn từng nói. Và hắn bây giờ cũng vậy. Bình tĩnh thôi.
(Vì nghe lời Nobita, nên Jaian và Suneo đã quen gọi cậu ta đại ca trong nhiều
lần nói. Cộng thêm nỗi sợ trong lần bị đánh trước đây. Nhưng sau này, hai cậu
bé sẽ sớm được Nobita công nhận, và xưng hô bình thường lại, mong mọi người
thông cảm. Ta viết ở đây là có lí do như vậy)