Dù Trời Đất Đảo Điên, Tao Vẫn Gọi Mày Là Anh Em


Người đăng: phevuongtranthien

Hôm nay, hắn nghe lời Shizuka, mời Jaian và Suneo đi giảng hòa.

Thật ra hai tên này chả nhớ gì trong đầu cả. Nhưng vì vô thức sợ hãi Nobita,
và lời năn nỉ của shizuka, nên hai tên này đành bấm bụng đi theo Nobita, đến
sân bóng “giảng hòa”

Nobita cũng không biết nên làm gì, đành móc một món đồ chơi thế kỉ 22 ra. Đó
là một thế giới thực tế ảo để người ta tham gia vào và kết thúc câu chuyện.
Trong nguyên tác Doraemon thì có cảnh cổ tích, rồi dũng sĩ diệt rồng, rồi bạch
tuyết và bảy chú lùn…nói chung là rất nhiều.

Hắn giải thích là một trò chơi thú vị, để tăng tính đoàn kết mọi người. Sau đó
3 người, hắn, Jaian, Suneo đăng nhập vào trò chơi.

Một chuyện không may xảy ra.

Trò chơi đã bị lỗi. Đây là một trong những món bảo bối mà Doraemon quên bảo
trì, không ngờ là Nobita đã bất cẩ không hề kiểm tra trước. Ba người hắn đã bị
đẩy ra một thế giới cực kì nguy hiểm, bởi một lỗi không thời gian trong hệ
thống trò chơi.

Nói tóm lại, mọi thứ bây giờ là thật.

Và thế giới này là nơi Zombie hoành hành.

-Cậu nói gì!!!

Jaian và Suneo đồng thời hét lên.

-Tên khốn, ai lại cho một thứ nguy hiểm như thế. Bổn đại gia có việc gì thì là lỗi do ngươi.

Jaian định đấm Nobita, nhưng vô thức thu lại, rồi kiềm chế cơn giận. Suneo thì
khóc toáng lên khi biết sự thật, ngồi kêu mẹ

-Hu hu, con chuẩn bị chết rồi mẹ ơi. Con muốn sống!!!

Nobita thống kê lại tình hình.

Lỗi không thời gian làm hắn đứt gãy với hệ thống. Hệ thống đã gặp lỗi nào đó
nên không thể chạy được ở thế giới này.

Trên tay 3 người hắn, là súng ống và thức ăn. Tính ra chỉ vỏn vẹn cầm cự một
tuần cho 1 người.

-Nghe này!!!

Nobita nói, giọng uy nghiêm. Lời hắn thốt ra liền khiến Jaian và Suneo im
lặng. Chăm chút lắng nghe.

-Bây giờ chia thức ăn, mỗi người ăn tiết kiệm, sẽ được 7 ngày. Suneo quan sát giỏi, tìm kiếm nơi phù hợp, kiếm địa điểm để ăn ngủ. Jaian có sức mạnh, chuẩn bị khuân vác, chất những thứ hàng rào để ngăn zombie lại. Còn tớ sẽ đảm nhiệm việc tiêu diệt những kẻ địch tới gần.

-Chúng ta phải sống!

-Chỉ cần sống qua 7 ngày, chắc chắn sẽ có người tới cứu.

Hắn nói, tin tưởng Nozoemon sẽ tới kịp.

Jaian và Suneo nghe lời hắn răm rắp. Cả ba người làm việc của mình. Nobita lựa
chọn một chiếc thùng to rồi nấp phía sau. Bắn rơi rụng từng con Zombie một lai
vảng tới gần.

Trò chơi chuẩn bị đạn rất nhiều, thứ lo phải là thức ăn.

Suneo là một tên may mắn, hắn tìm ra một nơi rất thuận tiện. Một căn nhà hoang
nằm ở tầng hai và ở xa lũ Zombie. Hai phía có những bức tường rào có thể nối
điện vào, ngăn cản Zombie từ hai hướng. Chỉ cần đối mắt với hai hướng còn lại.

Suneo gọi, Jaian và Nobita liều lĩnh chạy hết sức tới. Trên đường Jaian bị vất
ngã.

Lúc người ta ít mong muốn nhất thì việc nguy hiểm thường tới.

Một con Zombie lùn và nhỏ lao tới, định cắn một miếng vào chân Jaian.

Cút đi, cút đi, mày định cắn ta à.

Jaian hung dữ dọa, nhưng trong lòng cũng sợ tái cả người.

Một phát súng xuyên sọ. Một phát vào tim. Một phát gãy khớp gối.

Nobita là một kẻ cẩn thận, những tình huống nguy hiểm, nên bắn đủ 3 phát đạn
cho bảo đảm an toàn. Lúc bình thường hắn chỉ bắn vào khớp gối, vì con zombie
sẽ không thể lao đi nhanh được và có đủ cơ hội để bỏ chạy. Và lũ Zombie này
phải bắn nhiều phát mới chết nổi.

Con Zombie đã thành một đống xương vô dụng.

Jaian ngồi ì ở đó, mồ hôi lạnh chảy đầy mặt. Đôi mắt vẫn còn chút hoảng sợ lộ
rõ ra ngoài.

-Cảm ơn.

-Không có gì.

Hắn đáp, giọng bình thản. Hắn không bao giờ ghét một nhân vật tuổi thơ của
mình. Chỉ là lúc trước đụng phải vảy ngược của hắn.

Jaian nhìn Nobita, ánh nhìn đã khác trước, rồi đứng dậy. Hai người tiếp tục
chạy rồi thành công đến căn cứ mới.

Đêm hôm đó mọi thứ tương đối an toàn. 3 tên thay phiên nhau ngủ và đánh thức
nhau dậy. Nobita là người cuối cùng đi ngủ và ngủ ít nhất trong cả 3.

Có những lúc, đứa nào cũng nhớ nhà, cũng căng thẳng trước áp lực vô cùng lớn
về sự sống và cái chết trước mắt. Nên không ngủ được, ngồi nói chuyện với
nhau.

-Xin lỗi vì lúc trước “mượn” đồ cậu nhé, Nobita. Tớ hứa sẽ mua trả lại.

-Ừ, không sao.

-Xin lỗi Suneo, tớ làm hư trực thăng của cậu rồi.

-Cái gì???

Suneo hét vào mặt Jaian, nhưng cũng uể oải nằm xuống đất. Ba thằng nhóc lớp 3
nhìn lên trần nhà, rồi thở dài.

Suneo mở miệng đánh tan sự im lặng.

-Thôi, không sao. Sau này sẽ mua lại. Cậu với Nobita ngủ đi. Để tớ thức.

Suneo nói, rồi Jaian cũng chìm vào giấc ngủ, chỉ có Nobita còn thức mới biết
là Suneo cũng tiếp tục khóc vì nhớ mẹ và sợ chết.

Mà nói thẳng ra thì sợ chết có gì là sai cơ chứ. Yếu đuối, muốn về nhà thì có
gì sai cơ chứ? Chỉ có những kẻ ngu xuẩn mới đem sinh mạng mình xem rẻ mà hi
sinh vì điều vô nghĩa mà thôi.

Kẻ càng yêu cuộc sống, thì sẽ càng phải sợ. Càng yêu gia đình, càng đi càng
nhớ.

Ngủ đi.

Nobita bạo lực đánh ngất tên Suneo. Rồi hắn cầm chặt khẩu súng trên tay. Thức
trắng đêm đó.
Mỗi lúc sáng, ba người hỗ trợ bảo vệ nhau với 3 khẩu súng, đạn dược. Để chạy
tìm thức ăn thêm ở quán tạp hóa xung quanh.

Mỗi buổi tối thì canh giữ cho nhau.

Ba ngày trôi qua, và sức lực của cả nhóm sớm đã cạn kiệt.

Ba ngày đầu tiên, mọi người còn hăng hái kiếm thêm thức ăn, cũng thành công
giết zombie, nhưng 3 ngày sau, chỉ có thể gắng gượng chống đỡ. Chui ở trong
căn cứ. Mọi người gần hết lương thực.
3 ngày đó sống trong khốn khó. Suneo hết thể lực đầu tiên, chỉ có thể thức một
thời gian rồi ngủ gật. Jaian và Nobita thay phiên nhau bắn Zombie, rồi kiếm
chút nước uống, và chút thứ gì đó thêm cho Suneo.

Những đêm này, đứa thức thì cố cắn vào tay để không gục đi. Còn những đứa ngủ
thì lăn ra đất say li bì. Nhưng tay đứa nào cũng còn cầm súng.

Những buổi sáng lúc không còn đi bắn súng nổi nữa. Suneo thường nằm ở đó, suy
nghĩ về sự ấm cúng gia đình trước đây. Hắn đã xem thường cuộc sống thế nào, đã
phung phí biết bao đồ ăn, thức uống. Cả việc mẹ hắn quan tâm hắn cũng cho là
phiền phức.

Lúc đó chạy nhảy, vui chơi cỡ nào thoải mái. Giờ đến mức gượng dậy cũng khó
khăn.

Lúc đó bắt nạt Nobita, khoe khoang rồi làm cậu ta khó chịu. Bây giờ người lăn
lộn ngoài kia kiếm miếng ăn cho cả lũ và người thức nhiều nhất vẫn là Nobita.
Dù là lãnh đạo, cậu ta lại là kẻ chịu cực chịu khổ nhất mà không có lợi gì cho
bản thân.

Suneo quyết tâm thề rằng, nếu còn sống, hắn sẽ là bạn bè cả đời, đồng cam cộng
khổ với Jaian và Nobita.

Hắn lờ mờ tỉnh táo, rồi lại thiếp đi. Sự mệt mỏi và căng thẳng như một liều
thuốc độc phá hoại cơ thể nhỏ bé của hắn từng ngày.

Ngày thứ sáu, Nobita bắn liên tiếp 10 con Zombie xung quanh rồi chạy vào được
một quầy thuốc. Cậu ta kiếm được vài thứ thuốc tăng lực, và thứ thuốc chống
đau đầu, rồi băng sơ cứu…

Nói chung là bất cứ thứ gì có thể cứu mạng, cậu ta lùa hết vào bao tải rồi
khuân bỏ chạy về căn cứ.
Tối hôm đó, mặc kệ tiếng kêu gào của lũ Zombie ngoài căn cứ. Nobita bình tĩnh
đem kiến thức của hắn ra, chữa trị cho Suneo. Sau khi băng bó xử lí vết
thương, rồi uống thuốc, Suneo khỏe lên nhiều nhưng buồn ngủ. Cậu ta ngủ thẳng
một giấc tới sáng thì tỉnh lại, khỏe khoắn hơn nhiều. Chi ít là có thể quay
trở lại công việc.

Tối hôm đó Jaian và Nobita tâm sự rất nhiều.

-Tớ xin lỗi….tớ xin lỗi….

Tên Jaian này, bề ngoài thì tỏ vẻ mạnh mẽ cứng cỏi. Đến lúc cảm xúc và tâm sự
thì cứ mít ướt như mấy đứa con gái. Thật sự là muốn đạp hắn một cái cho tỉnh
táo.

Hắn nghĩ, nhưng cũng không có tâm trạng đánh đập nữa. Hắn chỉ đánh khi người
ta đụng vào thứ hắn yêu quý.

-Jaian ở phía trước. Suneo hỗ trợ bên kia.

Nobita bắn rơi rụng hai con Zombie ở tầm xa. Rồi một con tới gần Suneo.

Tổ đội 3 người làm việc hiệu quả, rồi đi vào siêu thị ở gần đó.

Một điều bất ngờ xảy ra trong nháy mắt, đến mức một tên đai đen như Nobita
không thể phản xạ kịp. Chỉ có Jaian nhìn thấy nên đã lao ra.

Một con Zombie nhỏ nhảy từ phía sau Nobita tới, lao thẳng vào cổ hắn.

Jaian lấy tay đẩy con Zombie ra, nhưng con zombie đã chuyển hướng, cắn vào cổ
Jaian. Chất độc đã vào động mạch chủ của cậu ấy, và mọi chuyện đã trở nên vô
vọng.

Theo quan sát của cả ba, thì chỉ cần dính độc, 1-2 ngày sau sẽ hoàn toàn thành
Zombie.

Nobita cõng Jaian lên vai, cả ba quay trở về căn cứ.

Vết thương được băng và cầm máu lại. Nhưng ai cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra.

-Nếu tớ thành zombie, thì hãy bắn tớ nhé.

Jaian cười. Trước khi chết, cậu ta cười thanh thản.

-Dù trời đất đảo điên, tao vẫn gọi mày là anh em.

Nobita im lặng, đôi mắt hắn tràn trề tức giận với lũ Zombie này, chỉ cần một
cơ hội, hắn sẽ quét sạch cả lũ Zombie ra khỏi thế giới này.

Suneo cũng mít ướt khóc lóc cạnh Jaian. Cả ba ăn những thức ăn cuối cùng còn
sót lại, và chờ đợi điều kì diệu. Jaian dù đã chấp nhận việc phải chết, nhưng
ngay cả lúc bất tỉnh, cậu ta vẫn tiếp tục cầu nguyện.

Nobita gần như là một kẻ vô thần, hắn nể phục đức phật thích ca, cũng như tìm
hiểu qua phật giáo. Nhưng thật ra hắn chưa bao giờ theo một vị thần nào cả.
Nhưng khi nhìn thấy cả hai đứa trẻ trước mắt đau khổ và tuyệt vọng, hắn quỳ
xuống đất rồi chắp tay.

-Xin Đức Phật, xin cho kẻ vô thần này một cơ hội, xin cho những con người cần sống này cơ hội để sống, con cầu xin người.

Sinh mạng con người, đáng giá hơn hết thảy. Đừng bao giờ đem thứ gì đó xem như
quan trọng hơn nó.

Và như một điều kì diệu, ánh sáng chiếu xuống trên bầu trời. Và Nozoemon xuất
hiện.

Đôi mắt nhỏ đã khóc đến đỏ lên. Nhỏ đã lúc hết bảo bối và nhờ cả cảnh sát
không thời gian mới tìm được thế giới này. Ngay cả cảnh sát không thời gian
cũng ngạc nhiên trước sự tàn phá nơi này vì virus. Gần 80% dân số nơi này đã
hoàn toàn trở thành zombie, không thể nào thành người được nữa.

Đây là một hành tinh như Trái Đất như nằm ở rìa vũ trụ, nên cảnh sát đã không
kịp nhận ra.
Vụ việc lần này có vẻ là một trách nhiệm rất lớn.


Phế Vương I: Chúa Tể Nobita - Chương #30