Chọn Sai Thời Điểm, Lựa Sai Người!


Người đăng: phevuongtranthien

Hắn quay về nhà, và quay ngược thời gian trở về thời điểm hắn vừa đi tới thế
giới song song.
Đêm đó hắn chỉ ngủ một mình, hắn như trông chờ điều gì đó, nhưng hắn cũng
không rõ nữa. Có một nỗi buồn và chán nản trước con người hắn. Cho dù là kẻ có
năng lực đến đâu, dù bảo bối thần kì đến mấy, thì người chết vẫn không thể nào
sống lại. Và cũng không thể đem linh hồn tội nghiệp ấy mãi mãi theo bên cạnh
được.

Hắn bắt đầu thấy đau khổ, hắn rất không muốn làm con gái phải đau khổ. Nhưng
hắn không thể bỏ đi một cô gái nào trong cuộc đời hắn, từ lúc trùng sinh đến
bây giờ. Mỗi cô gái đều có ý nghĩa riêng và vẽ nên một màu sắc trong cuộc đời
mới của hắn, và hãy thử nghĩ mà xem, một bức tranh sẽ cỡ nào vô vị và chán
ngán khi trên đó thiếu đi những gam màu cần thiết.

Con người gặp nhau để thay đổi lẫn nhau. Và ma nữ làm hắn trân trọng hơn gia
đình, và sinh mạng mới có lại của hắn. Hắn chưa từng nghĩ mình sẽ nhiều cảm
xúc như vậy, như một người nhạy cảm, xúc động nằm rúc mãi trong chăn, trằn
trọc về những trải nghiệm từng qua.

Nozoemon để yên cho hắn một mình, suy cho cùng, Nozoemon vẫn là cô gái hiểu rõ
hắn nhất.
6h trôi qua chậm rãi, và màn đêm đã bị thế chỗ bởi ánh sáng ban mai. Thế nhưng
trong mắt hắn vẫn còn phảng phất nỗi buồn trong đôi mắt của cô ấy, đến mức hắn
thèm khát được quay lại, để nói dối rằng hắn yêu cô.

Ngủ dậy từ sớm, nói một cách chính xác là hắn không ngủ. Hắn lại nấu một bữa
ăn sáng cho cả nhà rồi dọn dẹp vài thứ.

Quyển sách “Công Nghệ Thông Tin” hắn mượn từ thư viện vẫn chưa trả, và chắc ăn
sáng xong hắn sẽ hoàn thành, nên cũng không vội lắm. Hắn đi vào phòng ăn, vừa
nhai miếng mì trong tay, vừa đọc sách.

Những lúc có cảm xúc, nên làm gì đó để quên đi.

Hắn đọc với tốc độ nhanh hơn người bình thường một chút. Mỗi trang sách cỡ 30
giây, mất cỡ 25 phút để hắn đọc xong 50 trang đầu, cũng là lúc nên đến trường
rồi nhỉ.

-Con cẩn thận nhé.

Mẹ hắn nói, bà cảm động vì con trai càng ngày càng ngoan ngoãn, vừa chăm lo
học hành, lại biết phụ việc trong nhà. Bà không đi mua sắm quần áo, mà lại lấy
tiền đưa thêm cho hắn, để hắn tiêu vặt trong tuần hoặc mua sắm sách báo.

-Con cảm ơn.

Hắn nhận, nhưng lòng cũng buồn. Nhà Nobita quá nghèo, nhưng cũng cố nuôi dạy
Nobita với điều kiện đủ tốt. Nhiều khi đừng đòi hỏi ba mẹ quá, chỉ cần họ còn
nuôi ta, đã là một điều hi sinh lớn lao rồi.

Hắn sẽ trả lại tiền cho mẹ hắn, bằng một cách đàng hoàng và tự hào.

Hôm nay thời tiết chỉ là không tệ, hắn vừa đọc sách vừa đi bộ tới trường.
Những tên du côn lúc trước thấy hắn vội tránh đi, cúi đầu nhường đường để hắn
đi ngang rồi mới dám bỏ chạy.

Cặp của hắn treo một con hình nhân, khắc tên Uyển Nhi, con hình nhân nhỏ bé,
rất xinh đẹp, mái tóc trắng và một bộ váy trắng mỹ lệ. Đôi mắt to tròn, đỏ
long lanh như hai viên hồng ngọc.

Hắn đến trường, và người giáo viên thể dục tên gì đó vẫn cố lôi kéo hắn. Hai
tên đàn ông cứ đứng dây dưa mãi ở cổng trường đến 15 phút. Hắn hẹn rằng thi
cuối tuần này xong sẽ gia nhập mới đuổi ông ta đi được.

-A, Nobita, trùng hợp nhỉ.

Shizuka hôm nay đi học sớm một chút, lại may mắn đụng phải Nobita. Thông
thường Nobita và Hana như một cặp bài trùng đi cạnh nhau, khiến con gái rất
ngại bắt chuyện. Giống như thể trong trường học người có thể đứng cạnh Nobita
chỉ có Hana vậy, và có thể cùng Hana đi ngang hàng, là Nobita. Và lúc đứng
cạnh nhau, mọi thứ cứ như được gấp lên nhiều lần. Lắm lúc con trai trong lớp
hay cả những anh trai khóa trên và học trường khác cũng phải nguyền rủa hai
tên này vì quá thu hút.

Shizuka là số ít con gái không quá để ý đến ngoại hình. Nên nhỏ vẫn thân với
Nobita và bắt chuyện như cũ, dù rằng cậu ta đã thay đổi khá nhiều.

Thậm chí kiểu tóc ngố tàu cũ đã được thay bằng kiểu tóc nam slick back rất mới
lạ cho người khác nhưng thể hiện được vẻ nam tính nhiều hơn. Lí do hắn để kiểu
tóc này cũng là sự mong muốn thay đổi để bản thân mạnh mẽ hơn trước đây, không
còn quỳ gối trước trở ngại cuộc sống.

-Hôm nay cậu rảnh chứ, tới nhà tớ ăn bánh đi.

Shizuka dụ dỗ, từ lần gặp gỡ ấn tượng đến giờ, nhỏ không thể quên Nobita được.
Kể cả việc bấm lên phím đàn hay việc làm bánh, nhỏ đều nhớ đến dáng vẻ Nobita
lúc đó. Và khi một cô gái nhớ một chàng trai đủ lâu, đủ mạnh mẽ, với những cảm
xúc không đáp lại. Cô ấy dễ nhầm lẫn đó là tình yêu, đó là điều raats nhiều cô
gái từng gặp rồi nên hắn thừa biết chuyện gì xảy ra.

-Ừ, mà Hana cũng rảnh nhỉ, đi chung chứ.

Hana vừa mới xuất hiện, liền được Nobita cho sắm vai “người thứ ba” một cách
hoàn hảo.

-Ừ…Hana cũng tốt.

Shizuka đáp ngập ngừng. Rồi giận dỗi bỏ đi.

-Nobita ngốc ngốc lắm.

Nhỏ nghĩ.

Và nếu Nobita biết được, hắn sẽ cười dịu dàng đáp rằng: Đéo

Thấy tên Hana cứ im lặng, không nói gì, đứng ngây người một chỗ, hắn hỏi lại:

-Ê, còn sống không?

….
Chát.

Một tát tai vào mặt quá nhanh làm hắn không kịp phản ứng, cũng may xung quanh
không có ai cả.

-Cậu sờ soạng ngực tớ cả buổi vậy.

Hana lấy hai tay che lại, mặt đỏ như trái ớt nhà.

-Haha, quên mất, phẳng quá làm tớ tưởng là con trai thật.

Lại một cái tát.

-Biến thái.

Hana cũng bỏ đi vào lớp.

Hắn bò dậy, cũng cười cười đi vào lớp như không có gì. Đai đen cửu đẳng võ
thuật, thì bị ăn hai cái tát đã thấm gì.

….
Tiết học trôi qua, và thầy giáo ngày càng vui vẻ khi thấy Nobita chăm chỉ, ghi
chép, và lắng nghe điều độ.

-Nobita lên giải bài này cho thầy.

-Có một người bố gửi vào ngân hàng 10 triệu yên để tặng con trai, lãi suất mỗi năm 7%, lúc đó ông gấp 4 lần tuổi con mình. Tới năm con ông 18 tuổi, thì 5 lần tuổi con bằng 2 lần tuổi bố. Hỏi lúc sinh nhật 18, thì cậu ấy sẽ nhận được bao nhiêu triệu yên.

Nobita bước lên bục vào giải đơn giản

Năm con 18, ba 45 tuổi

=> Cha hơn con 27 tuổi

Lúc gửi tiền, cha gấp 4 lần tuổi con.

=>Lúc gửi con 9 tuổi cha 36 tuổi. Vậy là 9 năm từ lúc gửi.

Mỗi tháng, tiền sẽ bằng 107% năm trước. nên sau 9 năm thì đứa con sẽ có
10.000.000*(107%)^9 xấp xỉ đúng 18 triệu yên.

Cả lớp ngạc nhiên, chỉ riêng Hana cùng thầy giáo là nhìn với ánh mắt bình
thường. Đây là một bài toán vượt lớp, và học sinh lớp 3 dù giải được trình bày
cũng không ổn. Nhưng Nobita viết ngắn gọn, rõ ràng, dễ hiểu, nên dễ đoán là
cậu ta có đầu óc vượt quá tiểu học, thậm chí cả cấp hai.

Một thần đồng đích thực.

-E hèm, trò Nobita rất đáng khen, thầy sẽ cho trò điểm tốt vào bài kiểm tra cũ.

-Cảm ơn thầy.

Hắn nói, giọng lễ phép.

Những đứa con gái nhìn hắn với sự ngưỡng mộ. Một đứa con trai lột xác ngoạn
mục, thành một thần tượng trong mắt họ. Vài thằng trong lớp cũng nể phục, giờ
ra chơi chạy tới hỏi han bài vở, rồi cách để tiến bộ như Nobita. Hắn giảng
giải đơn giản, nhưng dễ hiểu, và không có ai phải rời khỏi bàn hắn trở về mà
thất vọng.

Hắn từng dạy cho một cô em gái Idol những tri thức mà nhỏ bỏ qua ở lớp mà, nên
việc hắn giảng khó hiểu mới là chuyện lạ.

Chỉ có số ít là ghen tị, và có ý định xấu. Như Suneo và Jaian.

Hai tên này quá rõ Nobita, thế nên tụi nó cứ nghĩ rằng có thứ gì đó thần kì
làm Nobita tự dưng tốt lên, hoặc là cậu ta đã gian lận ở đâu đó, thậm chí là
hối lộ thầy giáo. Nhưng nực cười một điểm là bài tập hắn vừa giải, chỉ đơn
thuần là một bài toán lớp 5 khó mà thôi.

Ai có thể học thuộc lời giải một bài toán vượt trình độ của mình?

Căn bản là rất hiếm!

Nhưng tên Jaian đã kiếm cớ gây sự. Hắn nhân tiện muốn cướp món đồ chơi của
Nobita. Jaian và Suneo vốn không xấu, nhưng là trẻ trâu, thế nên còn bộc lộ
nhiều thứ khó ưa mà thôi.

Tới lúc cần thiết cũng là người tốt, nhưng điều đó không đủ để Nobita nhẹ tay
với con nít. Hắn là một tên có điểm mấu chốt, một con rồng có vảy ngược.

Một trong những chiếc vảy ngược của hắn là con búp bê đang treo trên cặp hắn.
….
Thời tiết chiều hôm nay, cũng không tệ lắm, có chút dễ chịu hơn lúc sáng.

Hắn đi bộ cùng Hana tới nhà Shizuka chơi, nhưng nửa đường thì Hana đau bụng,
phải chạy về nhà đi vệ sinh, dặn hắn đi tới nhà Shizuka trước.

Và hai nhân vật phản diện xuất hiện. Một tên béo và một tên lùn.

Tên béo trông như con Gorilla với mái tóc đen kì lạ, phủ xuống trên đỉnh.
Gương mặt có chút hung dữ quá mức so với học sinh tiểu học. Và cả cơ thể cũng
như cơ bắp của tên này cũng quá khổ so với một học sinh vừa vào cấp hai, chứ
đừng nói là tiểu học. Tên này có thể dọa con nít nín khóc giữa đêm chỉ bằng
một nụ cười.

Tên lùn, mái tóc được vuốt keo chĩa tới phía trước, với cái miệng…..Nói một
cách lịch sự là có hơi hướng tới phía trước một chút. Điểm cộng là cả gương
mặt hắn hài hòa với nhau, không xấu không đẹp, và bộ áo quần đắt tiền của công
tử nhà giàu càng tỏa ra ánh hòa quang của người có tiền.
Không ai khác chính là nhân vật chính của chúng ta, Jaian và Suneo.

Nếu là một ngày nào khác, hắn sẽ vui vẻ chào hỏi, bắt tay với những nhân vật
tuổi thơ này.
Chỉ là hôm nay hắn có chút bực mình

Suneo:

-Sao cậu giỏi thế. Có bí quyết gì à… hay là…

Hắn cười lịch sự:

-Chỉ là chút siêng năng.

Suneo dẻo miệng, hắn cũng không cứng không mềm.

-Mà con búp bê dễ thương nhỉ.

Suneo tự tiện giật đồ của Nobita, điều này hắn đã làm cả 100 lần trước đây.
Đặc biệt là Jaian còn ở đây, tên Nobita chả thể phản kháng gì nổi.

-Haha, con trai mà chơi thứ này.

Tên lùn ôm bụng cười, và tên béo giật con búp bê từ tay tên lùn. Vô tình một
ít tóc từ con búp bê rơi xuống, và chiếc váy đã rách đi một ít.

Cả hai đều cười châm chọc, và tên Jaian giữ con búp bê. Hắn không quên thói
trấn lột của mình.
Than ôi cho Jaian, hắn không biết là mình vừa làm điều ngu xuẩn đến mức nào.
Chỉ cần là lúc khác, thứ khác, hoặc là người khác, thì hắn sẽ thành công. Chỉ
tiếc là hắn lại làm điều sai lầm nhất từ lúc hắn bóc lột tới giờ. Nobita hay
Trần Thiên vốn không phải kẻ nghiện đánh đấm, nhưng tâm trạng hắn bây giờ như
một quả núi lửa chuẩn bị bùng nổ vậy.

Một cú đấm như thiểm điện. Răng của Suneo bay hết ra ngoài, hắn nằm ngất trên
đường.

Nobita cười cười lấy ra hộp trị liệu chữa trị cho Suneo. Rồi giáng một cú đá
vào bụng.

Toàn bộ thức ăn sáng lại nôn ra giữa đường.

Hắn lại lấy hộp trị liệu ra chữa cho suneo. Sau đó hắn cho một đòn đá nữa vào
bàn tay Suneo đã chạm vào con búp bê của hắn.

Tay tên Suneo gãy ra. Rồi sau đó hắn lại lấy hộp trị liệu ra chữa lại như cũ.

Tên Jaian tính chạy nhưng hắn đứng ngây ở đó. Ánh mắt của hắn hoảng sợ đến tột
độ khi bắt gặp ánh mắt của Nobita.

-Đưa đây.

Jaian đưa lại, hắn nhẹ nhàng bỏ con búp bê vào cặp, rồi lao tới Jaian.

-Cậu nghĩ cậu đánh thắng tớ sao, Nobita???

Jaian hét, rồi định đấm Nobita. Nhưng hắn đã đổ mồ hôi ròng ròng hai bên trán
và chuẩn bị chạy ngay lập tức. Hắn vừa thấy thứ còn đáng sợ hơn mẹ của hắn.

Một cú đá vào đầu, Jaian lăn ra bất tỉnh ngay lập tức.

Hắn lấy hộp trị liệu ra, làm cho tên Jaian tỉnh dậy. Rồi sau đó một cú đá khác
vào cánh tay dám đụng đến đồ của hắn. Và tất nhiên là cánh tay ấy đã trật cả
khớp xương và bầm dập.

Hắn lại tiếp tục trị liệu, rồi lại tiếp tục đá. Hắn không biết hắn đã làm vậy
bao nhiêu lần. Jaian chưa kịp nói gì thì đã ngất xỉu.

Sau đó, hắn lấy “hoa lãng quên” ra, cho hai tên này ngửi. Hai tên này chỉ quên
đi chi tiết và sự việc. Nhưng nỗi sợ hãi Nobita đã bị ăn sâu vào tâm thức.

Nobita cảm thấy có chút thoải mái. Hắn đã trút đi một ít nỗi lòng sau khi ma
nữ rời đi. Hắn vuốt ve lên mái tóc con búp bê rồi dùng điểm từ hệ thống khôi
phục lại. Từ bây giờ hắn dự định sẽ để vài thứ bảo bối bảo vệ tinh vi xung
quanh con búp bê, để không bị xây xướt gì.

Đừng nên động tới thứ của hắn.


Phế Vương I: Chúa Tể Nobita - Chương #28