Nỗi Lòng Của Ma Nữ


Người đăng: phevuongtranthien

Người ta thường miêu cả cái ôm của một cô gái sẽ có mùi thơm, rồi ấm áp, dễ
chịu. Nhưng bây giờ hắn chỉ thấy lạnh lẽo và đáng sợ. Nhưng hắn vẫn cố gắng,
để cho ma nữ thoải mái, rồi tiếp tục nhiệm vụ trước mắt.

Sau một hồi lâu, ma nữ mới tỉnh táo lại, rời khỏi người hắn. Ánh mắt vẫn nhìn
chằm chằm xung quanh ngôi nhà nhưng đã bớt một phần đau đớn nhưng tăng thêm
một nỗi buồn vô ngôn.

Ánh mắt đượm buồn như thể trăm ngàn năm qua nỗi buồn đã ngự trị trong đôi mắt
ấy vậy giống như tuyên cổ thời gian cũng không gột đi được những mảng màu đen
tối trong tâm hồn của cô.
Bàn tay trắng toát cứ thế chạm nhẹ từng nơi trong gian phòng, từ nhà khách đến
gian bếp. Nàng xoa nhẹ lên từng chiếc rèm cửa, và ngồi lên từng chiếc ghế một
trong căn nhà.

Rồi nàng lại ngồi một hồi lâu trong gian bếp của cả nhà.

Hắn đứng ở đó, lấy ra “khăn trải bàn ẩm thực” gọi hai bát mì Soba ra để nàng
cùng ăn. Hắn ngồi xuống bếp vừa ăn vừa nhìn nàng. Cô gái trước mặt chỉ lặng lẽ
cầm hai chiếc đũa, ăn từng sợi một vào miệng. Và thật kì ảo là cả sợi mì cũng
biến mất cứ như thể nàng là một con người bằng xương bằng thịt vậy.

Mì Soba là một thứ mì truyền thống, và nó gợi nhớ những con người Nhật đến
nhiều kỉ niệm gia đình.

Hắn đứng dậy, rồi cầm bát đũa đi rửa. Nàng lại nhìn bóng lưng của hắn. Cả hai
cứ thế không nói lời nào nhưng chỉ nhìn nhau trong bóng đêm giăng lấy cả gian
nhà.

Đêm. Sự tĩnh mịch đến nao lòng.

Ma nữ đã thôi bay lượn, mà trở lại với hình dáng con người. Bước đi cẩn thận
nhìn ngắm cả căn nhà. Hắn đi cùng nàng, thi thoảng lại nói một hai câu gì đó,
rồi lại bước theo.

-Lên lầu gác chứ.

Ma nữ gật đầu, nhưng có một thứ sức mạnh vô hình ngăn nàng lại.

Hắn đưa bàn tay ra chạm vào và kéo ma nữ, nhưng chỉ có thể làm nàng xuyên qua
một phần rồi kẹt lại.

Hắn đã nghĩ ra, rằng cần dương khí của người sống mới có thể đi tiếp được. Vì
theo tâm linh, có những nơi quan trọng với người chết, nhưng ngược lại, tới
lúc họ trở thành âm hồn lại không thể quay về nơi đó. Nên hắn hôn lên ma nữ,
để ma nữ lấy đi một phần dương khí của hắn.

Cả hai đã đi đến tầng gác của căn nhà.

Nơi đây gọn gàng và sắp xếp cẩn thận, giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn đã
từng ở qua vậy. Những thứ dễ thương trên giường báo hiệu rằng đây là phòng của
một cô gái. Và tất nhiên là hắn đoán được ma nữ từng ở đây.

Cạch

Nàng nhặt lên một tấm ảnh, và trong một khoảng khắc, ma nữ đã không còn là ma
nữ nữa. Mà nàng đã trở thành một người con gái bình thường.

Nàng khóc, rồi lại hét lên:

-Ba, mẹ, anh trai à, con nhớ mọi người lắm, sao không ai tới với con vậy?

Hắn cầm lấy tay ma nữ, rồi đặt ấm ảnh lên kệ sách ngay ngắn. Hắn xoa đầu cô ta
rồi nhẹ giọng an ủi.

-Ngươi đừng sợ, họ đang ở trên thiên đàng, ngươi sẽ sớm quay về với họ thôi.

-Nhưng lâu rồi, lâu rồi ta chưa tới được. Ta không gặp được.

-Không sao, có ta đây rồi, thở một hơi dài bình tĩnh lại nào.

Hắn để nàng xuống giường ngủ, và ở ngồi ở bên giường nàng.

Nàng nằm ở đó, âm khí đã tiêu tan, nàng trở về bộ dạng vốn có lúc trước của
mình. Trong bộ trang phục của Eva.

Nhưng hắn không phải loại đàn ông súc vật đến mức lợi dụng thời điểm này để
làm trò đồi bại với một cô gái, nên hắn chỉ lấy một tấm chăn và đắp lên người
cô.

Ma nữ kể rất nhiều, nàng kể về gia đình hạnh phúc lúc nhỏ. Từng kỉ niệm vui vẻ
tuổi thơ bên cạnh ba mẹ, và anh trai. Thậm chí lúc còn đi học, nàng có ba bốn
cô bạn thân thiết và nhiều kỉ niệm trong cấp 2, rồi cấp 3. Năm lên 18, cả nhà
định đi du lịch, nhưng chuyến xe định mệnh đó đã rơi ở dốc núi.

Hắn ngồi yên lặng ở đó, và cũng lâu rồi hắn chưa khóc. Hắn từng nghĩ mình là
kẻ vô cảm khi không thể khóc cho dù bộ phim cỡ nào lãng mạn. Nhưng khi trực
tiếp lắng nghe lời kể của ma nữ, hắn đã không khỏi xúc động.

-Ngươi còn nguyện vọng gì nữa không.

-Ta … muốn được thấy ba mẹ, và anh trai lần nữa.

Hắn gật đầu, và lấy ra TV thời gian, hắn chiếu lại khung cảnh những năm tháng
tuổi thơ cho ma nữ xem.

-Ta hạnh phúc lắm… Dù không còn gặp được nữa…

-Ngươi ngốc lắm, giờ ngươi sẽ sớm gặp ba mẹ ở thiên đàng thôi.

-Hoặc bắt đầu một cuộc sống tốt hơn, hạnh phúc hơn, không phải sống trong tình cảnh này,

Hắn nói, giọng an ủi, nhưng vẫn thắc mắc vì sao ma nữ vẫn chưa biến mất.

-Ngươi nói dối, còn nguyện vọng nào ngươi chưa thực hiện sao….

-Ta muốn làm bạn gái ngươi trong một ngày…

Ma nữ ngại ngùng, và hắn lần đầu nhận ra nét đáng yêu của cô ta.

-Tốt, một tháng cũng được.

Hắn lấy cánh cửa thần kì ra, và dẫn cô bạn gái của hắn đi chơi đến cùng trời
cuối đất.

Và tất nhiên hắn vẫn thích đem nàng đi chơi ở Việt Nam, nơi hắn quen thuộc
nhất.

“Hình nhân thế mạng”

Hắn sử dụng một con rối để nàng nhập vào, rồi sau đó ăn mặc như một người con
gái Việt thật thụ, trong một chiếc áo dài thước tha duyên dáng.

Nàng rất hợp với chiếc áo dài Việt, với chiếc eo thon nhỏ, đường cong mê
người, và mái tóc bạch kim xả xuống hai bên vai. Ánh mắt u buồn ma mị nhưng
quyến rũ, với làn da trắng như bạch ngọc. Nếu Thúy Kiều có sống lại, chỉ đơn
giản là đẹp thế này.

Hắn biết nàng sợ sự cô đơn, nên đã đem nàng tới thế giới người sống, và nơi du
lịch lần này là quê nhà hắn, Huế.

Hắn chở nàng trên con xe Lead, từ trên đường quốc lộ chạy thẳng tới thành phố.
Huế có một vẻ đẹp bình yên đến lạ thường, và cho dù đã đi đến trung tâm của
thành phố, hay những nơi vòng xuyến, thì chỉ có những ngày lễ Tết hay dịp nào
đó, đường phố mới tắt nghẽn hay khó đi. Nhưng bình thường thi xe cộ cũng không
nhiều, người ta đi thong thả trên từng con đường và người Huế vốn vậy mà, họ
sống chậm để cảm nhận được nhiều hơn.

Nàng thích thú vô cùng, hết ngắm mây trắng bay rồi ngắm những hè phố hai bên
đường. Những quầy tạp hóa, những tiệm sửa xe, những nơi bán ô tô,….chỉ một
đoạn đường ngắn nhưng ta thấy đủ nghề nghiệp mưu sinh của những con người ở
nơi đây.

Xe hết xăng nên hắn ghé vào một cây xanh ven đường.

-Nàng xuống xe một chút, ta vào đổ xăng đã.

Ma nữ bước xuống, và chờ hắn đổ xăng. Xung quanh cây xăng hôm nay khá đông,
khá là xui xẻo, nên hắn chờ một lát thì.

-Anh ơi, cho em đầy bình.

Giọng một tên khoe khoang vang to lên, gây chú ý xung quanh. Bạn gái của hắn
còn thích thú ngưỡng mộ.

-Anh cần bao nhiêu anh.

Nhân viên quay sang hỏi hắn.

Hắn nói giọng vừa phải, nhưng đủ để gần đó cũng nghe được:

-Anh cứ đổ sao cho tràn bình là ổn. 100$ đây, khỏi trả tiền lẻ.

Tên khoe khoang đó ngậm miệng lại, và hắn cùng nàng tiếp tục cuộc hành trình.

Hắn cùng cô, thật sự đã đi chơi cả tháng trời ở Việt Nam. Hắn định sẽ về Huế
cuối cùng, nên lại chạy xe ra miền Bắc, băng băng trên những con đường nhựa
dài vô tận. Những ngày nắng đẹp, cánh đồng lúa xanh bạt ngàn nhảy múa trong
gió. Những ngày mưa dừng chân ăn uống ở những quán đặc sản ven đường. Thi
thoảng nàng cùng hắn chơi đùa ở những làng nghề cổ, rồi có ngày còn trực tiếp
đi hát quan họ, nấu bánh chưng.

Bay trên cao ngắm nhìn vịnh Hạ Long, rồi lại đến thăm động Phong Nha Kẻ Bàng.
Thậm chí hắn còn dẫn nàng đến Long An, ngồi trên những chiếc đò trải nghiệm
cuộc sống miền Tây, với sông nước và mưu sinh. Và ngày cuối cùng, hắn dẫn nàng
đi đến Huế.

Đi vào Huế thì phải đi bộ một lần qua cầu Tràng Tiền. Cây cầu cong cong, 6 vài
12 nhịp, đẹp như một chiếc lược ngà vắt ngang mái tóc của sông Hương. Hai bên
cầu là hai con đường đi bộ nhỏ nhỏ, để người ta ngắm cảnh và chụp lại phô ảnh
lưu niệm. Chiếc cầu được sơn trắng và thiết kế bởi Effel, đẹp đến mức đã trở
thành biểu tượng khi nhắc đến Huế.

-Này đừng chạy trên cầu chứ.

-Hì hì, vui quá.

-Em cứ như đứa trẻ nhỉ.

Lâu rồi hắn mới thấy vui vẻ thoải mái vậy. Trước nay tiếp xúc những người con
gái chin chắn quá nhiều. Giờ mới có lúc vui vẻ cùng một cô bé 18 tuổi nhưng
tâm hồn ngây thơ như một học sinh tiểu học.

-Đố anh bắt được em.

Nàng gọi hắn

-Hừ. Anh chạy vài vòng Trái Đất rồi nhé.

-Lần sau đừng chạy trên cầu nữa, nguy hiểm lắm.

Khi hai người đang đứng hóng gió trên cầu, một tiếng hát từ nơi nào đó vang
lên, có vẻ là một khúc nhạc bất chợt của ai đó đi trên những chiếc thuyền
ngang sông.

-Anh hát em nghe đi.

-Giờ thích bài gì.

-Anh hát nhạc nước ngoài đi, ba em hay hát nhạc mỹ đó. Dù em chả bao giờ hát được như vậy.

-Ừ, anh hát bài Only love của Trade Mark nhé, cũng khá lâu rồi chưa hát cho ai bao giờ.

Nobita cũng là hắn, hắn cũng là Nobita, nhưng những ưu điểm của hai người giờ
đang hòa quyện tạo thành một cá thể hoàn toàn mới. Giọng nói hay giọng hát là
một cách trực tiếp phản chiếu tâm hồn con người, và cách hắn hát bây giờ cũng
như năm xưa vậy. Cái ngày hắn hát bài hát này cho một người con gái, nhưng
tiếc rằng cô ta không có cùng cảm xúc như hắn.

-Anh hát hay quá.

Ma nữ khen. Cô gái đỏ mặt dễ thương đến lạ lùng. Hắn chỉ bật cười nhẹ rồi xoa
đầu cô, mái tóc cô đan vào ngón tay hắn, giống như cô gái năm xưa ấy vậy. Chỉ
khác một chút là nụ cười của ma nữ là thật lòng, cho dù là đáng sợ.

Con người thích cái vỏ bọc đẹp đẽ, mà lỡ quên rằng càng sống lâu, càng thích
cảm nhận cái hồn ở bên trong hơn. Thật ra thì nếu có một cô gái trước mắt bạn,
bạn sẽ nói rằng bạn thích cái gì của cô ấy.

Mắt cô thật đẹp, mái tóc cô thật mượt mà, hay làn da như ngọc.

Đôi môi đỏ tươi, vòng 1 hấp dẫn, đôi chân dài miên man.

Hay là sự giỏi giang của cô ấy, những thứ cô ấy có thể làm…..

Không….

Điều mà người ta yêu nhau thật sự nên nói là yêu tâm hồn của nhau.

Vì nếu một mai ta mất đi tất cả, hay không còn thể xác, hay không còn trí nhớ,
không thể làm những điều ta hay làm. Thì bản thân ta có còn là chính mình
không?

Ta vẫn là chính mình.

Ta vẫn có tâm hồn.

Ta vẫn làm những gì bản thân mách bảo.

Thế nên, yêu được tâm hồn nhau thì tình yêu như cây trường sinh vậy, vạn đời
không héo khô.

-Anh thích tâm hồn của em.

Hắn nói, chỉ là như một câu nói chân thành mà hắn hay nói với một cô gái,
nhưng lúc này lại quan trọng vô cùng với ma nữ.

-Em.. vui…. Lắm.

-Anh có yêu em không?

Nàng hỏi.

Hắn chỉ im lặng.

-Em hiểu mà

Ma nữ bật khóc một cách tự nhiên như một cô bé 3 tuổi. Nàng dụi mắt và ngăn
những dòng lệ chảy xuống má.

Hắn không phải ngựa giống, hắn không làm một cô gái mê mẩn mình chỉ để thỏa
mãn dục vọng của phần giữa hai chân. Sống chỉ vì dục, khác gì súc vật. Một cô
gái đáng thương, một cô gái yêu hắn, nhưng hắn không yêu, thì chẳng thà sắm
vai xấu. Để cô ấy tổn thương. Còn hơn cả đời phải sống trong tuyệt vọng.

-Nhưng em sẽ không từ bỏ đâu.

Ma nữ hôn vào má hắn, nụ hôn cuối cùng kết thúc chuỗi ngày ma nữ quấn quanh
hắn.

Nàng tan biến đi như một giấc mơ trưa, thật đẹp, nhưng tỉnh mộng rồi, lại vội
nhạt nhòa không thể níu lại.

Người ta nhìn hắn như kẻ điên, một thanh niên ăn bận bảnh bao, nhưng ôm lấy
không khí, khóc lên như một đứa trẻ đau khổ.

Con hình nhân thu nhỏ lại, rồi chui vào tay hắn. Hắn cầm lên, khắc một cái tên
đẹp đẽ.

Uyển Nhi.


Phế Vương I: Chúa Tể Nobita - Chương #27