Người đăng: phevuongtranthien
Hàng khoa học ít khi chống lại được những thứ tâm linh, và tình huống hiện giờ
của hắn đã minh chứng rõ ràng điều đó.
“Xác nhận bảo vệ căn phòng”
“Xác nhận cấm người”
“Xác nhận hệ thống tự vệ”
Đôi mắt đỏ vẫn nhìn hắn, và một thân ảnh xuyên qua lớp bảo vệ của những bảo
bối.
Trời ơi!.
“Đậu đuổi quỷ”
Vô dụng!!!
“Cánh cửa thần kì”
Hắn chạy đến bang Texas của Mĩ, ở giữa một hoang mạc rộng lớn, cũng may bây
giờ là ban ngày bên này nên chưa sợ lắm.
Một đám âm khí lạnh lẽo như ẩn như hiện giữa trời, tiếp tục bám quanh hắn.
-Đúng là âm hồn bất tán mà.
-“giày âm thanh”.
Hắn chạy với tốc độ 20 mươi lần vận tốc âm thanh, băng dọc nước Mỹ.
Âm hồn đen tối đó quỷ dị bâu lấy người hắn, ăn mòn vài sợi tóc và ống tay áo
của hắn.
-Ve sầu thoát xác.
Một bảo bối tạo ra một lớp da giả để người dùng thoát đi.
Nhưng cho dù đem hết tất cả bảo bối và vận dụng hết đầu óc của hắn. Hắn vẫn
bất lực không thể đem con ma này loại trừ được. Hắn căn bản đã chạy vài vòng
thế giới, cũng như chạy thẳng đến những nơi linh thiêng nhất, hay những nơi
đông người nhất, cũng không thể nào thoát ra được. Và chỉ có mình hắn nhìn
thấy âm hồn này.
-Tao lạy mày đấy, tha tao.
Hắn vừa chạy, rồi vừa dùng bảo bối, nhưng căn bản là không phải vì hết sức, mà
tâm lí hắn đang rối cực kì. Con ma này nó vượt qua mọi giới hạn của khoa học
công nghệ rồi. Giờ hắn đã bắt đầu thấy vấn đề tâm linh là cỡ nào nghiêm trọng.
Hệ thống: Giúp ta.
Tiền gợi ý: 100p
ĐMM
“Đồng ý”
“Dừng lại nói chuyện với nó”
-Ý mày là khi một con thú chuẩn bị cắn mày, mày nên giơ đầu để nó cắn chết luôn cho tiện???
Hắn tức giận, chửi rủa hệ thống, nhưng tâm hắn cũng rối
“tiền gợi ý 200p”
Đồng ý
“Dẫn nó về nhà, nuôi dạy”
Nuôi con chim nhà mày, tao có thể bị điên chứ không bị ngu.
Hắn chửi, nhưng tâm cũng đành phải nghe theo. Hắn đã chạy rất lâu rồi mà vẫn
vô phương đối phó nên đành nghe lời gợi ý. Dù sao hệ thống do hắn tạo, hệ
thống quá tạp cũng do hắn lúc tạo ra yêu cầu quá đơn giản và tùy tiện.
-Này, ta nói chuyện một lát có được không?
Hắn nói, giọng điềm đạm lịch sự nhất có thể.
-Đ…Được….
Âm hồn nói từng chữ, việc nói với nó có vẻ vẫn khó khăn.
-Tiếng nói ma mị làm hắn sởn cả gai ốc, giọng nói này rõ ràng là của một ma nữ đích thực.
Hắn đã từng xem nhiều bộ phim ma Thái Lan và ma của phương Tây, nhưng tự mình
trải nghiệm 24h liên tục thế này thì đúng là vắt kiệt tinh thần của hắn mất
rồi. Cho dù tốc độ của bản thân có cỡ nào biến thái, thì con ma vẫn có thể
“Teleport” một cách dễ dàng bắt kịp. Thậm chí là không hề hao tốn chút sức lực
nào cả nữa mới Bug chứ.
-Tại sao cô đuổi theo tôi.
Hẳn hỏi, giọng vẫn còn sợ hãi.
-Ta…cô đơn.,… ta muốn chơi…. Trốn…..tìm. Ngươi trốn…giỏi. Người khác…. Không hiểu sao… đều nằm im rồi không động đậy nữa…..
Ma nữ nói, diễn giải như một đứa trẻ, tâm hắn cũng sớm lạnh.
Người ta nói rằng khi bấn loạn đến tột cùng thì con người thường bình tĩnh
nhắt. Và giờ đây hắn là “thanh niên cứng của năm”
-Cô về nhà tôi chơi đi. Sẽ rất vui.
-Thật không?
-Với điều kiện là đừng sát tôi quá.
-ừ.
Hắn dẫn ma nữ về, nhà của hắn đã là đêm tối. Một hình nhân thế mạng của hắn
đang nằm ngủ im lìm trong phòng. Quả nhiên Nozoemon nhận ra sự mất tích của
hắn nên giờ nhỏ vẫn đang đi tìm, không quên để lại hai con hình nhân thế mạng
này để ba mẹ khỏi lo lắng.
Hắn lấy một chiếc gương ra, đây là bảo bối nối tới thế giới bên trong gương.
Mọi thứ đều tương tự, nhưng không có người.
Hắn bật đèn lên, và đi xuống gác pha hai tách trà. Rồi bật điện cả căn nhà
lên, sau đó mới quay lại trong căn phòng của hắn.
Ngồi trước mặt hắn là một ma nữ hàng thật giá thật!
Dưới ánh sáng của đèn điện, hình ảnh của nàng mờ đi rất nhiều. Và nàng không
thích điều đó.
-Ngươi tắt đi!!
Hắn lạnh giọng nói,
-Không!
-Ngươi không sợ ta à?
-Việc gì tôi phải sợ cô.
Hắn nói dối, ngón tay hắn bẻ một cái tách. Đó là thói quen từ lâu của hắn.
Nhưng ma nữ không nhận ra.
-Ta vui lắm, cuối cùng cũng không có người sợ ta.
Nàng nói, sau đó là một tiếng cười vang lên, ma mị đến khủng khiếp, một tiếng
cười không quá lớn nhưng giống như những con rắn thắt lại trong tâm hồn vậy.
-Nhưng ta không thích đèn.
Nói rồi, nàng dịch chuyển, và đèn điện biến mất. Hình ảnh của nàng hiện lên
dưới ánh trăng chiếu vào căn phòng.
Một trong những vẻ đẹp mà đàn ông thường điên cuồng nhất về phụ nữ-Sự bí ẩn.
Một ma nữ với làn da trắng toát và không còn sức sống, mái tóc trắng phiêu phù
bay trong không khí, tỏa ra hơi lạnh cho xung quanh. Đôi mắt với hàng mi dài
và con ngươi màu đỏ rực. Chiếc mũi dài và cao kết hợp đôi môi đỏ đậm như một
nữ quỷ trung cổ. Chiếc váy trắng ôm lấy cơ thể, và rách nát nhiều chỗ, thậm
chí còn vương vãi nhưng vệt đỏ như màu máu. Đôi chân thon dài lộ ra dưới lớp
váy, nhưng những chiếc móng thì không còn màu hồng tràn trề sức sống mà chỉ là
những màu đen kịt.
Vẻ đẹp ma mị, bí ẩn, nhưng chết chóc và đáng sợ!
Tâm hắn đã muốn khóc. Nhưng cũng không biết phải làm gì, nên đành ngồi nghĩ
trò chơi phục vụ trong đầu. Ai mà ngờ một ngày hắn lại phải ngồi nghĩ trò mua
vui cho một hồn ma cơ chứ.
Hắn bắt đầu giới thiệu hết trò chơi này đến trò chơi khác, từ Việt Nam, Trung
quốc, Nhật Bản, Mỹ, Đức, Liên Xô…. Có trò nào trong não hắn cũng đem ra vận
dụng chơi lại. Nhưng ma nữ này cứ khoái trò trốn tìm với hắn, nên hắn đành
phải chạy thể dục vài vòng thế giới nữa trong một tuần liên tiếp.
Hắn đã sớm nổi điên rồi. Trước đây là sợ, sau này là bình tĩnh, nhưng bị bắt
lột sức lao động ra mua vui trong 1 tuần hắn đã bực mình đến kinh khủng. Ta
thề là sẽ trừng trị con ma nữ này. Ta sẽ khiến ngươi khóc lóc trong đau khổ và
cầu cứu sự siêu thoát.
Hệ thống
….
300p, một lời gợi ý đáng sợ nữa đưa ra.
“Hãy làm ma nữ yêu ngươi”
“Tao xin dừng cuộc chơi tại đây”
Hắn bực mình và nằm lăn xuống nền đất ngủ, hắn đã chơi đủ lâu với con ma này
rồi. Có giết thì con ma nữ này nó giết mình lâu rồi. Hắn ôm bụng nghĩ vậy rồi
ngủ say giữa sàn đất, không quan tâm tới trò chơi nữa.
-Này, dậy đi.
-Này, ngươi chết rồi à.
-Đừng bỏ ta một mình mà…
-Ta sợ lắm…
-Ba mẹ đâu rồi, cả nhà đâu rồi, con không muốn ở một mình đâu….
-Anh trai ơi, anh ở đâu?
Ma nữ ngồi cạnh hắn, rồi phát ra những câu hỏi liên tục. Nàng cứ hỏi, thẫn thờ
nhìn vào hư không. Rồi sau khi hỏi xong, nàng khóc. Khóc rất nhiều, nhiều lắm.
Đến mức trong giấc mơ hắn còn cảm thấy có những dòng nước chảy qua cơ thể
mình. Rồi nàng lại bay lượn quanh hắn, nàng nhớ lại mẹ mình thường hát ru
những bản nhạc hồi nhỏ, nên hát ru lại cho hắn.
Một giọng nữ cao và trong trẻo cất lên, và tưởng chừng như không nhìn kĩ, ai
cũng nghĩ rằng mình đang được lắng nghe giọng hát của thiên thần. Âm khí tỏa
ra từ người nàng lạnh lẽo xung quanh, nhưng giọng hát lại như làm tất cả mọi
thứ sinh sôi, ấm áp trở lại.
-Hắn đã sớm tỉnh lại, và lắng nghe từng điều nhỏ nhặt xung quanh, và hắn bắt đầu nghĩ ra hoàn cảnh của cô ấy.
“Nhiệm vụ” “Siêu thoát ma nữ”
Độ khó 2**
“Nhiệm vụ hiếm”
Thưởng “Âm thuật tam thức” nếu thành công, trừ 2000p nếu thất bại.
“Thông tin: Một ma nữ không rõ danh tính, chết vì ngạt thở. Cả gia đình qua
đời vì một tai nạn. Ma nữ liên tục tìm người chơi cùng và tâm sự, nên nhiều
người đã bị rối loạn tâm thần và tự tử. Yêu cầu người chơi giúp ma nữ hạnh
phúc, sớm ngày siêu thoát.”
-Mày trừ 2000p của tao luôn cho nhanh, làm kiểu nào được. Giống như mày bảo một con thú ăn cỏ đi tán một con thú ăn thịt vậy.
“Xin người chơi lịch sự”
Hệ thống nói.
“Người chơi có đồng ý”
Hắn nói ngoài miệng là vậy, nhưng vẫn nhấn vào nút chấp nhận.
Vì hắn đã từng gặp người đáng thương như vậy, đó là Claudia, nên hắn sẽ không
để một cô gái nào tiếp tục chìm trong đau khổ nữa.
-Ta còn sống.
Hắn nói, và ma nữ reo lên rồi quấn quanh người hắn.
-Ngươi còn sống…ngươi còn sống….còn cử động được….còn chơi với ta.
-Này, ta chơi một trò chơi nhỏ nhé.
Ma nữ nghiêng đầu, lắng nghe cách chơi.
Ngươi nhớ nhà của mình ở đâu không?
-Ta….không…. ta đau đầu lắm…..
-Vậy chơi thế này nhé, tưởng tượng đầu của ngươi đang biến thành đầu của một người thường đi. Đúng vậy, tưởng tượng ra như thể ngươi là người bình thường ấy.
Ma nữ tập trung, và nàng bắt đầu thu nhỏ rồi ngưng tụ lại trong hình dáng một
cô gái 17-18 tuổi.
Hắn nhẹ nhàng rút “Búa đãng trí” ra, nện thẳng một cái vào đầu cô ấy.
Hai mắt của ma nữ léo lên, và chiếu ra khung cảnh của một căn nhà gỗ, hướng ra
một cái ruộng, bên trái nhà là một cây ăn quả to lớn xum xuê.
Hắn thấy may mắn vì mình từng nhận ra nơi này, rồi sau 15’ lục lọi suy nghĩ,
hắn nhớ ra là đó chính là căn nhà hàng xóm của cậu hắn. Lúc còn rất nhỏ, mẹ
từng bồng Nobita đến nhà cậu ở nông thôn ở lại một tuần. Cậu hắn rất vui tính
và thích chơi đùa, dắt hắn đi dạo xung quanh cả tuần nên hắn nhớ rất kĩ nơi
đó.
-Ngươi….làm ta đau quá….
Ma nữ nổi giận, nhưng vì sợ hắn nghỉ chơi như lúc nãy, nên không hù dọa hắn
nữa.
-Đi thôi, ta với ngươi đi chơi.
-Thật chứ….vui lắm….
-Ừ, rất vui….
Hắn cũng không nói nhiều, đem cánh cửa thần kì, rồi cả hai đi đến ngay căn nhà
cũ trong trí nhớ của ma nữ. Và đúng như hắn nghĩ ngay từ đầu, căn nhà đã bỏ
hoang vẻn vẹn trong 3 năm, chưa từng ai dám tới và ở lại nơi này nữa. Thậm chí
cả chú hắn cũng đã mua chỗ khác và dời đi, để nơi này thành một chốn không
người.
-Ta đau… đau lắm….
Ma nữ bắt đầu biến về hình người, và giờ đây hắn đã bắt đầu chạm được vào
nàng.
Có lẽ mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây chăng?
(Tác viết chương này lúc 12 giờ đêm, suýt đấm dài ra quần. Cũng sợ các bạn
chửi, nên liền đăng vào buổi chiều. Mong vì lòng tốt này mà ném Kim Phiếu)