Người đăng: phevuongtranthien
Hắn bắt đầu mất tí kiên nhẫn, vì hắn có trong tay bảo bối, giống như chơi game
có cheat vậy, căn bản là dùng bảo bối nâng cao thực lực cơ thể sẽ nhanh và
hiệu quả hơn hắn tự mình cày cuốc thì chắc phải hơn 1 năm mới mạnh cỡ Jaian.
Lùng sục trong trí nhớ của bản thân, hắn đã tìm ra một món bảo bối phù hợp với
nhu cầu hắn lúc này. Món bảo bối đó sẽ thích hợp để rèn luyện cơ bắp, sức
mạnh, và sự dẻo dai cần thiết cho cơ thể tương lai của hắn nên hắn chắc chắn
cần dùng nó ngay lập tức.
“Phòng tập Quyết Tâm”
Hắn tự đặt cho bảo bối này cái tên vừa rồi, vì hắn đã lâu chưa xem Doraemon,
chỉ nhớ mang máng là bảo bối này có thể tạo ra một không gian để người dùng có
thể tập luyện cho tới lúc thành thục, đạt được mục tiêu đề ra nào đó. Và thời
gian trong này trôi qua chậm hơn bên ngoài 10 lần, nên việc luyện tập sẽ không
quá ảnh hưởng tới cuộc sống hiện tại của hắn.
Lại quen tay móc ra trong túi bảo bối “hình nhân thế mạng” hắn cài đặt toàn bộ
tính cách và lịch trình vào con robot sao cho cư xử giống hắn nhất. Rồi không
quên dặn dò Doraemon chăm sóc tốt con Robot này, không để chuyện gì bất ổn xảy
ra.
-Anh lại đi à?
-Ừ, cũng chỉ là vài thứ cần chuẩn bị mà thôi.
Hắn cười, giọng cũng chỉ như bình thường, nhưng thực tế là hắn sẽ ở lại trong
đó 3 năm. Hắn lẩm bẩm tính lại vài thứ, rồi lấy “Van Thời Gian” ra, vặn điều
chỉnh thời gian trôi chậm lại xung quanh hắn cùng bảo bối 10 lần.
Tức là bây giờ hắn chỉ tốn 10 ngày ở thế giới thực để luyện tập 3 năm trong
thế giới ảo (1000 ngày)
-À, nếu nhớ thì anh có thứ đồ chơi này rất phù hợp.
“Nobita mini”
Một thứ mô phỏng từ “Doraemon mini” nhưng mô phỏng theo bản thể là hắn. Một
công nghệ hiện đại quét thông tin từ não của hắn rồi sao chép vào con robot
nhỏ này, sau đó tạo nên một em bé cỡ 5 tuổi nhưng có thể đi đứng và nói chuyện
y như nobita thật vậy. Thứ này hắn đã loay hoay làm từ lúc Doraemon vừa tới,
phòng khi sau này có dịp rời đi.
Hơn nữa hắn không thích trong lúc mình rời đi có chuyện xảy ra nhưng mình
không hay biết gì, thế nên hắn cải tiến và tạo ra “Nobita Mini” này.
-Chơi với nó vui vẻ nhé. Cứ xem như là con của anh vậy.
Hắn cười, nhưng câu nói đầy ẩn ý. Lại một lời trêu chọc của hắn với Nozoemon.
Nàng đỏ mặt rồi bế đứa bé trong lòng, tâm đã muốn đánh Nobita nhưng không thể.
Hắn thích trêu chọc con gái đánh hắn, không phải vì hắn khổ dâm, mà hắn muốn
cô gái nào cũng vui vẻ thoải mái bên cạnh hắn chứ không phải vì kính nể hay sợ
sệt.
Lần này hắn quyết tâm vất một cơ số bảo bối ở nhà, chỉ đem theo cánh cửa thần
kì, để có thể thoát ra lúc bảo bối gặp trục trặc, và đem thêm một hộp sửa chữa
máy móc, cùng khăn trải bàn ẩm thực.
Cho dù thiếu thức ăn nước uống, đàn ông vẫn tồn tại được trên hoang đảo, nên
hắn cũng không lo ngại gì, khi trong tay đem theo “Khăn trải bàn ẩm thực”
Mọi thứ xong xuôi, hắn nhảy vào bảo bối “Phòng tập quyết tâm”
Không gian trắng xóa như trong giấc mơ hiện ra. Và không có gì xung quanh cả,
chỉ như tồn tại giữa vũ trụ vậy, nhưng tất cả phủ lên một màu trắng.
“Xin đăng kí, người dùng cần đạt mục tiêu gì”
“100 cái hít đất, 100 cái gập bụng, 100 cái hít dầu, chạy 10 km mỗi ngày””Thời
hạn 2 năm”
“Xác nhận”
Hắn không do dự bấm “Đồng ý”
Và hắn bắt đầu tự chửi rủa bản thân vì tin tưởng bộ anime hắn xem. Vì thực tế
cho dù trải qua 3 năm như vậy, tóc hắn chỉ có mọc dài hơn và cơ thể chỉ mạnh
ngang ngửa võ sĩ mạnh nhất thế giới, chứ không phải là đẳng cấp vũ trụ.
Nhưng bây giờ hắn vẫn chưa biết, lòng vẫn còn khấp khởi tập luyện.
Trước khi bước vào phòng tập, hắn đã nốc “Thuốc chậm lão hóa” nên 3 năm sẽ chỉ
trôi qua cỡ 3 tháng đối với cơ thể hắn, nên không sợ bạn bè sẽ nhận ra hắn
bỗng chốc già đầu nhất lớp.
Năm đầu tiên trôi qua, mọi thứ rất khó khăn, cơ thể hắn dường như nhiều lần
vượt qua giới hạn, nhưng hắn vẫn điên cuồng cắn răng vượt qua tất cả. Nhiều
lúc hắn gục ngủ trên mặt đất và thức dậy với cái bụng trống rỗng và cổ họng
khát cháy. Hắn liền nhồi thức ăn bù lại vào.
Bằng việc tập luyện-kiệt sức-ăn uống-ngủ-tập luyện…. liên tục, cơ thể hắn đã
không gầy còm mà to hơn và chắc chắn hơn 100 lần trước đây. Bây giờ đã ngang
một võ sĩ đai đen rồi.
Một năm luyện tập làm hắn nhớ lại một tri thức hắn từng đọc qua trong thư viện
cấp 3. Một quyển sách cũ nát và rách đến mức chỉ còn lại vài trang nhưng đủ để
khêu gợi trí tò mò của hắn.
Trang đầu tiên của quyển sách đề cập tới việc cơ thể con người sở hữu 3 loại
cơ bắp:
Loại cơ mà đỏ, để thể hiện sức mạnh bột phát.
Loại màu vàng, duy trì sự bền bỉ dẻo dai.
Loại màu hồng, vừa mạnh mẽ vừa dẻo dai.
Và tất nhiên là loại màu đỏ rất phổ biến, thường gặp ở những người hay tập cơ
bắp, cũng như võ sĩ quyền anh. Cơ mà vàng gặp nhiều ở những vận động viên thi
đấu đường dài. Và cơ màu hồng, thật sự rất hiếm, chỉ nằm ở một số nơi trên cơ
thể và chỉ ở những võ sư đẳng cấp thế giới.
Quyển sách đó nhiều trang viết về việc làm thế nào để tạo ra cơ bắp màu hồng
trên toàn cơ thể, và Nobita bắt đầu theo từng bước, áp dụng lên cơ thể mình.
Năm thứ hai trôi qua, cơ thể của Nobita giờ nhỏ gọn lại, nhưng vẫn to hơn cơ
thể ban đầu hơi nhiều. Vì cơ thể cậu toàn cơ bắp màu hồng, làm thu nhỏ lại thể
tích, nhưng tăng lên sức mạnh và sự dẻo dai gấp 100 lần so với trước đây.
Nobita vẫn để ý cẩn thận từng ngày, những nơi sách không viết rõ hay bị mất,
hắn bình tĩnh dùng đầu óc đền bù vào rồi thử từng cách một. Có những lúc hắn
tập luyện đến mức kiệt lực nhưng hắn cũng không bỏ cuộc mà nằm suy nghĩ về
việc hoàn thiện quyển sách đó trong đầu.
Giờ đây đừng nhìn hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ mang cơ thể của học sinh lớp 3,
mà bây giờ sức mạnh của hắn đã rất đáng sợ, có thể dùng tay không đánh lại cả
một nhóm xã hội đen như những main trong shounen vậy. Và thực tế là ai cũng
biết những người như vậy rất hiếm trong thực tế, thế nên sức mạnh thể chất của
Nobita giờ là cực kì khủng bố.
Nhưng dù khủng bố đến mấy, giờ cũng chỉ như con thú hoang chạy loạn mà thôi,
không có cách gì chiến đấu tốt. Và nếu như gặp những người có vũ trang thì
sao, không hẳn là chuyện quá tốt.
“Chúc mừng bạn đã thành công”
Tiếng bảo bối vang lên.
“Bạn còn muốn tiếp tục?”
Hắn ấn “Có”
“Xin đăng kí, người dùng cần đạt mục tiêu gì?”
“Đai đen cửu đẳng Taekwondo, thời gian 1 năm”
Sở dĩ hắn không luyện thêm kĩ năng bắn súng, vì đôi mắt Nobita giờ quá bá đạo,
căn bản giờ mà luyện nữa thì giống như một con Boss chạy lung tung trong game
vậy.
Hắn tự tin vậy, là vì trước đây đã là đai đỏ, và lúc hắn nghỉ học hắn đã từng
hạ 3 người đai đen trong 3 trận đấu nhưng chưa được lên đai vì hắn đã nghỉ
trước lúc thi.
Nhưng hắn lại đánh giá sai mức độ khó nhằn của việc tập luyện, càng lên cao
thì đẳng cấp càng khác biệt, đó là kì tích khi hắn có thể lên cửu đẳng (đẳng
cấp của chưởng môn) chỉ trong một năm. Điều hắn có thể dựa vào không phải là
kĩ thuật mà là đống cơ bắp hồng hắn rèn luyện trong suốt 2 năm ở đây.
Bảo bối bắt đầu triệu hồi ra lần lượt những con robot đai đen trong Taekwondo,
càng về sau càng khó khăn dần. Và vì bảo bối này rất quan trọng thành quả nên
robot đều mạnh hơn bình thường để chắc chắn người dùng tiến bộ.
Lần đầu tiên thử, hắn chỉ trầy trật đáng tới đai đen nhị đẳng thì gục.
Những lần sau khá hơn. Nhưng tiến bộ rất chậm.
Thậm chí có những lần gãy chân và những lần cổ bị chấn thương vì ăn vào người
những cú đá xoay, và đá cao khủng khiếp.
Hắn lại từ từ hồi phục, rồi lại chiến đấu tiếp.
Cứ thế thì tới ngày cuối cùng. Hắn đang đứng trước mặt một con Robot cửu đẳng
Taekwondo.
Con robot lạnh lùng, và những đòn đá ngang của nó tung ra liên tục.
Hắn chống đỡ nhọc nhằn.
Bùm!!!
Một cú đá ngang làm hắn đau đến tái mặt. Có vẻ như cả phần bụng đều dập hết
vào trong.
Hắn lạnh lùng tung một cú đá sau vào ngay giữa bụng con robot, đẩy nó lui.
Tiếp đó là một đòn đá liên tục vào chân, bụng, đầu làm con robot đơ ra trong
vài giây. Chỉ vài giây ngắn ngủi cũng đủ quyết định trận đấu rồi.
Hắn xoay người, một cú đá sau tuyệt mĩ kết thúc, con robot gục xuống đất. Hắn
thở dài nhưng đành phải ngậm miệng lại vì con robot vẫn tiếp tục bò dậy. Nó
không hề có cảm giác đau.
Nếu đã không đau, thì chỉ dùng một đòn, đánh gãy khớp nối của nó. Hắn nghĩ.
Tên Robot điên cuồng lao tới, hắn nhảy cao lên và xoay người cho một cú đá vào
đầu. Nobita đã đoán trước được, vì đây là lần thứ 34 hắn thất bại trước con
robot này, những cú đá của tên này đã được hắn nhớ kĩ vào não.
Một bước nhảy sang ngang, và cú đá đã đi sượt qua người Nobita trong gang tấc.
Và trong quán tính lao tới của tên Robot, một chân Nobita vòng lại phía sau,
tay của hắn đã lao thẳng tới cổ họng của con Robot này.
Một cú đấm thẳng không chút nào mỹ lệ và đầy thực dụng, thậm chí làm hắn rách
cả tay chảy máu. Và sức mạnh cú đấm đã làm con robot đã đứt gãy khớp cổ, hắn
gục xuống và chấp nhận vận mệnh thất bại.
“Chúc mừng”
“Bạn còn muốn tiếp tục”
Hắn nhấn “Không”
“Cảm ơn đã sử dụng. Đây là món quà cho bạn”
Bảo bối đẩy Nobita ra khỏi không gian, và kèm theo là một chiếc áo khoác đen
thêu hình rồng bằng vàng sau lưng, một chiếc quần cũng màu đen với họa tiết
mãnh hổ được thêu rất phù hợp, và đậm khí chất như thật. Và một đôi găng tay
màu đen với những lớp sắt phủ lên tren mu bàn tay, và một chiếc giày da đen
tuyền với lớp da giày rất bền chắc và cứng đến mức sắc thép không xuyên qua.
Quà tặng chỉ tặng kèm cho người dùng hoàn thành thành công những thử thách ở
mức khó và trong thời gian ngắn. Như hai thách thức của hắn, được đánh giá là
cực khó.
Hắn đã vừa ý thứ quà tặng này từ lâu, cho dù sau này nếu trong những cuộc
chiến lớn không giữ được lâu, nhưng vẫn phù hợp với gu thẫm mỹ của hắn. Hắn
vui vẻ bận vào chiến lợi phẩm và cảm thán trước lựa chọn chính xác của mình.
6h 41 phút sáng, cũng là lúc chuẩn bị bài vở đi học lại rồi nhỉ.
Hắn cười, cảm giác 3 năm trải qua như mộng, chỉ trừ thứ sức mạnh đang tuôn
trào trong cơ thể hắn bây giờ. Hắn đã gần chạm tới cực hạn sức mạnh mà một con
người trên Trái Đất chạm tới được bằng cách luyện tập.
Cũng mới là nóng người thôi.