Con Gái, Thật Đáng Sợ.


Người đăng: phevuongtranthien

Người người nô nức đi lại trên đường, và nhiều đoạn đường đã bắt đầu kẹt xe dù
là từ sáng sớm. Hôm nay ai cũng có chung ý nghĩ, là được viếng thần điện lần
đầu tiên trong năm để cầu được hạnh phúc. Từ khi đi dưới đỉnh núi, hắn đã
choáng ngợp trước cả hàng dài những người người Nhật xếp hàng để viếng Thần
Điện đầu năm. Cả gia đình phải chờ non gần một giờ mới tới được Thần Điện.

Dù đông đúc và chật chội vì là lễ tết, nhưng mọi người vẫn giữ không khí im
lặng và trang nghiêm, chỉ một vài tiếng nói khẽ cất lên rồi ngừng lại. Mọi
người lần lượt ném từng đồng 5 yên vào để cầu chúc, vì đơn giản trong tiếng
nhật thì đồng 5 yên ấy đồng âm với may mắn.

Và khi hắn quay lại thì tình huống có chút lúng túng.

Hắn bắt gặp Dekisugi cùng nói chuyện với Shizuka. Hai người có lẽ vừa viếng
Thần Điện xong thì vô tình đi ngang qua gia đình Nobita. Và phải nói chính xác
là không riêng gia đình hai người đó, mà rất nhiều đứa trẻ học ở trong vùng
cũng cùng gia đình tới đây vào hôm nay, nên gặp gỡ là chuyện bình thường.

-Nobita.

Shizuka kêu lên, một giọng ngây thơ và hồn nhiên. Nhỏ vừa gọi vừa chạy tới bên
cạnh hắn. Nhỏ đu lấy hắn như tìm thấy một món đồ chơi thú vị. Nếu Nobita là
Nobita trước đây, thì chỉ có việc kè kè bên cạnh Shizuka, chứ ít khi được
Shizuka chủ động thế này.

Shizuka tất nhiên đã thích hắn từ lần gặp gỡ đó, và nhỏ là kiểu con gái bạo
dạn, nên việc bộc lộ tình cảm là chuyện thường. Mà hơn nữa, trong nguyên tác
Doraemon, theo trí nhớ của hắn, Shizuka cư xử rất lịch sự với các đứa con trai
trong nhóm, đơn giản vì chưa có cậu con trai nào đủ để làm rung động nhỏ cả.
Thậm chí cả Dekisugi rất hoàn hảo, nhưng vì chỉ thích nói chuyện về khoa học
và bài vở, ít đi chơi nên cũng không gây hấp dẫn với nhỏ.

“Con gái đi chơi với một thằng con trai chỉ mang ý nghĩa là cô ấy thích đi
chơi chứ chưa thể kết luận cô ấy có hay không có tình cảm với anh ta. Các bạn
nam nên nhớ điều đó.”. Hắn nghĩ trong bụng, sau này nên viết một quyển sách
dạy tán gái mới được.

“Sự ấn tượng và hấp dẫn chỉ là bước đầu tiên trong việc đạt được trái tim của
ai đó. Chỉ khi cảm xúc của ta đồng điệu thì mới đến được vạch đích”

-Nobita.

Dekisugi gật đầu chào, giọng nhỏ có chút hắng lại, không hiểu chuyện gì đang
xảy ra.

Hắn ra hiệu im lặng, rồi nhẹ nhàng trả lời Shizuka:

Hôm nay tớ bận đi với gia đình, để khi khác đi chơi được không.

Hừ, nhà tớ cũng đi nhưng mà viếng đền xong rồi thì ai cũng được đi chơi mà.

Ba mẹ hắn chú ý, sau khi chào Shizuka, ba mẹ nói hắn

-Thôi, ta cũng viếng xong rồi, con rảnh thì đi chơi với bạn bè đi.

Hắn ngán ngẩm, rồi ra hiệu với Dekisugi “Tình huống có chút đặc thù, sau này
giải thích”

Dekisugi gật đầu rồi cùng hắn và Shizuka đi chơi lễ hội.

Lúc đầu mọi thứ rất bình lặng, điều đặc biệt duy nhất là Nobita có vẻ phấn
khích hơn ngày thường, cậu ta chạy quanh nhìn ngắm mọi thứ và lấy khá nhiều
tiền mua toàn bộ thức ăn và tất cả những gì cậu ta thấy đẹp. Thậm chí cả
Shizuka và Dekisugi cũng nhận không ít quà từ Nobita.

1p đổi ra 10$, nhưng lấy tiền đô cũng không đổi lại point được. Hơn nữa trong
hệ thống, mua bằng point vẫn lợi hơn là mua bằng tiền quy đổi. Nhưng số point
còn dư, hắn đem đổi ra tiền mặt để tiêu vặt trong dịp tết này. Vì những món
quà Tết phải mua trực tiếp mới thú vị, cái quan trọng không phải hoàn toàn là
kết quả, đối với hắn quá trình đạt được cũng rất thú vị. Giống như cái hạnh
phúc tiêu tiền như thế này.

Nói chung từ việc hoàn thành 2 nhiệm vụ, rồi nâng cấp vài thứ và đổi ra tiền
mặt, số point của hắn quay về số 0 tròn trĩnh.

Một chiếc trâm cài phượng hoàng bằng bạc được hắn đưa cho Dekisugi. Shizuka
mải mê chơi bắt cá nên không để ý tới. Thật sự hắn từng giữ 2 chiếc trâm cài,
một cái cho Claudia, một cái hắn cầm trong tay. Nhưng vì bản thân cứ nhìn
chiếc trâm mà nhớ lại nhiều thứ, nên hắn đem tặng cho Dekisugi. Cũng như là
tìm một chủ nhân phù hợp cho nó.

Không khí lễ hội thật có chút ồn ào nhỉ, bắt đầu mệt rồi.

Hắn nói, rồi ngồi xuống băng ghế gần đó. Dekisugi ngồi xuống cùng hắn, hai
người im lặng một hồi rồi hắn lại nghĩ ra một trò chơi mới.

Ông chủ, bán cho 10 cây xúc xích. Thêm 10 phần bạch tuộc nữa. (Takoyaki). À
mấy món hình nấm đó, bác lấy thêm 10 phần nữa.

Hắn hí hửng đem toàn bộ thức ăn bày ra trên ghế rồi gọi Shizuka tới.

-Thật ra Dekisugi và tớ đều có bí mật, và ai cũng muốn biết.

Shizuka tò mò, đó là bản tính của con gái rồi, dù là điều gì chỉ cần họ không
biết, con gái liền cố tìm ra cho được.

-Thế nên tớ và cậu ta thách đấu nhau thi ăn, ai ăn được nhiều phần hơn thì sẽ thắng.

Dekisugi lúc đầu hốt hoảng, không biết Nobita này định bày trò gì. Nhưng nghe
tới điều kiện, nhỏ lại có phần lung lay. Vì Nobita là một đứa con trai rất bí
ẩn, không bao giờ lộ ra điều gì quá mức. Vậy thì bí mật của cậu ấy chắc chắn
là rất đáng coi trọng. Hơn nữa, biết được bí mật của cậu ấy, có khi còn thân
nhau được hơn nữa chăng.

Dekisugi suy nghĩ như vậy, rồi đành gật đầu đồng ý.

-À, cậu có muốn chơi không shizuka.

-Cậu chỉ cần ăn bằng người ít hơn trong số chúng tớ, thì con gấu bông đó sẽ là của cậu.

Hắn chỉ vào cửa hàng đối diện. Và trong vòng vài phút, hắn bước tới cửa hàng
bắn súng, lắp đạn, và bắn rơi con gấu nhồi bông xuống, rồi trả tiền cho ông
chủ quán. Mọi thứ chóng vánh đến mức ông chủ há cả mồm ra nhìn hắn. Nobita
thấy buồn cười, nếu bây giờ có một con ruồi đang thiếu nhà ở thì cái mồm của
ông chủ quán đúng là đủ cho cả đại gia đình nó chung sống cả đời.

Hắn là Trần Thiên, một học sinh bình thường, nhưng Nobita, là một thiên tài
bắn súng. Và thị lực sau khi cải thiện của hắn là thị lực ngang ngửa với thần
thánh, cả về tầm nhìn xa gần và độ chính xác. Thậm chí hắn còn có dấu hiệu là
đôi mắt chuẩn bị sẽ nhìn xuyên được cả những vật thể mỏng.
Việc bắn hụt còn khó hơn bắn trúng.

Hắn ngồi xuống, bày ra thức ăn rồi bắt đầu trò chơi của hắn. Là đàn ông ai chả
muốn nhìn con gái ăn xúc xích chứ. Hắn cười thầm rồi tự nể đầu óc sáng tạo của
mình. Còn Dekisugi thì thở dài ngán ngẩm, nhỏ bắt đầu hiểu bản tính của hắn
rồi.

Ba đứa trẻ bắt đầu thi nhau ăn từng thỏi xúc xích và đống bạch tuộc nobita bày
ra. Nobita ăn từ tốn, hắn bận nhìn ngắm khung cảnh kì diệu trước mặt.

Từng thanh xúc xích to dài và còn nóng hổi, phớt lên một lớp bơ trắng trên
thân trông thật bẩn bựa. Lúc đầu Shizuka thấy nóng quá, ngại chưa ăn, nhưng vì
gấu bông, nên lấy lưỡi nếm lớp bơ trắng phía trên trước. Dekisugi ăn Takoyaki,
nhưng vì thức ăn cũng còn rất nóng nên nhỏ đổ một tí mồ hôi ra, mồ hôi dính
ướt lên lớp áo Kimono xanh xanh làm nét nữ tính có chút ẩn hiện. Đúng là nếu
nhìn kĩ thì một người con gái đẹp cũng có thể giả dạng làm một anh chàng đẹp
trai được.

-Tớ thắng rồi nhé.

Dekisugi vui mừng chồm tới. Nobita cười rồi nói khẽ vào tay nhỏ: “Sát quá
nhé”. Nhỏ hơi đỏ mặt tí nhưng vì có Shizuka, nên không cố lộ ra điều gì nữa mà
ngồi trở lại như cũ.
-Các cậu chơi ăn gian, tớ con gái làm sao ăn bằng nổi….

Shizuka vừa buồn vừa giận, hai người con trai không nể nang chút nào, ăn gần
sạch mọi thứ trước khi nhỏ ăn xong. Hai khóe mắt nhỏ đang đỏ lên thì Nobita
chú ý.

-Đây, tớ thừa biết cậu không ăn kịp, cứ giữ nó đi nhé.

Hắn đưa con gấu bông cho Shizuka, rồi nói, giọng đầy quang minh chính đại:

-Tớ phải đi bắt tay một người bạn từ rất lâu của tớ và hi vọng tương lai cậu cũng sớm được bắt gặp lại cậu ấy.

Shizuka nghiêng đầu không hiểu lắm, còn Dekisugi sớm đỏ mặt vì gượng. Shizuka
còn hối thúc Nobita sớm sớm cho nhỏ gặp người bạn của hắn.

Đúng, tiểu đệ là người bạn đồng hành 18 năm của hắn.

Tên nobita này, tới chuyện đi vệ sinh cũng nói đến biến thái.

Và tất nhiên là hắn chạy tới nhà vệ sinh rồi leo thẳng ra cửa sổ, sau đó phóng
qua đám đông người rồi chuồn về nhà. Hắn chưa quen với việc đứng giữa hai ẻm
loli thế này, lỡ đâu hắn nổi bản tính của một thằng trai tân 18 tuổi lên thì
phiền lắm. Lúc nãy hắn tự nhìn lại thì thấy trò chơi của mình có chút bựa. Có
khi bóc vài quyển lịch chứ chẳng đùa, vì theo điều 112 luật hình sự của Việt
Nam, thì việc hấp diêm các bé loli hay có hành vi biến thái hưởng mức án cực
kì nặng. Mà chắc chắn ở Nhật cũng không khác biệt.

Không!!

Hắn là một kẻ có đạo đức nha, căn bản là không làm chuyện đó đâu, chỉ là đề
phòng hỏa hoạn thôi.

Đúng đúng, ta là kẻ có nhân cách cỡ nào chói sáng, 12 năm đi học hạnh kiểm tốt
rõ ràng.

Hắn chạy với tốc độ nhanh nhất của cơ thể này, nhưng vì việc đầu thai chưa lâu
lắm, tính cả thời gian ở với Claudia thì chưa tới 1 tháng, nên cơ thể chỉ mới
rèn luyện ngang mức bình thường mà thôi.

Và tất nhiên một “con nhà người ta” sẽ dễ dàng đuổi kịp hắn. Đó chính là
Dekisugi, nhỏ đã sớm đoán được tên này đánh bài chuồn nên đã chạy thẳng ra
đường chính rồi đứng chờ ngay trước nhà Nobita.

Chạy trời không khỏi nắng nha!

Hắn cười khổ, nhưng cũng tốt hơn là bắt gặp cả Shizuka.

-Cậu còn chưa kể bí mật cho tớ.

Dekisugi hỏi, giọng đầy thắc mắc:

-Tại sao cậu chơi lạ vậy, còn bỏ chạy về trước.

-Thật ra đó mới là người bạn thứ nhất thôi, còn có người bạn thứ hai đang đóng vai Lưu Bị bị Tào tháo rượt.

-Hừ, cậu chỉ rõ xạo, tại sao cậu vẫn còn đứng bình thường thế.

Hắn tái xanh mặt, rồi nằm ngả xuống đất.

-Á trời ơi, đau quá.

Hắn ôm bụng, lăn quay xuống đất như Neymar kiếm pen. Lúc đầu nhỏ không thèm
nhìn, quay mặt đi. Nhưng hắn la lối dữ quá, tay ôm bụng lăn vài vòng trên đất,
nhỏ đành tới đỡ hắn dậy.

-Bắt được rồi nhé.!

Hắn cười, rồi giọng của hắn rót vào tay nhỏ. Nhỏ bất ngờ, rồi nhăn mặt, rồi
lại giãn ra. Bí mật của hắn đang ở trong đầu của nhỏ.

-Thật sự ư.

-Thật, không chút giả. Cậu vẫn sẽ chấp nhận tớ chứ.

-Không bao giờ tớ bỏ rơi cậu đâu.

-Tốt thật. Cậu là một đứa con gái đầu tiên tớ xem là bạn đấy.

Hắn vui lắm, rồi nói tiếp:

-Thật ra, bí mật là điều có thể giữ trong lòng, nhưng nó là thứ gắn kết tốt nhất tình bạn. Cũng như là điều thử thách tốt nhất cho hai người. Tớ mong cậu sẽ luôn đứng cùng tớ.

“chỉ là bạn thôi sao”

Nhỏ lẩm bẩm, nhưng cố không khóc, nhỏ chỉ hỏi một câu:

-Tớ có thể đấm cậu một cái không?

-Ủa?

-Bạn bè mà, chỉ là vui thôi.

-ừ.

Bốp!!!
Nobita mất 15 phút mới tỉnh dậy và nhận ra mình đang nằm yên trên giường, cơ
thể xưng tím lên nhiều chỗ, bà Tamako phải thốt lên:

Con với cái, đi đường xe tông hay sao mà bất tỉnh vậy con.

-Con gái….Thật đáng sợ

Hắn rút ra một điều chân lí của cuộc sống.

(Cầu Kim Phiếu. Mọi sự ủng hộ của bạn là niềm vui sáng tác của mình)


Phế Vương I: Chúa Tể Nobita - Chương #22