Sẽ Có Lúc Đổi Thay


Người đăng: phevuongtranthien

Trên con đường đi học về, mà đây có lẽ là thứ hắn ghét nhất.

Căn bản cơ thể này quá yếu, chưa rèn luyện gì cả, chỉ đi học về nhà hay chạy
bộ một tí là hết sức. Gần như khái niệm nâng cao thể lực tập luyện thường
xuyên với Nobita là cái gì đó xa vời.

Hắn ngẫm lại, kiếp trước dù phổ thông, nhưng chi ít hắn cũng là kẻ siêng năng,
cầu tiến, tập luyện đã thành thói quen. Mới tới thế giới này một ngày, nhiều
chuyện xảy ra nên hắn cũng quên mất việc luyện tập của bản thân.

Nhớ lại, đại khái là sáng mai thi lại quốc ngữ, chiều thi vài môn gì đó nữa.
Từ lúc thi xong đến sáng mai hắn sẽ rảnh.

Tò mò rảo bước ra “sân chơi” một nơi cực kì quen thuộc với bất kì ai yêu thích
Dorameon. Nơi đó vốn là bãi đất trống với 3 cái ống cống không biết từ đâu.

Buổi chiều, ánh hoàng hôn đẹp đến mê người, đường phố nhật thật sự rất đẹp,
sạch sẽ. Người dân sinh hoạt rất chăm chỉ, đều đặn, làm việc tất bật. Lâu lắm
mới có tiếng còi xe, còn giao thông thì rất nghiêm túc, dù hơi đông, nhưng ai
cũng đi đúng mực. Nhật bản đúng là rất đáng sống.

Hắn tuy là kẻ có yêu thích đặc biệt với văn hóa Nhật và nhiều thứ khác, và
cũng muốn sống ở đây, nhưng nếu có thể. Hắn vẫn muốn trở lại Việt Nam, nếu có
cơ hội.Thử sống ở Nhật Bản vài năm xem sao. Hắn nghĩ, rồi tiếp tục vừa huýt
gió vừa dạo một vòng quanh sân chơi.

Hắn bắt đầu bài tập, bài tập này dành cho những kẻ mới tập cơ bắp. Đầu tiên
phổ thông nhất vẫn là phải khởi động, chạy vài vòng, rồi lại co duỗi khớp, cơ,
bắt đầu chống đẩy, hít dầu đều đặn. Không tập cơ nào quá lâu hay quá nhanh, mà
thay phiên để cơ thể không quá sức. Và lúc hắn đang hít đất thì vô tình ngửa
mặt lên. Có ai đó đang tiến tới trước mặt hắn.

-Màu trắng gấu xinh ngây thơ! - Hắn mở miệng khen hơi to.

Một nhà thiết kế nào đó đã từng nói “Đó không đơn thuần là một miếng vải mà đó
là hi vọng và giấc mơ của đàn ông.” Và hắn chắc chắn lời nói của ông ta là
chân lí. Hắn cứ mãi chiêm nghiệm sự đúng đắn của câu nói đó ngay cả khi bên má
hắn xưng lên đỏ chói một bàn tay. Mà không hiểu tại sao máu mũi của hắn cũng
tuôn trào đầy “cảm hứng’ =))

Ta chẳng lẽ cứu một bé gái, bây giờ xúc động vì một con nhỏ lớp 3, ta là
lolicon sao??? Xin lỗi thượng đế, con không bị béo nha, con không muốn sang
nước ngoài rồi lại bị bắt vào tù đi bóc lịch.
Hắn cảm thán, ôi có lẽ trong vô thức, ta khao khát sự ngây thơ trong sáng của
các bé gái chăng?

Phủi tay rồi đứng dậy, hắn xoa xoa má một cái rồi nhẹ nhàng đáp:

-Xin lỗi, tớ lỡ miệng.

-Nobita đúng là đồ dê xồm.

-Đâu có, tớ là người đàng hoàng, nhân cách chói sáng nha. Thanh niên theo 5 điều Bác Hồ dạy.

-Hứ, còn hay nói xạo nữa.

-Ừ, nhưng mà trước người xinh như cậu, tớ đâu thể giữ bình tĩnh được.

Hắn cười, Shizuka hơi đỏ mặt rồi lại nói lí nhí

-Chỉ giỏi ba hoa lẻo mép, cậu toàn học cái xấu từ bạn bè thôi.

-Ủa, tớ nói thật lắm, giống như anh Sơn Thông không đạo nhạc vậy.

-Hứ, mà Sơn Thông là gì

-À là một ca sĩ trẻ hay hát cover ấy mà, mà cậu tới đây làm gì vậy?

-Tớ đi ngang mua hàng cho mẹ rồi nhân tiện sang nhà cô giáo dạy Piano, mà hôm nay cô đi vắng, nên chỉ tới tự tập thôi.

-Hì hì, tớ đang rảnh này. Cho tớ sang tập chung một tí thôi, có khi nào tớ có tài năng âm nhạc sao, như Jaian hay b…

-Xùy, nói bé lại không cậu ta đi ngang giờ. Thôi, cậu thích thì đi, nhưng chỉ ở lại một lát thôi đó.

-Ừ ừ, không lâu đâu.

Trên đường, hắn trò chuyện với Shizuka, hắn nói thật lâu, Shizuka cũng ngạc
nhiên lắm, lần đầu nàng thấy Nobita nói chuyện cởi mở và vui vẻ vậy. Nhiều lúc
Shizuka cũng muốn nói chuyện, nhưng Nobita cứ né tránh, hoặc nếu có nói thì
cũng rất lúng ta lúng túng, bối rối, rồi cậu ta lại chuồn đi. Chơi với nhau từ
bé, nhưng ấn tượng hôm nay về Nobita lại tăng lên nhanh lắm.

Hai người đi, Nobita đẩy nhẹ Shizuka vào trong, rồi đi ngoài đường. Mỗi lần đi
qua cái gì, cậu ta ý tứ để Shizuka đi trước. Và cả việc vào nhà, Nobita chủ
động mở cửa và đẩy ghế ra cho Shizuka ngồi.

Nobita hôm nay khác, cậu ta tự tin, nói chuyện điềm tĩnh, nhưng rất dí dỏm,
căn bản là so ra không hề thua kém Dekisugi, mà có phần hơn. Vì việc Dekisugi
nói chuyện thường xoáy vào đề tài trường lớp hay học tập, nhưng Nobita, cậu ta
có óc quan sát, cậu ta nhận ra Shizuka thích nói gì và tìm nhiều chủ đề để nói
chuyện.

Nobita thi thoảng ngây ngô, không biết cả những tin tức mới xung quanh khi
Shizuka kể, nhưng cậu ta lại dễ dàng khiến Shizuka chìm đắm trong những câu
chuyện và cách cậu ta kể chuyện.


  • Haizz, hôm đó tớ leo cây, nhưng cậu biết không con mèo đó nó ngu thật. Nó
    chả biết loài mèo có thể nhảy xuống từ cây mà không gãy chân, làm tớ leo lên
    cứu nó nó sợ quá nhảy xuống. Đúng là người tốt khó lắm.


  • À kể ra cũng thú vị, cậu thích ăn món đó à, năm tớ 5 tuổi cạnh nhà có bác
    đó nướng đồ ăn rất hết xảy.


Mà ta phải biết, sự khác biệt giữa một tên nói nhiều trong mắt con gái với một
đứa con trai giỏi ăn nói rất mỏng manh. Có phải là vì khuôn mặt? Vì địa vị,
tài năng? Hay vì cái gì? Không hẳn, đầu tiên là đề tài, và thứ hai là cách
nói, và thứ ba là cô gái đó cảm nhận thế nào về chàng trai.

Nobita, dù hậu đậu, ngốc, nhưng tốt bụng, cậu ta vốn dương điểm trong mắt
Shizuka, nên việc bắt chuyện là dễ. Tiếp theo, ai đã đọc Doraemon sẽ biết rất
rõ vài thứ của Shizuka, (thế nhưng là con gái mà, cho dù có tai nghe mắt thấy
hay đọc được suy nghĩ cũng không thể hiểu được, đây là một loại sinh vật ngoài
hành tinh. Vượt xa giới hạn não bộ của đàn ông) nên việc nói gì rất dễ và với
cái đầu óc của một thằng 12, dụ dỗ một đứa lớp 3 nghe chuyện của mình.

TÓM LẠI LÀ DỄ!

Việc có cảm tình cần thời gian, sau này nhờ kỉ niệm rất nhiều, cũng như nhiều
lần hiệu ứng cầu treo, nên Shizuka nảy sinh tình cảm với Nobita. Nhưng vấn đề,
là đã sống lại, tuyệt đối phải làm tốt hơn. Hắn không thích việc mình lại thua
kém bản “chính chủ” nên hắn muốn có được Shizuka một cách tuyệt đối, không để
người ta nói là cóc ghẻ ăn thịt thiên nga, à mà không. Hắn muốn là thiên nga.
Hắn tin hắn sẽ trở thành thằng đàn ông có giá trị.

Nhưng dục tốc bất đạt.

Mà hắn nhìn lại.

Shizuka đang ngồi bên ghế, bóng lưng của em thật đẹp. Vì nhỏ tuổi nên gương
mặt xinh xắn tựa thiên thần, tựa như toàn bộ mọi thứ ngây thơ đẹp đẽ nhất
không gian vũ trụ này để khắc lên gương mặt em. Màu mắt nâu, với đôi mi dài tự
nhiên, mái tóc hai bím vừa dễ thương vừa nữ tính. Đôi vai thon cùng với đôi
chân trắng muốt, cân đối. Em ngồi đó tựa như thiên thần nhỏ đang đệm đàn cho
hắn nghe.

Có thể do kiếp trước chưa có bạn gái nên hắn dễ xúc động chăng? Hắn không nghĩ
vậy, căn bản vì hắn không thích gò bó, chẳng thà độc thân, còn hơn ở một mối
quan hệ không chung tiếng nói. Hắn quá khác. Có nhiều thứ phụ nữ sẽ không bao
giờ hiểu được ở hắn.

Hắn tự tát mình một phát, rồi bình tĩnh lại.

-Oái, sao cậu tự tát mình thế.

-À con muỗi thôi,

-Trời ơi, lúc nãy chỗ tát còn xưng kìa, để tớ lấy thuốc.

Shizuka đi, để lại hắn trong căn phòng. Hắn nhẹ bước lại ghế. Ngồi nhìn lại
chiếc dương cầm.
Thật hoài niệm.

Đã bao lâu rồi nhỉ, ta chưa từng thử chơi lại.

Hắn khẽ lướt qua phím đàn, rồi khẽ vươn vai bắt đầu chơi bản piano

Chopin Nocturne Op 9 No 1

Căn phòng bao trùm bởi tiếng nhạc piano, không gian xung quanh dường như trở
nên kì diệu. tiếng đàn lan tỏa cả căn nhà, dịu dàng, trầm ấp, dường như là
miêu tả một chốn thần tiên nào đó kì bí hoang vu, cũng có thể là lời tình tứ
gửi trong câu nhạc. Không một ai biết cả, bản nhạc của Sô-panh cứ thế rung
lên, như vẽ nên một điều gì đó khác hơn, đẹp hơn, nhưng buồn hơn, sâu hơn, đi
vào tâm thức con người.

Bản nhạc nhẹ nhàng nhưng cảm động, hắn đã bị ám ảnh bởi bài hát này, nên hắn
đã liều mạng tập luyện đến nát cả tay trong cả tháng hè lúc nhỏ chỉ để đánh
được bài nhạc ấy một cách tuyệt mĩ nhất.

Trong thế giới này cũng vậy, đây là một trong ít bài nhạc piano hắn biết,
nhưng cũng là bài hay nhất. Đẹp, vô ngôn, hãy cứ để người ta tự tìm cảm xúc
trong âm nhạc. Nhưng hắn quên mất một điều. Shizuka sớm đã đứng ở đó ngây ngẩn
nghe hắn đánh đàn.

Bản nhạc kết thúc, không gian tĩnh lặng.

-Cậu đánh hay quá.

Shizuka đỏ mặt, khen lí nhí, giọng nói của em nhẹ nhàng dễ thương đến lạ. Hoàn
hảo, kiểu con gái vừa xinh vừa nói năng dịu dàng chắc đang nằm trong sách đỏ.
Đúng là tại sao em không tự nhìn vào gương rồi yêu mình cho rồi nhỉ.

Không, chỉ là tiện tay đánh một bản mà thôi.

-Xí, Nobita khoác lác, cậu chắc chắn đã tập rất nhiều mới đánh được vậy. Tớ cũng chưa thấy cô giáo đánh hay được như thế.

-Chỉ là có vài cảm xúc, nên đặt vào chỗ cần đặt vào… Hắn nỏi lửng, rồi yên lặng

-Dạy tớ đi.

-Nhác!

-Nan nỉ đó….

-Nobita tốt bụng…

-Hứ, nobita biết được có một bài mà cũng bày đặt,

Hắn cười nhẹ, lâu rồi hắn mới cười vô tư thế:

-Ai nói tớ biết một bài

-Thì đánh thử đi.

-Hì hì, việc gì tớ phải chứng minh cho cậu chứ.

-Tớ làm bánh cho.

Hắn liếm môi:

-Ok mỗi bản là 10 cái bánh nhé =)) Trả một lần không được thì trả góp.

Hắn không chờ shizuka trả lời lại ngồi vào.

Fur elise.

Đây là bản nhạc của Beethoven gửi tặng “crush” (yêu đơn phương). Một bản nhạc
đẹp, tình cảm day dứt, như một mạch cảm xúc, lúc dữ dội, lúc dịu êm, lúc bùng
cháy, nhưng lúc lại âm ỉ. Nhưng tình cảm chưa bao giờ dứt. Căn bản là người
chơi piano phần lớn có thể đánh được bài này nếu tập luyện đủ. Nhưng đánh hay,
đánh đúng cảm xúc, thì hiếm.

Nhạc vốn là để thể hiện cảm xúc con người, chứ không phải công cụ đi biểu
diễn. Căn bản là tiếng đàn sẽ hay hơn, khi người chơi có tâm sự vào đó, tiếng
đàn sẽ đồng điệu và cộng hưởng với tiếng lòng của họ. Hắn là một kẻ có tâm sự
rất nhiều, từ ngày hắn nhận ra là con nuôi, mỗi lần buồn thui thủi một mình,
hắn lại chơi đàn. Không cần có tài năng vẫn có thể truyền tải cảm xúc, dù hay
hay dở, đó mới là âm nhạc của mọi người.

Lại một lần nữa, căn phòng đắm chím vào biển cảm xúc của Beethoven. Dù chưa
từng có tình yêu, nhưng hắn cũng như cố nhạc sĩ, khao khát một thứ tình cảm
mãnh liệt đến tột cùng, thứ ngọn lửa sẽ thắp lại cuộc đời đang lụi tàn dần của
bản thân hắn.

-Nobita, thật sự là quá hay rồi.

Shizuka lúng túng, thật sự có lẽ có quá nhiều thứ, nhưng shizuka lại chẳng
biết phải nói gì, nên chỉ khen một câu vậy.

Thử nghĩ một chút. Lúc nãy là hắn cố gắng chiếm cảm tình của shizuka, thế nên
hiệu quả sẽ chưa chắc là cao nhất. Dù là ai, con người cũng có một bức tường,
ngăn cho việc tình cảm quá nhanh thay đổi với người khác. Dù bạn thể hiện tốt,
đẹp trai, nhà giàu, học giỏi, soái ca, không thiếu thứ gì, nhưng không phải cứ
thế 100% con gái auto đổ.

Con gái sinh ra để được yêu thương và tôn trọng!

Rất ít con gái sẽ yêu một chàng trai mà không hề đồng điệu với mình.

Và họ cảm nhận tình cảm mình rõ ràng hơn nhiều cánh đàn ông. Họ quyết định
bằng cảm xúc.
Nhưng việc làm vô ý của Nobita lại là một bước tiến lớn.

Không gì chí mạng vào tình cảm thiếu nữ hơn việc cảm nhận được cảm xúc lãng
mạng, tình cảm mạnh mẽ và khao khát của đàn ông qua một sự việc tình cờ. Tình
cảm của hắn, chất chứa trong bản nhạc, dù là cô gái nào nghe cũng sẽ cảm động,
chưa nói tới là một cô gái đang có thiện cảm với hắn.

Và Shizuka chưa hề thích ai. Mối tình đầu của cô bé, cảm xúc đầu tiên bắt đầu
gieo xuống.
Nhưng Nobita “ngây thơ” giờ chưa biết, hắn chuẩn bị có một bé loli “ám” mỗi
ngày.


Phế Vương I: Chúa Tể Nobita - Chương #2