Người đăng: phevuongtranthien
Hắn cùng nữ hoàng xinh đẹp sánh bước đến cung điện. Một nam thần đi cạnh một
nữ hoàng băng lạnh, cỡ nào là hoàn mỹ.
Đến hắn cũng ngạc nhiên là tương lai hắn sẽ trở nên đẹp trai hơn rất nhiều. Có
vẻ là việc hắn dùng bảo bối “Hộp trị liệu” để chữa đi đôi mắt và việc hắn tập
luyện thường xuyên đi. Đây là thứ cư dân mạng hay đồn là “dậy thì thành công”
Đôi mắt có thần, sống mũi đã cao lên không còn thấp như lúc bé. Màu da đậm,
mang tính mạnh mẽ đàn ông. Cơ thể sở hữu đầy cơ bắp, không quá to thô nhưng
chắc chắn và quyến rũ nữ giới.
Hắn cảm thấy đúng là động lực tràn đầy cho tương lai để luyện tập thể dục thể
thao thường xuyên.
Nobita ơi là nobita, thật là không có số hưởng mà. Yên tâm đi, vợ ngươi để ta
lo.
Hắn suy nghĩ, đầy chính khí, hắn cảm thấy bản thân là người tốt nhất thế gian.
Một thoáng tự sướng qua đi, hắn quay lại với việc nhiệm vụ trước mắt.
Nhờ hệ thống, hắn có thể giám định thông tin từ người xung quanh, và việc
người đó trả lời là thật hay giả. Nhưng nếu như không nói, hay là ký ức nằm ở
quá sâu, hệ thống cũng bất lực.
Việc đứng sau đất nước này còn có một tổ chức kinh khủng khác, giết hoàng đế,
rồi giết cả hoàng hậu và công chúa, rất đáng phải cẩn thận. Dù có bảo bối
trong tay, còn chưa nắm chắc, huống gì bây giờ chỉ còn 910p trong tay, chỉ mua
được những thứ bình thường rẻ, chứ những thứ năng lực đáng sợ hay bảo bối của
doraemon, đều 1000p trở lên.
Hắn dẹp lại mọi thứ qua một bên, nếu muốn điều tra trước hết phải bắt đầu từ
những thứ gần nhất cái đã. Nghi ngờ gương thần thật sự là một món đồ có dụng ý
khác, không tự nhiên lại có một chiếc gương như vậy trong thực tế được.
Thực tế thì theo tài liệu hắn từng đọc, đó là một món đồ chơi có thể tự nói
được, sản xuất bởi một công ty ở gần đây, và được treo trong phòng hoàng hậu
trong suốt thời gian nàng ở đây.
Nhưng một chiếc gương ở thế kỉ đó dù có thiết kế kì hoa công phu ra sao, việc
biết nói, biết trả lời, hay biết thay đổi câu trả lời, là chuyện không thể.
Chắc chắn có một kẻ nào đó nói ra chứ không phải chỉ là gương thần. Theo hướng
suy luận vậy, tức là tổ chức đó đã giấu một người trong một cơ quan nào đó gần
bức gương và qua một hệ thống truyền âm. Vang lên ở bức gương.
Nữ hoàng chắc chắn không phải là một kẻ bất cẩn như vậy, bằng chứng là tới
giờ, nàng luôn giữ thái độ chừng mực nhưng có chút nghi ngờ hắn. Vậy thì kẻ đó
chắc chắn đã dùng biện pháp đặc thù nào đó, hoặc là kẻ rất thân với nàng, hoặc
là chiếc gương đó quá có ý nghĩa với nàng. Nên nàng không bao giờ mảy may nghi
ngờ hay tìm hiểu xung quanh nó.
Giám định!
Claudia, ba mẹ và anh trai mất sớm trong một tai nạn. Trở thành bá tước vùng
Reichenstein từ năm 15 tuổi. Cưới Philips năm 18 tuổi, Philip chết năm đó.
Hóa ra là vấn đề gia đình!
Đằng sau tất cả những hành vi tội phạm hay giết người đều từ những người có
tuổi thơ bất hạnh. Vấn đề là nhân cách của Claudia vẫn còn tốt, vậy thì ai mới
là kẻ sau màn?
Người này, có thể có âm mưu rất lớn, giết các vua, hoàng hậu, bá tước, để rồi
thâu tóm quyền lực cuối cùng? Rất có khả năng. Thời đại này, dù là luật pháp
hay an toàn xã hội, đều rất kém, chưa nói đến việc bắt được hung thủ hay
không.
Giống như ta từng nghe Jack The ripper, lúc đó đã là thế kỉ 19, nhưng căn bản
vẫn không thể tóm được, là đủ hiểu việc sống trong một thời đại bây giờ là cỡ
nào may mắn và an toàn.
Hắn bận ngắm toàn cảnh nơi ở của hoàng tộc.
Xa hoa, mỹ lệ, sang trọng, quý phái….
Những tính từ cứ thế tuôn ra trong đầu hắn, căn bản là hắn chưa từng tưởng
tượng được sẽ như thế nào nếu sống thời đại không có internet và truyền thông
giải trí. Nhưng nơi này thật sự quá tốt để sống. Cứ xem như hắn đi du lịch 13
ngày ở châu âu đi.
Tòa lâu đài đồ sộ, những ngọn tháp cao vượt lên xung quanh. Đứng từ trên cao
có thể thấy được toàn cảnh vương quốc nơi này, rộng lớn, và tràn trề sức sống.
Từ cậu bé bán hàng đến những binh lính nghiêm chỉnh đứng gác quanh tường
thành. Một quốc gia tốt.
Việc cứu quốc gia này cũng không tệ, như việc tiện tay làm mà thôi.
Hắn chạy Đông chạy Tây, mất đi thần thái của một vị thần, hắn chăm chút khắc
vào trí nhớ từng thứ thú vị hắn thấy được trong lâu đài. Trong lâu đài có rất
nhiều nhân công, nào là đầu bếp, hầu gái, thợ sửa chữa, thợ làm vườn… rồi lính
gác…vv. Có cả những người hắn và những việc hắn thấy lần đầu.
Lần đầu tới nơi này, có chút thú vị và vui vẻ, nhưng lại gây trong hắn có điều
đầy suy nghĩ.
Nữ hoàng thật sự cô đơn vậy sao.
Cả một lâu đài, chỉ có mình nữ hoàng. Nàng không có người nào cùng bầu bạn,
người ta nói với nàng bằng giọng kính nể và cái đầu cúi thấp. Người hầu và
lính gác nói với nàng trong lúc đang nghiêng mình. Đó có phải là cách tri kỉ
nói chuyện được.
Mất gia đình, rồi cả người chồng mới cưới. Tâm nàng cũng như hắn, sớm nguội
lạnh. Căn bản là không còn cảm xúc nào nàng có thể sợ lắm, nên cảm giác băng
lạnh là điều dễ hiểu.
Trải qua nhiều đau khổ quá mức rồi, con người lại thờ ơ với xúc cảm của bản
thân.
Hắn ở đó, nhìn chiếc váy đen dài thước tha. Bước về nơi để cây đàn dương cầm,
đôi bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng đặt lên bàn phím.
Đây là năm 1747, chiếc piano này là hàng hiếm “cây đàn của Cristofori” cải
tiến. Cây đàn xứ Viena đã được J.S.Bach, W.A.Mozart, L.V.Beethoven tiếp nhận
và thổi vào cho nó những giai điệu mê hoặc.
Cây đàn này, nhìn đã sớm cũ, cũng hẳn là 30-35 năm, thật sự còn chơi được rất
tốt. Nàng lướt những ngón tay, chơi một bản nhạc của J.S.Bach. Những ngón tay
cứ như đang nhảy múa nhịp nhàng theo điệu nhạc. Nàng quên mất thế giới xung
quanh, nở một nụ cười tươi, như thắp sáng cả không gian xung quanh.
Bach có rất nhiều bản giao hưởng và piano hay, nàng đang chơi rất thuần thục
từng bài nhạc của ông. Tiếng đàn piano vang lên, bay đi theo tiếng gió, gửi
vào không gian chút cảm xúc vui vẻ, hi vọng, nhớ mong, cũng có chút gì đó đáng
yêu lãng mạn. Nàng tìm tới âm nhạc để xoa dịu đi những cảm xúc tiêu cực của
mình.
Nụ cười vẫn thường trực trên môi, và tiếng đàn làm hắn cảm động. Giống như lần
đầu hắn nghe và chơi piano vậy. Một sự đồng cảm vô hình hiện lên trong đầu
hắn, hắn cảm thấy dù thế nào, hắn cũng muốn làm bạn với cô gái này. Dù là ai
đi nữa, đừng hòng hại đến những kẻ mà hắn muốn bảo vệ.
-Ai?
Nàng hỏi, giọng lại trở lại sự lạnh lùng vốn có. Tiếng nhạc dừng hẳn, không
gian trầm lắng xuống.
Một thanh niên bước ra, không bối rối lắm.
-Tiện đường đi ngang.
Hắn trả lời tùy ý, rồi mở miệng hỏi:
-Không phiền để ta thử một chút chứ?
Nàng đứng dậy, cũng không nhiều lời lắm.
Hắn rất thích người như vậy, kiệm lời, dù là ai, dù địa vị cao hơn hay thấp
hơn họ, cũng đối xử chừng mực, không quá kiêu cũng không quá khinh. Ngồi im
lặng cạnh họ cũng có sự thoải mái. Mà ngược lại, có những người nói rất nhiều,
căn bản là đau đầu một dạng. Mỗi lần gặp loại người như vậy, hắn cảm giác như
não bộ phải chứa ngàn vạn con ruồi bay lượn một dạng.
-Bản nhạc của Bach, sau này sẽ chơi.
Hắn đặt tay lên, rồi chơi tất cả những bản nhạc của Bach hắn biết. Tiếng nhạc
cũng vậy, đồng điệu đến kì lạ, giống như sự giao thoa của tâm hồn, sự đồng cảm
từ sâu thẳm trong tâm thức của bản thân.
Con người chỉ có thể có vài người tri kỉ cũng là vì lẽ đó. Ta có thể thân rất
nhiều, nhưng không phải ai cũng có một tâm hồn hiểu cho ta.
Cô độc giữa hoang đảo thật đáng sợ, nhưng cô độc giữa những kẻ gọi ta là bạn
thì còn đáng sợ hơn.
Ánh mắt nàng có chút thay đổi, thật giống quá.
Bóng lưng hắn ngồi đó chơi, như ba nàng đang chơi nhạc lúc đó vậy. Ba lúc nào
cũng vậy, toàn chọc nàng mọi lúc, nhưng những lúc nàng buồn, chơi nhạc một
mình, ba liền tới bên cạnh, cùng nàng chơi piano.
Ba thường nói là ba yêu người phụ nữ đẹp nhất thế gian
.
Ba lúc nào cũng bình tĩnh, luôn nở một nụ cười tích cực trên môi, nhưng nàng
biết ba có nhiều lần khổ sở, trầm tư hàng giờ trong phòng ngủ.
Con gái ba rất xinh đẹp.
Ba thường cười mỗi lần mua về cho nàng một món quà mới.
Món quà lớn nhất ba tặng nàng là chiếc dương cầm này. Hôm đó trời mưa, và ba
không về nữa.
Nàng rơi nước mắt, nhưng vội chùi đi, cũng không che được đôi mắt có chút hoen
đỏ. Tiếng sụt sịt của nàng làm hắn chú ý.
-Được một cô gái cảm động vì nhạc của ta, cũng không uổng đi.
Hắn nói, nhưng trong lòng là một vạn câu hỏi vì sao.
-Không cần quá cảm động như vậy đi.
-Một bản nhạc cũng khóc được, thế chẳng lẽ ta gọi ra một bản giao hưởng, liền nào lì ở đó không dậy.
Dù là một con quái vật suy tính nhiều thứ, hắn không phải lúc nào cũng hiểu
nổi phụ nữ.
Đó là một phạm trù vượt trên trí tuệ của con người.
Nhưng bây giờ hắn là thần, ít nhất đóng vai thần, nên phải giả như thật, có
điểm mấu chốt.
Đúng, phải ngầu! Ngầu, ngầu nữa, ngầu mãi. Phải có điểm nam thần một vẻ bình
tĩnh không lay chuyển mới ổn.
Suy nghĩ kĩ càng đâu vào đấy, hắn tiếp tục vai diễn mua vui. Kí ức hắn đang
lùng sục mấy bộ phim tình cảm hàn quốc mẹ hắn hay xem. Những lúc thế này, nam
thần thường hôn thì phải.
Rất chân thành, hắn cần xoa dịu cô gái này. Nâng cằm nàng lên, hắn toan hôn
thì một lực tát cực mạnh suýt nữa đem mặt hắn biến dạng.
-Đùa chút thôi. Hắn cười, nhưng lòng sớm chửi phim hàn quốc. Đúng là bố láo cả.
-Hừ…Ta chỉ hợp tác, chứ không có phải người hầu của ngươi.
Nói rồi nàng quay lưng bỏ đi, bóng chiếc váy đen quyến rũ cả tầm mắt xa dần
rồi biến mất.
Đúng là ngàn vạn lần đừng tin mấy thể loại lãng mạn.
Hắn rút ra một trong những nguyên tắc của cuộc đời.