Cổ Tích Của Người Lớn.


Người đăng: phevuongtranthien

Ngày hôm nay có một chuyện hắn bực mình. Thật sự hắn đã xem nhẹ vận rủi cuồn
cuộn của Nobita khi hắn trùng sinh vào cơ thể này.

Câu chuyện bắt đầu lúc Doraemon tỉnh dậy sau buổi hẹn.

Lúc đó là giữa đêm, trong không gian thanh vắng của một buổi tối bình yên,
tiếng chít chít vang lên.

Nhỏ vừa tỉnh dậy liền lao vào hắn, khẽ run lên vì sợ chuột. Ngực của nhỏ làm
hắn suýt nữa chết ngộp khi không biết chuyện gì đang xảy ra.

Hắn vùng tỉnh dậy, rồi nhanh tay bật đèn lên, kiểm tra xung quanh, một con
chuột nhỏ nhỏ đang ở góc tường.

-Xùy, Xùy, đi đi!

Hắn đuổi con chuột ra khỏi phòng, không quên rút ra một con mèo máy trong túi
Doraemon làm nhiệm vụ đuổi vị khách không mời này đi. Vừa làm xong, hắn lại
xoa đầu Doraemon, an ủi nhỏ rằng không có gì.

Nhưng nhỏ vẫn sợ đến ứa cả nước mắt ra, nằm xuống giường hắn dỗ cả giờ đồng hồ
cũng không ngủ. Hắn đành đem chuyện cổ tích ra kể, thói quen đó của hắn được
thành hình khi hắn còn làm anh trai của Nhã Uyên, lúc cô bé tiểu học còn sợ ma
lắm.

Hắn kể, giọng kể trầm ấm, nhẹ nhàng, hắn vừa kể vừa sáng tác ra cho chuyện
không quá bi thảm cũng không quá vô lí, mọi việc đều có trước sau, và cả câu
chuyện là một thế giới đẹp đẽ.

Có lẽ sau khi nhỏ Doraemon thiếp đi, hắn bắt đầu nghĩ vu vơ về vài câu chuyện
cổ tích mình từng kể. Liệu rằng, những câu chuyện đó thật đến bao nhiêu, và
hắn cứ cảm thấy rằng mọi chuyện không chỉ dừng lại ở vài điểm lúng túng đó.

Hắn muốn thử vào thế giới cổ tích một lần, để làm vài thứ cần làm.

Nói rồi, hắn vạch ra một kế hoạch, hắn đem túi bảo bối dự phòng đi, và cầm
theo một ít thứ cần thiết như dao, bật lửa, hộp đồ ăn… cất bên hông, phòng khi
mất túi dự phòng.

Hắn dùng một ít bảo bối cùng tri thức, tìm ra một vài địa điểm từng có giai
đoạn lịch sử tương tự như chuyện cổ tích Bạch tuyết và Bảy chú lùn.

Hắn cẩn thận dùng khăn trùm thời gian, để sở hữu cơ thể hắn lúc 18 tuổi. Vì dù
sao cơ thể người lớn vẫn sống tốt hơn cơ thể nhỏ yếu 9 tuổi của Nobita.

15/6/1747 tại Lohr am Main, Bavaria, Đức.

Hắn hạ cánh bằng đầu vào một bãi bùn nhão ở ngoại ô kinh thành.

Hắn chưa kịp chửi đổng vì sự xui xẻo thì hắn nhận ra bãi bùn nhão này có màu
và mùi đặc thù.
Tâm hắn đau đớn trong tuyệt vọng rồi xuất hết áo quần ra ngoài, hắn trần
truồng nhảy thẳng xuống hồ nước gần đó để rửa sạch “ô nhục”

Khi hắn tắm xong, hắn nhận ra tình huống nghiêm trọng nhất trong suốt cuộc đời
hắn.

Thứ nhất, thằng loz nào lấy quần áo hắn rồi? Chỉ còn lại cái túi hắn cột bên
hông là còn
.
Hai vấn đề sau càng làm hắn hơi lo lắng.

Thứ hai, túi dự phòng đang bị hư, không thể kết nối được với túi chính.

Thứ ba, cổng không-thời gian đã bị trôi đi, hắn đã quá vội vàng nhảy xuống hồ
nước mà không cố định cổng lại.

Hắn loay hoay suy nghĩ trong bộ trang phục của Adam thì một cô gái xinh đẹp
không biết có phải là Eve không xuất hiện.

Nàng bận một bộ váy đen tuyền quyến rũ, mái tóc đen xõa ngang hai vai, ánh mắt
đầy quyến rũ và dụ hoặc đàn ông. Đôi môi đỏ như màu máu và chiếc mũi thẳng cao
một cách kiêu hãnh và mỹ lệ. Như một nữ quỷ vương bước ra từ một tiểu thuyết
trung cổ.

-Ngươi là ai?

Nàng hỏi, đầy uy nghiêm, sự uy nghiêm xuất phát từ tầng lớp quý tộc thời kì
trung cổ của Châu Âu. Và tất nhiên là hắn không phải là kẻ toàn năng để biết
tiếng Đức. Hắn trầm ngâm rồi, chợt nhớ ra mình có một mẩu bánh mì phiên dịch
hắn còn đem theo. Khi hắn chuẩn bị đút tay vào túi thì...

Một ánh sáng lóa vào mắt, tiếng rút kiếm bén nhọn vang lên, cô gái ấy kề sát
vào cổ hắn một thanh kiếm sắc bén kinh khủng. Chỉ cần kề hơi sát thôi, cổ hắn
đã bắt đầu rỉ máu.

-Ngươi là ai?

Nàng vẫn hỏi, cảm xúc chưa hề thay đổi mảy may, lạnh như một tảng băng ngàn
năm.
Lạnh đến mức làm bất cứ thằng đàn ông nào cũng khát vọng muốn đập tan tảng
băng ấy, chạm vào trái tim nàng.

Hắn cười nhẹ, không một chút lo lắng nào, hắn nuốt bánh mì phiên dịch vào
họng, rồi trả lời từ tốn:

-Ta chỉ là một vị thần thông thái của Bavaria.

-Ngươi có gì chứng minh, ta là một kẻ không tin vào thần thánh.

-Thần thánh cần ngươi tin mới tồn tại được sao? Có nhiều thứ, ngươi có tin hay không, sự thật nó vẫn không đổi. Cho dù thế giới quan của ngươi ngươi tự thuyết phục nó là sai, nhưng chẳng lẽ chưa bao giờ ngươi mảy may tự nghi ngờ, rằng có những thứ vượt xa con người. Mọi thứ con người biết chỉ là hạt cát mà thôi.

-Nhiều lời.

-Ngươi là Claudia Elisabeth Maria von Venningen, nữ bá tước xứ Reichenstein. Ta nói có sai.

-Có thể là gián điệp cài vào vương quốc ta, với lại vương quốc này, ai chưa từng biết đến ta

-Ngươi có một chiếc gương thần, và mỗi ngày tự hỏi để xác định mình là người xinh đẹp nhất thế giới đi. Chẳng lẽ cũng là sai. Ta còn biết rằng trước kia nó cũng chưa bao giờ không thừa nhận điều đó. Nhưng hôm nay, Maria Sophia von Erthal tròn 18 tuổi, chiếc gương lần đầu thừa nhận cô bé mới là người đẹp nhất thế giới.

Hắn nói, cũng chỉ như tường thuật một sự việc bình thường, giọng nói có chút
giễu cợt vì nữ hoàng nghi ngờ hắn.

Tại sao hắn vẫn còn ngông ư, rất đơn giản, trong tay hắn vẫn còn hệ thống
game, và trong tài khoản hắn vẫn còn dư tới 950p. Căn bản là còn có thể mua
rất nhiều thứ trong lúc này.

Thức ăn, nhu yếu phẩm, quần áo, những thứ bình thường mỗi thứ chỉ cần 1p là
đủ. Vũ khí loại nhẹ, thông dụng thì 10-20p. Và vô số thứ chỉ cần não bộ hắn
từng nhận thức, đều có thể mua được. Quan trọng là đủ tiền.

Ngay cả thiên nhiên cũng sẽ đứng về ta, ngươi nghĩ ngươi chém được ta sao?

Hắn tỏ vẻ tức giận, diễn như một vị thần thật sự. Nếu những vị thần trên
Olympus có thể thấy hắn lúc này, chắc cũng phải nhầm lẫn mời hắn lên đỉnh luận
bàn.

Hắn đứng ở đó, tay hắn vừa mua từ hệ thống một bì 1 kg Kali nguyên chất. Hắn
ném vào nước, nước sục sôi lên, gây ra một vụ nổ đáng sợ không tưởng. Thử nghĩ
mà xem, chỉ một mẩu nhỏ kim loại kiềm cho vào nước đã đủ gây nguy hại cho cả
phòng thí nghiệm. Vậy nếu đem một kg Kali ném vào nước thì sẽ ra tình trạng
gì.

Khi cô ta chú ý và sợ hãi trước vụ nổ, hắn mua một bộ trang phục đẹp nhất
trong hệ thống, hao tổn 3p, hạn dùng là 1 ngày. Nếu ở lại một tháng thì hao
90p.

Hắn xuất hiện trở lại, uy nghi như một vị thần, hào quang tỏa ra từ bộ trang
phục, đôi mắt bình thản nhưng kiên nghị, và sự ngạo nghễ hắn diễn như thật.
Căn bản là không ai nghĩ đây là thân xác Nobita trước đây được, thật sự là hai
người khác biệt rồi! Trước lúc đi, hắn đã cẩn thận dùng khăn trùm thời gian để
cơ thể này thành 18 tuổi, nên không sai biệt lắm, còn có chút đẹp trai.

-Ta thật sự rất thất vọng.

Hắn nói, mắt nhìn vào xa xăm trong khoảng không. Giọng hắn bình thản, nhưng
như đánh vào tâm can của cô ấy khi hắn lần nữa mở miệng.

-Ngươi muốn một cuộc trao đổi không.

-Ta có cách để ngươi trở thành người đẹp nhất thế gian.

Nàng đã tin, ít nhiều đã xem trọng hắn, rồi nhẹ giọng hỏi lại lần nữa.

-Vậy ngươi cần gì.

-Rất dễ thôi, khi ngươi cường đại tới mức độ nhất định, khi ngươi là thần, mọi thứ rất nhàm chán, căn bản là khi trong tay ngươi lại có mọi khả năng, mọi thứ ngươi muốn là mọi thứ ngươi có thể có trong tay. Như vậy không có đủ thú vị trong cuộc sống.

-Ta là một vị thần ghét sự nhàm chán, cũng ghét luôn cái bình thường của cuộc đời đi. Ta cho ngươi cơ hội trở thành người phụ nữ đẹp nhất, cũng chỉ vì muốn ngắm nhìn một câu chuyện thú vị mà thôi.

-Và chắc là không có ta, ngươi đã từng nghĩ một kế hoạch rồi chứ?

Hắn hỏi, giọng chất vấn, hắn không có trong tay bảo bối quá nhiều, mà chỉ có
1-2 món còn để lại trong hông. Nên bây giờ dụ cô ta nói ra thông tin về Bạch
Tuyết và vài thứ cũng tốt hơn.

-Ta chưa từng nghĩ.

-Kể cả việc giết Bạch Tuyết.

-Ta chưa từng hại kẻ khác để đạt mục đích của mình.

“Hệ thống giám định, Claudia nói thật hay nói dối:”

“Thật”

Bất ngờ, hắn hoàn toàn cảm giác mọi thứ hắn biết đã bắt đầu có vấn đề. Người
ta luôn kể lại kẻ đã hại Bạch Tuyết ba lần bảy lượt là mụ dì ghẻ này. Lẽ nào
lại là kể khống, sai đi sự thật.

-Tốt, ta chỉ thử ngươi mà thôi.

Hắn nói, đem câu nói của cô thầy kiếp trước áp dụng. Bây giờ hắn bắt đầu cảm
tạ thầy cô từ lớp 1 đến lớp 12.

Hắn nghĩ lại, nếu như hoàng hậu không phải là kẻ xấu, thì mọi chuyện hắn làm
đang đúng hướng, chi ít trước lúc tìm lại được cỗ máy thời gian, hắn có một
vài thứ để làm nóng người.

-Hệ thống: Nhiệm vụ công bố.

“Giải cứu hoàng hậu cùng công chúa ”. “Độ khó 2.”

“Một âm mưu của một tổ chức bí hiểm đang xảy ra ở vương quốc này. Sau khi
Hoàng tử Philipp qua đời, tổ chức này bắt đầu đẩy nhanh kế hoạch, cả hoàng hậu
và công chúa sẽ bị giết và thay thế.”

“Người chơi cần giải quyết trong 13 ngày”

“Nhiệm vụ thất bại, -3000p”

‘Thành công +2000p”

Hắn bình tĩnh, cũng chưa từng vì bất cứ thứ gì lo lắng lắm. Trước mắt hắn xác
nhận là lời người con gái này là thật, và cô ta không phải là người xấu. Và
việc đồng minh của hắn là người tốt vẫn rất yên tâm.

-Điều kiện của ta, ngươi đem binh lính, tìm kiếm một chiếc hố đen, trong đó có neo đậu một con tàu. Chiếc hố đen đó sẽ di chuyển trong phạm vi vương quốc này. Ta cần trước 13 ngày, ngươi sẽ tìm ra. Trong thời gian đó, ta sẽ sống ở trong cung điện của ngươi.

Nàng định nói, hắn tiếp lời.

-Ta ở lại lâu đài là để giúp ngươi. Thứ thuốc này chỉ có ta điều chế và chỉ có ta luôn theo dõi, mới chắc chắn giúp ngươi thay đổi được.


  • À, mà không cần ai phục vụ ta đâu.

Hắn xoa cằm, thì thầm vào tai nữ hoàng.

-Cần ngươi là đủ.

-Ta… là nữ hoàng.

-Còn ta là thần. Và là người giúp ngươi.

-Nếu còn từ chối nữa, có tin ta rêu rao việc ngươi hỏi gương thần mỗi ngày không?

-Không được…

Lần đầu nữ hoàng băng lạnh có chút lúng túng.

-Vậy thì chăm sóc ta, cho tới lúc ngươi tìm ra được thứ đó.

Hắn nghiễm nhiên, rảo bước về hướng lâu đài.

Hình ảnh của Claudia do tác vẽ:


Phế Vương I: Chúa Tể Nobita - Chương #12