Trùng Sinh Vào Nobita


Người đăng: phevuongtranthien

Hắn là một học sinh sống tầm thường suốt mười hai năm đi học. Vẫn cô đơn,
không một bóng hình để nhung nhớ. Bạn bè chỉ có một hai người thân, còn lại là
lũ xã giao.

Chiều cao trung bình, học lực trung bình, thể thao trung bình, căn bản hắn là
con người bình thường nhất trong những con người bình thường. Và nếu như hắn
có đứng một mình giữa bục sân khấu hay đang đứng giữa sân trường thì người ta
cũng dễ dàng bỏ qua và quên hình ảnh hắn.

Chỉ là một người bình thường thôi mà.

Ấy thế nhưng hắn lại là một kẻ có nỗi đau khổ rất lớn. Hắn đã cố hết mình để
học, cũng như để chơi thể thao tốt hơn, hắn vẫn cố, rất nhiều nhưng căn bản là
vẫn tầm thường một đời. Nhiều lúc hắn cứ nghĩ hắn vốn là kẻ xứng đáng hơn
nhiều những kẻ ngoài kia. Những kẻ có thành công rực rỡ kia có chắc đã cố gắng
24/24 như hắn. Hắn chỉ ngủ khi hắn gục đi và hắn thức dậy ngay khi bản thân có
một tia ý thức.

Hắn cố gắng 12 năm như vậy. nhưng vẫn chưa thể thay đổi được.

Cái ngày ấy, hắn nhớ như in, ngày hắn lên phố thi đại học trời mưa rào nặng
nề.

Cơn mưa giông giữa một ngày hè, mọi người đều vội vã phóng trên xe với tốc độ
cao nhất. Những hàng cây trên đường mướt xanh, thi thoảng có những chiếc lá
cây rơi nhẹ xuống mặt đường.

Đúng là một cảnh đẹp trời cho, hắn nghĩ lặng ngắm cơn mưa giữa thành phố. Ngồi
bên góc xe buýt, từng giây từng giây trôi qua. Đôi lúc hắn nghĩ Anhxtanh nói
rất đúng. Thời gian và không gian chỉ là tương đối. Đôi lúc ta cảm thấy thời
gian không đủ, nó trôi qua quá nhanh khi ta đang hạnh phúc nhất, và nó trôi
lại rất chậm, rất chậm khi ta lại trong những phút giây đau khổ. Ta không thể
biết được cuộc đời sẽ đến những gì…

Khi đó, một cô gái bé nhỏ, học từ trường tiểu học đối diện bến xe, em mặt trên
mình bộ đồng phục nhỏ nhắn, ướt đi vì mưa, em chạy vội ngang đường, mà không
hề để ý đến chiếc xe tải đi ngang.

-Cẩn thận…..!

Mọi người hét lên, nhưng có vẻ là không kịp.

Một hình bóng vụt lao ra. Một thanh niên trẻ lao ra đẩy cô bé đi. Nhưng rất
tiếc là hắn không kịp để tự cứu mình.

Người ta nói trước khi chết con người có thể thấy rõ rất nhiều chuyện, người
ta có thể thấy cả những vui buồn hạnh phúc cả đời mà bản thân từng trải qua.
Việc đó nhiều khi cũng đơn giản thôi, bùm một cái. Não bộ còn ý thức 20s, rồi
chết, không kịp cảm nhận đau đớn hay thống khổ.

Bộ phim cuộc đời đang chiếu qua đầu hắn, một cách nhanh nhất, cũng đầy đủ
thống khổ nhất. Có lẽ giây phút duy nhất hắn cảm thấy hạnh phúc là lúc hắn còn
nhỏ bên ba mẹ, được mẹ ba ẵm đi chơi, được học những thứ đầu đời. Mà kể ra
cũng lạ. Cuộc đời hắn, hầu hết là điều hắn chán ghét, hắn đau khổ vì cuộc đời
hắn quá phổ thông đến mức không thể cải biến. Chẳng thà đổi cuộc đời bất lực
của hắn, cho một mầm sống mới thì tốt hơn.

Hắn thầm nghĩ rồi thiếp đi. Cái chết, an lành tựa như giấc ngủ.

….

Hắn tỉnh lại,

Một giấc mơ ư.

Không!!!! Trần nhà này, căn phòng xung quanh, hắn từng thấy đâu đó rất quen
thuộc. Nhưng tuyệt đối không phải nhà hắn.

Từ truyện tranh? Hắn đọc rất nhiều bộ truyện, nhưng có căn phòng đơn giản một
kệ sáng, một bàn học và nằm ngủ ở sàn này chỉ có một.

Doraemon!

Vậy chẳng lẽ ta chính là nobi nobita. Kẻ vô dụng nhất manga???

Hắn hốt hoảng, chạy với tốc độ cao nhất. Hắn té lộn vòng từ chân cầu thang
xuống.

Á, đau vãi l*z

-Này nobi, con chửi tục à?

Giọng mẹ “hắn” vang lên. “Nobita” hốt hoảng đáp:

-À mẹ nghe nhầm ấy mà. Con đi vệ sinh đây.

Hắn chạy thẳng vào nhà vệ sinh, trước gương là một gương mặt hắn rất quen
thuộc,.

Một gương mặt cỡ 9 tuổi, không hề đẹp trai, chỉ phổ thông, rất Châu Á, mũi
tẹt, cận thị. da vàng. Thật sự là…. Giờ so với gương mặt này, hắn thấy lâu nay
mình cũng đẹp trai chán. Gương mặt này cởi kính ra cũng rất đẹp trai, vì đôi
mắt đẹp, có thần, chỉ tiết là cận quá nặng. Mà thôi kệ….

Hắn bình tĩnh rất nhanh, rồi hắn quay về phòng kiểm tra lại mọi thứ, hắn cần
một quyển nhật kí hay một cái gì đó để xác minh những điều hắn còn thắc mắc.

Căn phòng này!!!

Hắn bực bội, thật sự cho dù chỉ có vài thứ, nó cũng bẩn vãi c*c ra, sách vở
mỗi nơi một quyển. Bản ghế sắp xếp lung tung. Thậm chí…. Hắn cũng chưa từng
nghĩ là nobita cũng có cả một quyển “tạp chí học tập nâng cao cơ tay” và một
dvd “tâm lí tình cảm hành động sâu sắc”

Khoan đã, không lí nào mấy thứ thế này lại lộ liễu vậy. Hắn thử động não một
chút. Toàn bộ kí ức của nobita cũ tràn vào đầu hắn.

Trời ạ, ăn mắc nghẹn mà chết. Còn là thử biểu diễn nuốt hai cái xúc xích một
lần cho shizuka.

-Ta chưa từng nghĩ sẽ có một đứa con gái nhìn một thằng đàn ông ngậm hai quả xúc xích trong mồm mà thích thú đâu. À mà cũng có thể đó.

Hắn lăn ra cười vật vã, không thể nào hiểu được. Đúng là không thể nào hiểu
được. Chi ít, hắn chết vì cứu mạng trẻ nhỏ, vì lòng nhân đạo. Nhưng tên này
thì….

Xin lỗi Fujiko, rất cảm ơn ngài vì đã cho con tuổi thơ. Nhưng tên này, đem cây
trồng trong đầu nó có khi còn có ích hơn.

Cười một cái rồi hắn cũng nhận ra, đã sống lại rồi thì cũng phải làm vài thứ
vui đã. Coi như ai rồi cũng phải sống khác đi một kiếp thôi. Một đời ta sống
phổ thông rồi, đời này sống, phải là vô địch lưu.

Nhưng hắn đang ảo tưởng trong đống viễn cảnh hạnh phúc viên mãn thì hắn nhận
ra hai vấn đề trầm trọng. Phải! RẤT trầm trọng.

Thứ nhất, hắn đang dùng cơ thể Nobita, vừa yếu, vừa ngu, vừa không có tài năng
đặc biệt.

Thứ hai, Doraemon chưa tới!

Hắn đổ cả mồ hôi ra trán chạy xuống phòng khách gặp “mẹ” hắn.

-Hôm nay là ngày mấy mẹ?

-Thứ hai, 27/12/19xx mà con hỏi làm gì vậy?

Mẹ hắn bỗng giận dữ:

-Mà chuyện này con giải thích thế nào?

Mẹ hắn chỉ vào cái tờ bài kiểm tra 0 điểm. Kiếp trước dù phổ thông, nếu cố hắn
vẫn được 8/10 điểm. Tên này….. 0/100 mà còn là bài kiểm tra trắc nghiệm.

Trắc nghiệm có 4 ý mỗi câu, 100 câu trắc nghiệm là nếu sai hết thì xác xuất là
(75%)^100 tức là lấy chia ra thì phải có 415 lần dân số thế giới hiện tại (7,5
tỉ người) mới có một người làm được như tên này !!!

Một là, tên này rất ngu!

Hai là tên này không có khái niệm may mắn.

Ba là tên này là thiên tài, giả ngu che mắt thiên hạ.

Mà có vẻ là hai cái đầu. vì bài thi chỉ làm 1/10, những câu làm thì sai, những
câu kia thì không hề đánh.

Hắn cuối cùng nhận ra thêm một vấn đề đau đớn hơn.

Hắn đánh giá cao sự chuẩn xác hệ thống IQ rồi, có kẻ có thể âm điểm được.

Và căn bản giờ làm việc gì cũng xui xẻo, thì hắn có khi đạp cục xà phòng mà té
chết chứ sống tới ngày doraemon đến là một điều khó khăn.

-Con có biết là mẹ buồn lắm không

Câu nói của Tamako làm hắn giật mình nhìn lại. Thật sự tamako là một người phụ
nữ còn trẻ đẹp nhưng mà hung dữ. Nobita có lẽ chỉ giống mẹ ở đôi mắt đẹp… Trời
hắn nghĩ gì vậy, người ta đang là mẹ hắn.

Vâng con đang nghe.

-Từ ngày mẹ sinh con, mẹ rất tự hào, con luôn là tự hào của ba mẹ. Lúc sinh ra con, mẹ sinh rất khó. Giây phút con chào đời thì mẹ cũng đã quyết tâm sẽ nuôi dạy con tới lúc trưởng thành. Con dù lớn bao nhiêu vẫn là con mẹ, mẹ biết, la mắng con không quen, nhưng mẹ muốn con có sự nhìn lại và cố gắng thay đổi. Con quá xem nhẹ mọi thứ, con chưa từng cố thử một điều gì đó trong đời cả.

Ba mẹ có thể có một đứa con học dốt cũng được, yếu cũng được, nhưng không muốn
con trở thành một tên con trai thiếu đi cả cái phẩm chất tối thiểu của đàn ông
là nghị lực.

Hắn nghe Tamako nói, mắt hắn bỗng chốc khóc, mẹ hắn, ba hắn, người ta nhìn vào
hắn với ánh mắt thương hại, với ánh mắt có cũng được không có cũng không sao.
Đúng vậy, hắn từ lâu đã biết, lúc nhỏ ba mẹ thương hắn cũng chỉ vì lúc đó hai
vợ chồng nghĩ rằng mình không có con, rồi nhận nuôi hắn.

Sau này hắn vào lớp 1, lúc hắn nhận ra sự thật hắn là con nuôi thì ba mẹ hắn
lại sinh ra Nhã Uyên, Thân phận hắn trở nên lúng túng, và so với sự nổi bật cả
ngoại hình và tính cách của cô em gái, hắn bắt đầu dần sống như cái bóng nhợt
nhạt trong gia đình.

Phải, một cái bóng vật vờ chờ chết. Hắn sớm đã chết cái tâm nguyện khao khát
tình cảm từ lúc còn quá nhỏ, nên hắn mới cố gắng lao đầu vào cải thiện bản
thân. Thế nhưng trong tâm thức, hắn vẫn mong có thể được yêu thương.

Nhưng hắn không có cơ hội. Nếu có thể hỏi ông trời một câu hắn chỉ muốn hỏi
một câu:

Tại sao?

Nhưng có lẽ đây là lời đáp của thượng đế đi. Nếu kiếp trước chỉ là thứ vật vờ
thì kiếp này chân chính sống lại một lần.

Hắn tự chùi nước mắt. Rồi hắn lau cả nước mắt trên má Tamako.

-Con xin lỗi, bài kiểm tra chiều nay con sẽ cố gắng.

Mẹ hắn nhìn hắn, rồi chỉ nói:

-Thôi con lên phòng đi.

Hắn quay về phòng, dọn dẹp chút thứ. Rồi ăn trưa, rồi đi thi. Cũng như kiếp
trước.

Hắn nhận ra não bộ của hắn, không hề thay đổi, căn bản là cơ thể rất yếu,
giống như Nobita thật, nhưng tâm trí và đầu óc vẫn có tốc độ và sự suy nghĩ
như cũ, Hắn làm chỉ trong 10’ và 5’ để dò lại bài v sợ sẽ sai xót một bài toán
tiểu học dù bản thân là học sinh 12. Nhưng chỉ làm 75 điểm, nếu điểm tối đa
chắc chắn sẽ có vài bạn bè bắt đầu chú ý sự thay đổi của Nobita. Điều gì cũng
phải từ từ. Hắn nộp bài cho thầy giáo rồi đi thẳng về.

-Trò Nobi, em phải hiểu là phải cố gắng. Tôi cho em bao nhiêu con 0 điểm rồi.

Hắn phát bực, một cỗ tức giận từ trong lòng hắn tự dung trào lên, nhưng hắn
nén lại. Có thể đây là cảm xúc của chủ nhân cũ.

-75 điểm, em nộp đầu tiên, không hề đem theo gì, nên em không gian lận. Nếu đúng như thế, thầy cho em thi lại muôn quốc ngữ lại. Còn nếu em dưới 75 đ, em sẽ để 0 điểm tất cả các môn còn lại.

Thầy giáo trợn mắt nhìn hắn, nhưng vẫn không tin. Ừ thì không tin, nhưng thầy
thử mà nhìn xem!
Từng câu một, thầy giáo chấm, nhiều đứa vẫn làm bài, có nhiều đứa xem kịch
vui. Khi hắn ra cổng trường thi thầy chạy theo.

-Không thể tin được, em đúng 75 điểm. Em có thật là Nobita không vậy. Mừng quá, em đã cố gắng học hành rồi, công sức của tôi có lẽ không uổng!

Thầy ôm chầm hắn, thầy nói một cách vui sướng và hãnh diện. Chưa bao giờ trong
cuộc đời của hắn, thầy cô có thể nhớ tên hay nhớ mặt hắn, chứ đừng nói là cố
gắng bỏ công bỏ sức giúp đỡ hắn. Hắn tự mình nỗ lực hết thảy. nhưng bây giờ,
hắn xúc động. Dù sao giờ hắn cũng là Nobita, Nobita giờ cũng là hắn. Hắn chấp
nhận rằng, từ giờ sống phải tốt.

Cảm xúc với thầy cũng thay đổi lại, hắn liển quyết định nói năng lễ phép.

-Thật ra, em chỉ là siêng năng lên một chút thôi. Cảm ơn thầy cho thi lại.

-Thế là tốt rồi. Mai em đến văn phòng. Tôi ra lại đề cho em.

Thật ra ta thử nghĩ mà xem, phải chăng những người ta ghét nhất, những người
hay la mắng ta nhất, lại là kẻ xem ta như một phần cuộc đời họ, hạnh phúc của
ta là của họ.

Làm người lớn, cảm xúc cũng phức tạp thêm.


Phế Vương I: Chúa Tể Nobita - Chương #1