Tiểu Manh Manh


Người đăng: KimPhuong

Trong lúc chờ đợi Tiểu Di mua dược liệu về, Khúc Lưu Ly tranh thủ "an ủi" tâm
hồn nhỏ bé của Tiểu Tư Tư (Khúc Thừa Tư). An bài thỏa đáng cho hắn xong, cô
cũng tranh thủ ngủ một giấc. Thân thể này thật yếu ớt a~.

Sáng sớm, tiếng chim hót rộn ràng cùng với những tia nắng đang nhảy nhót qua
khe cửa sổ mục nát kéo Khúc Lưu Ly từ trong mộng thức dậy. Khẽ xoay người, đối
diện với đôi mắt lãnh đạm nhưng đầy tự tin của Khúc Lưu Ly là một khuôn mặt
đúng kiểu tiểu thiên sứ đang ngủ say của Khúc Thừa Tư. Đưa bàn tay có phần gầy
gò của mình chọc chọc vào đôi má phúng phính, Khúc Lưu Ly thầm than: "Xúc cảm
thật mềm a~"


  • "Tỷ tỷ...", giọng trẻ con ngọt như mật đường của Khúc Thừa Tư vang lên phá
    vỡ khung cảnh yên tĩnh buổi sáng sớm. "Tỷ vẫn còn ở đây, thật tốt"

Trái tim Khúc Lưu Ly bỗng co thắt lại, rốt cuộc đứa bé này đã trãi qua những
gì mà lại thiếu cảm giác an toàn đến thế. Tâm muốn biến cường của Khúc Lưu Ly
lại càng thêm kiên định.


  • "Tiểu thư, tiểu thiếu gia, hai người dậy rồi sao?"


  • "Ân..."


  • "Để nô tỳ hầu hạ hai người rửa mặt, chải đầu"


  • "Không cần, tự ta làm được. Sau này cũng không cần. Mặt khác, ta nói không
    xưng nô tỳ nữa, muội quên rồi?"


  • "Vâng, vâng ạ. Tỷ... tỷ". Thú thật, xưng hô thế này nàng vẫn chưa thể thay
    đổi một sớm một chiều được.


Không biết tại sao, Tiểu Di cảm thấy tiểu thư nhà mình giống như biến thành
người khác, bỗng nhiên Tiểu Di có một loại suy nghĩ là sau này tiểu thư sẽ là
rồng phượng trong loài người, đứng ở đỉnh cao của cường giả. Nhưng thôi, dù
tiểu thư biến thành người thế nào nàng vẫn sẽ trung thành tuyệt đối, dẫu phía
trước là dầu sôi lửa bỏng, chỉ cần tiểu thư nguyện ý nàng vẫn nhảy vào. Sau
những phen độc thoại, Tiểu Di mới đưa mắt nhìn về phía Khúc Thừa Tư.


  • " Tiểu thiếu gia, để nô tỳ giúp người thay y phục"


  • "Tiểu Di tỷ, tỷ gọi ta là đệ đệ là được rồi. Ta là nam tử hán, sẽ bảo vệ
    mọi người, mọi người không cần xem ta là trẻ con a~"


Cả Khúc Lưu Ly và Tiểu Di đều bật cười khiến cho khuôn mặt bé nhỏ của Tiểu Tư
Tư thoắt cái đỏ lên. Tiểu gia hỏa này mới bao lớn, biết ngượng ngùng rồi. Cuối
cùng vẫn là Khúc Lưu Ly lên tiếng phá vỡ không khí xấu hổ này.


  • "Tiểu Di, dược liệu hôm qua ta nhờ muội mua, thế nào rồi?"


  • "A, để nô, à không không, muội đi lấy ngay đây"


Như một làn khói, Tiểu Di mau chóng chạy đi lấy dược liệu mang đến. Cùng với
đó, còn mang theo cả 5 cái màn thầu, một đĩa dưa chua. Thật may, hôm qua mua
dược liệu còn dư lại một ít kim tệ, nàng đánh bạo mua một ít đồ ăn. Dù sao
tiểu thư vẫn chưa khỏe lại, không thể ăn những đồ ăn ôi thiu của nhà bếp mang
đến được.


  • "Aaaaa, màn thầu, tỷ tỷ ơi, màn thầuuuuuuu". Vừa nói, vừa nhảy nhót hưng
    phấn chạy đến lôi kéo Khúc Lưu Ly đi về phía cái bàn duy nhất trong phòng.


  • "Tỷ tỷ, không phải muội trộm đâu, thật đấy. Đây là mua bằng kim tệ dư hôm
    qua sau khi mua dược liệu. Tỷ tỷ, người sinh khí sao?" Tiểu Di tuy biết tiểu
    thư thay đổi, nhưng vẫn lo nàng (KLL) sẽ trách nàng (TD) sử dụng kim tệ mà
    không hỏi ý kiến.


-"Ai nha, ta đây keo kiệt đến mức đó sao?" Vừa nói, vừa nghịch ngợm nháy mắt khiến cho cả Tiểu Di cùng Khúc Thừa Tư thất thần. Trong một giây phút nào đó, cả hai cùng có suy nghĩ nếu không có vết bớt đáng ghét kia, có lẽ thiên hạ này không ai có thể sánh ngang với sắc đẹp của nàng. Nhưng làm sao có thể chứ...


  • "Được rồi, ăn thôi. Tiểu Di cũng ngồi ăn đi"


  • "Như thế, có ổn không ạ"


  • "Được rồi Tiểu Di tỷ, ngồi đi"


Trên bàn ăn, mỗi người một cái màn thầu, còn lại chia ra mỗi người một ít. Dẫu
sau này các nàng ăn vô số sơn hào hải vị, ở trong những nơi xa hoa, nhưng mà
cả ba đều nhớ đến hương vị bánh màn thầu và căn phòng nhỏ nơi ba người đang
ngồi này.

Bây giờ ta có việc, Tiểu Di mang Tư Nhi ra ngoài bồi hắn chơi đi. Ta không cho
phép, không cho ai được phép bước vào căn phòng này, rõ chưa?"


  • "Vâng, tỷ tỷ người yên tâm". Tiểu Di nhanh nhảu đáp. Tiểu Tư Tư cũng kiên
    định gật gật đầu bé nhỏ của mình biểu thị quyết tâm.

Trái tim Khúc Lưu Ly như có dòng nước ấm chảy qua, khóe môi khẽ nhếch xoay
người vào phòng đóng cửa lại. Trong phòng, Khúc Lưu Ly cầm qua các gốc dược
liệu xem xét. "Chậc chậc, chỉ bấy nhiêu mà tốn nhiều kim tệ thế ư?" Cảm thán
thì cảm thán, Khúc Lưu Ly nhanh nhẹn điều chế dược tề để trị độc. Thật may
mắn, trước kia nàng được một vị y sư cổ quái có chỉ dạy qua cách điều chế dược
tề cơ bản và một cuốn sách cũ kỹ ghi lại các phương thuốc cổ, nếu không dù có
một thân bản lĩnh y học cũng chẳng thể phát huy tối đa ở dị giới này.

Đang miên man suy nghĩ, trong đầu vang lên một giọng nói non nớt:


  • "Chủ nhân, người đang nhớ ta sao?"

-"Ai, lăn ra đây". Giật mình, toàn thân Khúc Lưu Ly đề cao cảnh giác, ánh mắt nhìn từng ngóc ngách trong phòng.

-"Bình tĩnh nào, người thật nóng tính a~". Vẫn là giọng nói non nớt ấy mơ hồ quanh quẩn trong óc nàng. Dứt lời, một bóng dáng hư ảo dần diện ra trước mặt nàng, một tiểu la lị đáng yêu mang cái yếm màu đỏ, mông nhỏ trắng trẻo lắc lư trong gió.

Mặc dù Khúc Lưu Ly có năng lực thừa nhn mạnh mẽ nhưng đứa bé này xuất hiện
cũng quá... bất ngờ đi. "Ngươi là ai?"

Khuôn mặt đáng yêu chết người không đền mạng đó mới ngáp một cái rồi lên tiếng
giải thích. Hóa ra, nó không có tên, là một khí linh của quyển sách y học kiếp
trước nàng được vị y sư cổ quái đó tặng. Chính nó đã mang nàng đến thế giới
này, nó đang cư ngụ trong thế giới tinh thần lực của nàng.


  • "Vậy, ta phải cảm ơn ngươi rồi?"

-"Ách, đừng khách khí, đừng khách khí". Khuôn mặt đáng đánh đòn đó kiêu ngạo nâng lên.

Bật cười trước biểu cảm này, Khúc Lưu Ly mở miệng hỏi: "Ngươi không có tên
sao? Vậy sau này ngươi gọi là Tiểu Manh Manh đi". Khúc Lưu Ly tự luyến cảm
thấy cái tên này thật không tệ. Nhưng Tiểu Manh nhà ta lại thật sự nổi bão
rồi, tốt xấu gì nó cũng tồn tại cả vạn năm nhưng lại đặt cái tên không có cốt
khí như vậy, oai phong một đời của nó aaaa~


  • "Không được kháng cự, quyết định vậy đi". Khúc Lưu Ly không hề cho nó cơ
    hội phản kháng. "À phải rồi, tại sao ngươi lại xuất hiện với bộ dáng mơ hồ thế
    kia, còn gọi ta là chủ nhân nữa?"


  • "Chuyện này kể ra thì có chút dài". Ra dáng tiểu đại nhân, Tiểu Manh Manh
    tiếp tục lên tiếng: "Lúc ngươi sắp chết ta đã tự ý triển khai khế ước linh hồn
    với ngươi để mang ngươi đến đây. Còn về ta... ta chỉ là khí linh nên không thể
    có cơ thể như con người được, dù tồn tại trên vạn năm ta vẫn chỉ mang dáng vẻ
    tiểu hài tử ".


  • "Ngươi không thể có bản thể con người sao?" Khúc Lưu Ly thắc mắc


  • "Ân... thật ra là có, nhưng mà rất khó, ngươi không thể đâu"


  • "Chưa thử làm sao đã biết không thể?" Dù thế nào, ta cũng sẽ giúp ngươi.
    Trong lòng Khúc Lưu Ly âm thầm nghĩ.


  • "Được, cảm ơn ngươi, đến thời điểm ta sẽ nói phương pháp cho ngươi, bây giờ
    thực lực ngươi chưa có, không thể đặt áp lực quá lớn, rất có hại cho con đường
    sau này ngươi đi".


  • "Đã biết"


  • "Ta sẽ hướng dẫn ngươi điều chế dược tệ, cái mà tên kia dạy ngươi chỉ là
    bước đầu thôi. Nào, đến đây"


-" Đầu tiên, ngươi phải vận dụng tinh thần lực, ách... có nghĩa là ý chí của ngươi tách các tạp chất trong dược liệu, sau đó dung hợp các tinh chất lại với nhau. Thật ra, mỗi loại dược liệu có chứa một số nguyên tố nhất định, sau khi sàn lọc tạp chất, cái còn lại chính là nguyên tố..."

Khúc Lưu Ly nhắm mắt, làm theo chỉ dẫn của Tiểu Manh Manh... thoắt cái ba canh
giờ trôi qua.


  • "Hô... phù" Thở ra một ngụm trọc khí. Khúc Lưu Ly nâng cái bình thủy tinh
    chứa một ít dung dịch màu xanh da trời, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy các màu khác
    lưu động.


  • "Không nghĩ tới nha, ngươi là đa hệ ma pháp sư". Tiểu Manh Manh mở miệng
    trêu ghẹo.


  • "Rất đặc biệt sao?". Khúc Lưu Ly hỏi


  • "Trên mảnh đại lục này, ma pháp sư là một nghề nghiệp cao quý. Mỗi một gia
    đình có ma pháp sư ra đời chính là niềm kiêu hãnh của gia đình đó. Đơn hệ ma
    pháp sư thuộc trong 5 hệ: phong, hỏa, thủy, thổ, lôi là điều bình thường;
    quang, ám là hiếm và băng, không gian, thời gian là ngàn năm có một. Chưa kể
    đến, song hệ, đa hệ chính là rồng trong loài người, được người người sùng bái.
    Ngươi chính là toàn hệ (5 hệ bình thường) và thêm hệ thời gian. Ngươi, chính
    là biến thái"


Khúc Lưu Ly ngây ngốc "Mình biến thái sao?"

Thôi được rồi, ta sẽ từ từ phổ cập kiến thức cho ngươi, bây giờ người dùng
dược tề này đi. Nói thật, ta cũng muốn nhìn khuôn mặt thật của thân thể này.
Biểu cảm háo sắc hiện ra trên khuôn mặt thiên sứ đó thật làm Khúc Lưu Ly khinh
bỉ một phen...

Đau đớn ập đến sau khi Khúc Lưu Ly uống bình dược tề, những giọt máu đen không
ngừng từ lỗ chân lông trên khuôn mặt Khúc Lưu Ly chảy ra. Nhìn Khúc Lưu Ly bây
giờ không khác gì một tên khất cái bò ra từ biển máu....

Thời gian chầm chậm lắc lư trôi qua...


  • "Tiểu Di, muội giúp ta mang nước vào đây"


Phế Vật - Kỳ Tài - Chương #5