Người đăng: ๖ۣۜSốt Thơ Ngây
chương 12
Kim Qua sao lại nghèo như vậy? Theo lý mà nói Kim Qua dù không đến mức giàu
ngang ngân khố quốc gia thì ít nhất cũng là dạng Công hội giàu nứt đố đổ vách.
Thứ nhất, thành viên Kim Qua ai cũng cấp bậc vô cùng cao, giết Quái, cướp
trang bị ít nhất cũng không lỗ tiền thuốc.
Thứ hai, khả năng Tinh Luyện của Đường Tiếu đã luyện đến cấp bậc Tông sư. Chế
tạo các cực phẩm nhỏ yêu cầu không quá cao đều dễ như chơi. Trang bị của bọn
trư Kim Qua hầu hết đều là sản phẩm của Đường Tiếu, ngon bổ rẻ.
Cuối cùng, Kim Qua không tham gia GVG – hoạt động đốt tiền cao cấp.
Vì thế, nếu không gặp những nguyên nhân khách quan không thể tránh được, VD
như bị đạo nick, Kim Qua cho dù không phải đại gia thì ít nhất cũng là dạng
trung lưu. Có điều sự thật tàn khốc, Kim Qua thủy chung nghèo rớt mồng tơi…
Đối với vấn đề này, đám trư Kim Qua chọn cách trốn tránh rất không có đạo đức
nghề nghiệp, lí do là: sự thật bày ra trước mặt, có cần phải tìm hiểu nguyên
nhân không? Một tấm gương đạo đức tốt hiên ngang lẫm liệt. Sau lưng còn than
thở :Gia môn bất hanh, gia môn bất hạnh, nhưng tất nhiên, chả có chút thành ý
nào.
Đường Tiếu vừa đăng nhập Phế Tích, lập tức bị gọi nhặng xị đến Thác Nước.
“Đường Đường mau đến Thác Nước, nhanh lên.”
“Đường Đường, mau đến, Lão đại đang phát đồng phục kìa.”
“Chụp ảnh, chụp ảnh, mau đứng vào.”
Đường Tiếu dùng tốc độ tầu hỏa chạy đến nơi hẹn hò nổi tiếng của các cặp tình
nhân trong Phế Tích – Thác Nước, nhìn thấy một bầy Dạ hành Hiệp khách – -|||
Đồ Dạ hành Hiệp là áo choàng toàn một màu đen do công ty quản lý Phế Tích đưa
ra, khi mặc vào thì không phân biệt nam nữ, nghề nghiệp, cấp bậc, tất cẩ đều
đen tuyền như quạ.
Vì theo phong cách bí ẩn, đồ Dạ hành Hiệp bán chạy vô cùng – có thể thấy năm
nay người muốn làm hàng đều không bỏ qua cơ hội, nhất là khi bản thân còn đang
muốn thể hiện mình rất có nội hàm, giá cả lại càng tăng cao chóng mặt đếm mức
cướp giật luôn.
Đường Tiếu nhận giao dịch từ Giang Hải, cười cười mặc vào.
“Lão đại, thu thập từng này bộ, nhất định rất khó khăn đúng không?” Vẻ mặt ôn
hòa. “Vì dân phục vụ, vì dân phục vụ.” Mặt đắc ý. “Nếu đã vậy, tuần sau, việc
đào quặng do Lão đại lo rồi.” Vô cùng bình tĩnh. “…Đừng mà, Đường Đường, ta
cũng không phải tham ô công quĩ làm việc riêng, ta là vì mọi người mà! Cùng
lắm thì phê bình nội bộ, đừng thế…” Khóc gào thảm thiết. “Đúng thế, đúng thế.”
Toàn bộ đồng thanh cầu tình.
“Vậy tuần sau, tất cả mọi người đều đi đào quặng.” Khiêm tốn tiếp thu ý kiến.
“…” Im lặng. “Đường Đường, ta muốn cùng tổ với ngươi.”
“Không được, Đường Đường là của bọn ta.”
“Ngươi bỉ ổi.”
“Ngươi vô sỉ.”
“Ngươi bỉ ổi vô sỉ.”
“Ngươi vô sỉ bỉ ồi.”
“Được, ta vô sỉ bỉ ổi, ngươi chẳng lẽ lại không phải bỉ ổi vô sỉ?”
“Ta bỉ ổi vô sỉ, ngươi lại không phải vô sỉ bỉ ổi?”
“…”
“@#$%& . . .”
Mọi người “…”
Đường Tiếu “…- -|||”
“Ha ha ha ha, nhớ năm đó, lão nương ta cũng là một thiếu nữ thuần khiết như
Quỳnh Dao, dám đấu với ta, ngứa da rồi à?” Ý Tiêm Tiêm thuận lợi cướp được
Đường Tiếu về tay, cười điên cuồng.
Giang Hải bị chà đạp nằm bẹp dí dưới đất hát: “Làm đau trái tim anh lòng em
hẳn rất vui sướng…”
Thế là, đám Kim Qua không có tý ý thức công cộng, đứng trước Thác Nước nơi hẹn
hò của các cặp tình nhân, bày ra đủ mọi thể loại tư thế, chụp ảnh bộ đồng
phục đầu tiên của Hội, làm kinh động các đôi uyên ương, thu hút vô số cái
lườm.
Nghe nói từ ngày đó, Phế Tích xuất hiện truyền thuyết về một đám Cao thủ Hắc
đạo thân mặc Dạ hành Hiệp, chuyên phá hoại các cặp uyên ương hẹn hò ở Thác
Nước.
Bởi vì @#$%& . . .(tự động tắt tiếng)