Lâm Hạ Vy


Khắp tổng đàn của Thánh giáo trên Thiên Sơn tràn đến một âm thanh chói tai
khiến cho Tiểu Vũ cảm thấy khó chịu. Loại âm thanh này, vừa giống tiếng của gà
qué lại tựa như tiếng heo bị chọc tiết. Màng nhĩ Tiểu Vũ như bị xé ra. Nó vật
mình vật mẩy, lấy chiếc gối trùm lại, quyết tâm ngủ tiếp. Tuy nhiên, cái tiếng
kinh dị này càng phát ra to hơn.


  • Mẹ kiếp! Loại quái vật gì kêu ghê vậy.

Tiểu Vũ cau có chửi thề một câu, vùng giậy nhăn nhó.

Đây là đêm đầu tiên Tiểu Vũ ngủ lại trên tổng đàn của Thánh giáo. Trên này gió
mát hiu hiu, không khí trong lành, quả thực là rất dễ chịu khiến cho Tiểu Vũ
nhanh chóng ngủ lúc nào không hay. Cả buổi nó phải học cách cho bọn hỏa kỳ lân
ăn uống rồi dọn vệ sinh đến phát mệt. Lại được cái lão Triệu Thống chết tiệt
kia hở một tý là vung gậy đánh nó. Tiểu Vũ căm tức vô cùng.

Thế nhưng, vừa đặt lưng xuống được có một lúc, cái tiếng khủng khiếp kia từ
đâu truyền tới khiến Tiểu Vũ chẳng thể nào nhắm mắt được. Nó đứng lên, đi ra
ngoài xem xét. Khi chiều, lão Triệu Thống dẫn nó đến một gian phòng trong khu
luyện đan rồi bảo chọn một chỗ để ở trong thời gian làm việc ở đây.

Khu luyện đan ngoài gian chính dùng để luyện các loại linh đan thì bao quanh
là những công trình dành cho đệ tử nghỉ ngơi. Ấy nhưng, chẳng có ma nào ở đây
cả bởi bọn đệ tử không đứa nào chịu làm việc ở phòng luyện đan.

Thực ra trước đây cũng có mấy người được Thánh giáo thuê để giúp việc cho
Triệu Thống nhưng tất cả đều không chịu được tính khí khó chịu của lão già
này. Nghe nói, người giúp việc trước đã uất ức mà chỉ thẳng vào mặt lão mà
nói: “Lão già khốn kiếp” rồi bỏ xuống núi, thậm chí quần áo cũng không cần
mang theo.

Chỉ mới làm việc ngày đầu, Tiểu Vũ đã muốn một quyền đấm chết lão già hắc ám
kia nhưng nó suy nghĩ kỹ, dù sao cũng được ăn uống, nghỉ ngơi miễn phí nên
trong lòng hô quyết tâm cắn răng mà nhịn.

Đã bực mình chuyện ban ngày, đến tối muốn ngủ cũng không xong. Tiểu Vũ tức lồi
cả mắt bèn thức giậy, đi ra ngoài hóng mát, tiện thể tìm hiểu lý do gì lại có
tiếng kinh dị như vậy.

Tiểu Vũ vừa bước ra khỏi phòng, lão già Triệu Thống chẳng biết lúc nào đã đứng
ngoài sân, nhìn nó.


  • Thằng nhóc này, bị thiên âm làm cho không ngủ được có phải không?

“Thiên âm là cái quái gì?” Tiểu Vũ nghĩ ngợi, chợt nhớ đến cái tiếng kêu điếc
tai kia thì trong đầu lóe lên nhận thức. Không ngờ, cái thứ âm thanh như gà
lợn kêu lại được gọi là thiên âm. Trong lòng Tiểu Vũ khẽ cười một tiếng.


  • Sao giờ này lại có…à, thiên âm vậy lão?


  • Hiện tại chưa đến giờ đi ngủ của đệ tử Thánh giáo, mọi người phải luyện
    công phu khuya đến tận nửa đêm. Ngươi cũng tạm coi như đệ tử của bản giáo nên
    bị ảnh hưởng bởi thiên âm.


Triệu Thống giải thích.

Tiểu Vũ nhăn mặt, ra điều không hiểu. Cái lão già này giải thích chẳng đâu vào
đâu, thật tức chết, cái gì mà công phu khuya, cái gì mà đệ tử bản giáo?

Nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó, đích thị là không hiểu mình nói gì, Triệu Thống
trừng mắt lên. “Vút…bộp”…Một gậy vung lên rồi hạ xuống, nhắm ngay đầu Tiểu Vũ
nện thẳng tay.

Tiểu Vũ ré lên một tiếng, hai tay ôm đầu, ánh mắt căm hờn chiếu tới lão Triệu
Thống, toan rít lên thì đã bị chặn họng.


  • Nghĩa là tạm thời ngươi là đệ tử Thánh giáo. Thiên âm được làm ra để ngăn
    chặn các đệ tử lười biếng, chưa đến giờ ngủ mà đã lăn ra, hiểu chưa? Chỉ có
    mình ngươi nghe thấy tiếng kêu đấy thôi.

Nghe đến đây, Tiểu Vũ có vẻ đã hiểu ra vấn đề, hai tay xoa đầu, gật gù nói:
“Ra vậy”.

Lão già Triệu Thống nói xong, quay đít đi tới phòng luyện đan, để lại Tiểu Vũ
một mình đứng trước khoảng sân rộng rãi. Nó đứng đó một hồi, hít hà mùi hoa cỏ
thơm ngát, tinh khiết trên đỉnh Thiên Sơn rồi chầm chậm bước đi.

Tiểu Vũ xuyên qua mấy cái cánh cổng, men theo con đường lát đá trắng. Màn đêm
u tịch tràn đến những tiếng côn trùng kêu rả rích. Qua mấy phòng luyện tập, nó
để ý thấy các đệ tử bên trong đều đang quỳ xuống lạy một bức tượng rất lớn rồi
đồng loạt xếp bằng, hình như đang luyện khí. Tiểu Vũ mường tượng sau một tháng
nữa nó sẽ trở thành một trong số họ. Cũng giờ này khấu đầu trước bức tượng rồi
luyện khí. Tiểu Vũ gật gù, vẫn cứ rảo bước đi.

Một chặp, Tiểu Vũ thấy mình đang ở trong một khu vườn lớn. Trong vườn có một
hồ nước lung linh tỏa ra một thứ ánh sáng xanh kỳ ảo, tựa như dưới đáy là
những ngọn đèn chiếu lên. Nó lại gần nhìn xuống hồ. Những ánh sáng đó tỏa ra
từ toàn bộ các viên đá dưới đáy hồ. Tiểu Vũ há mồm nhìn, chưa bao giờ nó thấy
đá có thể phát sáng, đúng là thần tiên.

Tiểu Vũ cứ thế đắm chìm với những thứ ánh sáng kỳ ảo kia, nó nhìn rõ cả khuôn
mặt của mình in trên bóng nước. Tâm hồn nó dường như bị cuốn chặt vào thứ ánh
sáng ma mị này. Chợt Tiểu Vũ dường như nhận thấy, dưới đáy nước mờ mờ xuất
hiện một bóng nữ nhân. Nàng là thủy tiên? Còn đang bị hút hồn bởi hình ảnh
hiện ra dưới đáy hồ, Tiểu Vũ liền nghe một tiếng gió rít lên, theo sau đó, nó
cảm thấy đầu ong lên như bị ai đập. Một tiếng cốp khiến mắt Tiểu Vũ hoa lên,
trăng sao hiện ra lung linh quá thể.

Tiểu Vũ lảo đảo, ngã phịch xuống đất, thiếu chút nữa thì lộn cổ xuống hồ rồi.

Nó giận dữ quay ngoắt lên, định há miệng quát lên thì chợt cổ họng như bị đông
cứng. Tiểu Vũ trợn tròn đôi mắt, nhìn về phía người ra tay đánh.


  • Ơ…ơ!

Tiểu Vũ chỉ ú ớ được mấy câu. Trước mặt nó là một thiếu nữ, tuổi chắc cũng
ngang bằng với nó, đang trừng trừng nhìn với ánh mắt dọa nạt. Thiếu nữ này
xinh đẹp quá thể, ánh mắt tinh nghịch, môi mọng đỏ như trái táo chín cùng làn
da trắng như trứng gà bóc. Trên tay nàng, một cái roi lớn đang chĩa về phía
Tiểu Vũ. Thấy khuôn mặt đần thối của nó, nàng lại trợn mắt lên, quát:


  • Giờ này không ở phòng luyện tập, trốn ra đây ngắm cảnh, tội này không thể
    tha thứ.

Tiểu Vũ ú ớ chưa kịp mở miệng, nhận ra hình ảnh mơ hồ vừa in bóng nước chính
là của thiếu nữ này, liền đó chỉ nghe tiếng vun vút của gậy đánh xuống. Nó gào
mồm lên, ôm đầu chạy ngược về phía con đường. Thiếu nữ này dường như không
buông tha nó, cũng co cẳng đuổi theo, roi quất vun vút vào không khí, tình thế
của Tiểu Vũ vô cùng khổ sở.


  • Bớ người ta, cứu với…!

Nó gào mồm lên, hớt hải chạy về hướng phòng luyện đan.


  • Tên chết tiệt, còn gào mồm lên, ta đánh ngươi.

Thiếu nữ vô cùng hung hãn, quyết tâm không tha cho Tiểu Vũ. Thoáng một cái,
Tiểu Vũ đã chạy vút qua mấy cánh cổng, vọt qua mấy phòng luyện tập, miệng
không ngừng la hét. Đằng sau, thiếu nữ khuôn mặt hằm hằm, tuy xinh đẹp như
tiên nhưng thái độ lúc này rất đáng sợ, vẫn quất roi đánh tới.

Đám đệ tử đang ở trong phòng luyện tập, nghe tiếng kêu gào thảm thiết vội ùa
ra xem. Thấy thiếu nữ kia đang đuổi đánh Tiểu Vũ thì đờ người, không ai bảo ai
đều chui tọt vào trong, đóng cửa cài then, xem như chưa nhìn thấy gì.

Tiểu Vũ chạy một lúc, cảm thấy mệt mỏi vô cùng, cứ thở hồng hộc như trâu nhưng
thiếu nữ kia chẳng có vẻ gì là mất sức, dáng vẻ lại như là đang đùa giỡn với
nó vậy. Khi Tiểu Vũ chạy chậm, nàng cũng chạy chậm lại, vung roi vun vút quật
vào lưng nó.

Con giun xéo mãi cũng quằn, lúc này Tiểu Vũ vừa đau vừa tức bèn dừng hẳn lại,
bất ngờ xoay người vung ra sau một cú đấm kèm theo một câu chửi: “Con bà
mày!”. Quả đấm tung ra, thiếu nữ đang đà lao tới, chắc chắn lĩnh trọn. Nhưng
cú đấm của Tiểu Vũ vung vào hư không, bóng thiếu nữ đằng sau khẽ lướt qua nắm
đấm.

Hự một tiếng, nàng ta vung một quyền vào bụng Tiểu Vũ khiến hắn rú lên như bị
chọc tiết, bắn về sau đến mấy trượng, lăn lóc trên mặt đất.

Tiểu Vũ ôm bụng, nói không nên lời, hai mắt dường như lồi hẳn ra ngoài. Thật
là nhục nhã, bị phái nữ hạ thủ vô tình, thật là nhục nhã.

Hắn đã lăn lóc dưới đất, bộ dạng cực kỳ thê thảm rồi nhưng thiếu nữ kia dường
như không muốn buông tha. Liền đó lao đến, vung roi quất xuống chan chát. Tiểu
Vũ lại rú lên như bị động kinh, tay chân co quắp hết cả vào nhau để bảo vệ cái
đầu. Mỗi lần thiếu nữ kia vung roi, đều quát lên mấy tiếng:


  • Trốn luyện tập này, trốn luyện tập này, còn dám bật lại này, định đấm ta
    này.


  • Dừng tay!


Khi Tiểu Vũ gần như sắp đứt hơi, từ đâu vang lên một tiếng thét. Thiếu nữ nghe
vậy, lập tức dừng lại, hướng mắt lên quan sát.

Từ cách đó không xa, Trấn Nam hớt hải chạy tới, khuôn mặt trắng bệch như tờ
giấy.

Thiếu nữ thấy vậy, thu roi, đứng thẳng người, chờ đợi y.


  • Sư muội, sao lại ra tay đánh tên nhóc này.

Trấn Nam chạy tới đỡ Tiểu Vũ lên, rồi đưa mắt quan sát. Khắp người Tiểu Vũ,
thương tích vô số, quần áo bị roi đánh cho rách cả.


  • Tên này trốn ra hồ Lam Quang, không chịu luyện tập, muội mới dạy cho hắn
    một bài học ai ngờ hắn lại to gan dám vung quyền tấn công lại muội. Vi phạm
    môn quy, nhất định phải đuổi khỏi Thánh giáo.

Thiếu nữ cong cớn đôi môi xinh, nói một tràng.

Trấn Nam nghe xong, thở dài nói:


  • Hiểu nhầm rồi, hắn đâu phải đệ tử Thánh giáo, hắn là người làm của phòng
    luyện đan. Tháng sau hắn mới dự kỳ khảo thí đệ tử.


  • Í…!


Thiếu nữ khuôn mặt chợt đỏ lựng, vung tay giấu ngay chiếc roi ra sau, thái độ
đột ngột thay đổi 180 độ. Ánh mắt nàng nhìn Tiểu Vũ đầy sự hối hận.

Tiểu Vũ mặt mày nhăn nhó, nghe Trấn Nam nói thì có vẻ như cô nương này tưởng
hắn là đệ tử lười biếng mà ra tay. Thật oan khuất quá thể. Tiểu Vũ muốn khóc
lên nhưng đau quá, nước mắt chẳng chảy ra được. Miệng hắn méo xệch, chẳng hiểu
là đang khóc khan hay đau đớn nữa.


  • Ta…ta xin lỗi nhà ngươi.

Thiếu nữ lí nhí nói trong miệng, đu đưa thân hình, ra điều cực kỳ ân hận.

Trấn Nam đỡ Tiểu Vũ đứng lên, lắc đầu nhìn về phía thiếu nữ.

Bỗng từ xa, truyền tới một giọng nói trong như chuông ngân:


  • Chuyện gì xảy ra mà huyên náo hết lên thế? Hạ Vy lại gây chuyện phải không?

Thiếu nữ nghe giọng nói truyền tới, chợt thở dài một tiếng, khẽ lắc lắc đầu ra
hiệu với Trấn Nam. Vị sư huynh này nghiêm mắt nhìn khiến cho nàng phải cúi gằm
mặt xuống.

Thoáng một cái, bóng nữ nhân từ xa đã tới bên thiếu nữ tên gọi Hạ Vy. Dưới ánh
sáng mờ ảo, nữ nhân này đẹp tựa thần tiên. Nàng chính là giáo chủ Thánh giáo,
Lâm Hạ Phương. Và thiếu nữ kia, là Lâm Hạ Vy, con gái của nàng.

Hạ Phương nhìn Tiểu Vũ thân thể tả tơi, bất giác trừng mắt nhìn Hạ Vy khiến
nàng khẽ cúi gắm mặt xuống, vô cùng hối hận. Hạ Phương không nói, chỉ thở hắt
ra một cái rồi nói:


  • Trấn Nam, con mau lấy thuốc chữa trị cho thằng nhóc này. Còn Hạ Vy, mau về
    phòng cho ta. Dạo này con quá quắt lắm rồi có biết không?

Hạ Vy lí nhí vâng dạ, đoạn quay người đi về phía xa. Trước khi đi, nàng quay
lại nhìn hắn, khẽ nói:


  • Ta không biết, xin lỗi nhé.

Tiểu Vũ nhìn bộ dạng đáng thương của Hạ Vy thì cơn đau đớn tự nhiên biến đi
đâu mất, trong lòng tràn lên một nguồn sức mạnh kinh thiên, khiến hắn có thể
vững vàng mà đứng lên, mỉm cười nói:


  • Không…sao, chỉ là hiểu lầm.

Nói rồi, trời đất xung quanh chợt nhiên tối sầm, Tiểu Vũ ngã lăn xuống ngất
xỉu. Trấn Nam nhanh như cắt, đỡ lấy thân hình của hắn, miệng la lên:


  • Coi chừng!


Phế Thiên Tiên Hiệp Truyện - Chương #8