Phòng Luyện Đan


Nền trời phía đông rực lên một khối cầu đỏ au, vừa nhô lên liền bị mấy vạch
mây vắt ngang qua. Trên cao, không khí trong trẻo và mát mẻ hết sức. Tiểu Vũ
bị gió mát hiu hiu thổi, chẳng biết từ lúc nào đã thiếp đi trên thân hồ lồ
thần.

Nó thấy có tiếng đập nhè nhẹ lên vai, liền uể oải mở mắt. Chợt Tiểu Vũ sững
người lại, cơn ngái ngủ biến mất lập tức, nó ngó ra nơi mặt trời đang dần nhô
lên. Một cảnh tượng khiến cho máu trong người Tiểu Vũ đông lại. Lần đầu tiên
nó ngắm bình minh ở trên không trung. Tiểu Vũ khuôn mặt phấn khích, nhìn ra
đằng sau, lũ đệ tử Thánh giáo đang ngáy pho pho tựa hồ như không thèm nhìn
cảnh này vậy.

Trần Nam nhìn Tiểu Vũ mỉm cười hỏi:


  • Sao hả?


  • Đẹp, quá đẹp.


  • Hy vọng mi sẽ qua đợt khảo thí này để trở thành đệ tử của Thánh giáo.


Trấn Nam vỗ vỗ lên vai Tiểu Vũ, dáng vẻ đầy hy vọng của bậc đàn anh.


  • Huynh yên tâm, đệ sẽ trúng tuyển kỳ khảo thí này.

Tiểu Vũ đưa ngón tay cái lên, làm bộ chắc cú.

Nghe vậy, Trấn Nam cười một tiếng sảng khoái. Coi bộ thằng nhóc này cũng có ý
chí. Ban tối, Trấn Nam dùng thuật độn thổ, âm thầm xem xét bọn sư đệ làm ăn ra
sao.

Với lũ ma thi cấp thấp, chỉ cần người thường, sử dụng Nhật Quang Kính cũng có
thể tiêu diệt. Nhưng với ma thi đã tu hành trăm năm như vừa rồi, trình độ bọn
chúng không thể đấu lại. Trấn Nam thấy, thằng nhóc Tiểu Vũ này chẳng phải là
loại nhát chết, trái lại nó còn rất can đảm và ma lanh nữa. Xem chừng nếu nó
trúng tuyển, với những yếu tố ấy, không khó để nó có một danh phận trên giang
hồ. Mấy năm nay, Thánh giáo mở rộng thế lực, rất cần lớp trẻ có tương lai.


  • Nhóc này, mi nói xem vì sao muốn gia nhập Thánh giáo?

Trấn Nam mỉm cười hỏi.

Câu hỏi của Trấn Nam khiến cho Tiểu Vũ bất giác nhớ đến người mẹ điên ở nhà.
Sắc mặt thằng bé lập tức trùng xuống khiến Trấn Nam cảm giác mình vừa nói hớ,
liền đó chẳng biết nên phát biểu gì thêm, chỉ ớ ớ trong cổ họng.

Tiểu Vũ thở dài nói:


  • Mười mấy năm trước, gia đình đệ bị ma thi tấn công, chết hết cả, chỉ còn
    lại mỗi hai mẹ con. Mẹ đệ sau đó vì quá sốc nên đã phát điên. Đệ muốn học phép
    tiên để chữa cho mẹ.

Trấn Nam nghe thế trong lòng chợt rung động không thôi. Y khẽ thở dài, nghĩ
bụng, thằng nhóc này quả thực có hiếu với cha mẹ.

Lúc này, bọn đệ tử cũng đã thức giậy cả, chí chóe cãi nhau khiến cho Trấn Nam
phát bực phải quát lên.

Thiên thành rực rỡ trong ánh bình minh, dần dần hiện ra trước mắt Tiểu Vũ. Nó
há hốc mồm, người nổi đầy gai ốc khi nhìn về phía tòa thành.

Đây đúng là Thiên thành.

Thiên thành như một quả núi khổng lồ bị lộn ngược, toàn bộ mặt phẳng dưới chân
núi là tòa thành sừng sững. Còn đỉnh núi thì chĩa xuống phía dưới đất. Có
điều, từ phía đỉnh núi đến mặt đất là khoảng mấy trăm trượng. Đúng vậy, đây là
một tòa thành biết bay. Tuy nhiên, nó chỉ bập bềnh ở một vị trí này suốt cả
ngàn năm nay.

Những con đường kết bằng đám dây leo khổng lồ cứ thế vươn lên nối tòa thành
với mặt đất. Đối với người phàm mà nói, đến Thiên thành không khác gì leo lên
trời. Còn đối với những người tu luyện, việc này dễ như bỡn mà thôi, chỉ cần
ngự trên pháp bảo, nháy mắt là đã đến nơi.

Trái với vẻ háo hức của Tiểu Vũ, lũ đệ tử kia chẳng thiết ngắm cảnh, dường như
chúng đã quá quen với cảnh này rồi thì phải. Trong đầu chúng, mông lung nghĩ
đến hình phạt mà Trấn Nam sẽ dành tặng khi về đến tổng đàn.

Chớp mắt, Thiên thành đã ở đằng sau lưng Tiểu Vũ, phía trước mặt nó, một dãy
núi hùng vĩ trải ra trước mắt. Từ trên cao, núi này sừng sững, uốn lượn như
một con giao long khổng lồ. Trên núi có thác nước ì ầm, hoa cỏ tốt tươi, lại
thấy từng đàn chim hạc vô tư lự thả cánh bay về phía xa, thật đúng là chốn
bồng lai tiên cảnh.

Hồ lô thần ngóc mình bay lên cao, xuyên vao những đám mây trắng, mờ mịt. Tiểu
Vũ cố hít hà bầu không khí trong lành này. Xung quanh nó chỉ toàn là mây
trắng. Hồ lô xuyên qua đám mây, đến nơi cao nhất của dãy Thiên Sơn. Tiểu Vũ
lại một lần nữa kinh ngạc khi phía dưới là cả một công trình kiến trúc nguy
nga, đồ sộ. Nếu so với Bảo Quang tự thì nơi đây bề thế gấp trăm lần.

Phía dưới, những vệt quang ảnh vạch lên nền trời, tạo thành những cái đuôi
dài, lấp lánh đủ màu sắc. Dường như là đệ tử Thánh giáo đang ngự pháp bảo, phá
không bay đi, quang cảnh nhộn nhịp hết sức. Điều này càng củng cố ý chí quyết
gia nhập Thánh giáo của Tiểu Vũ.

Hồ lô lượn vài vòng rồi từ từ hạ xuống một khoảng sân rộng rãi. Nơi đây có vẻ
là chỗ ở của các đệ tử.

Phốc…phốc…phốc…

Đám đệ tử nhún mình, nhảy hết xuống đất. Tiểu Vũ ở trên hồ lô, thận trọng nhìn
xuống, thoáng chút kinh hãi. Khoảng cách này khoảng mấy trượng, nếu bắt chước
lũ kia kiểu gì nó cũng què chân chứ chẳng chơi.

Trấn Nam thấy thế, à lên một tiếng đoạn phẩy tay cho hồ lô hạ thấp nhất rồi từ
từ thu nhỏ lại. Chiếc hồ lô rung lên rồi thu lại khiên Tiểu Vũ hơi hoang mang.
Khi chỉ còn cách mặt đất nửa thân người, nó mới yên tâm nhảy xuống. Vút một
cái, hồ lô đã nằm gọn bên hông Trấn Nam.

Trấn Nam ra hiệu cho bọn đệ tử trở về phòng còn mình thì dắt Tiểu Vũ đi theo
một con đường ở cuối sân.

Tiểu Vũ được Trấn Nam dắt đi qua mấy cánh cổng được xây bằng đá, lại qua mấy
cái hồ nước trong trẻo, mọc đầy hoa trong đó, tỏa hương ngào ngạt. Mây trắng
thỉnh thoảng phủ kín không gian, khiến cảnh vật nơi này thêm phần kỳ ảo.

Đi một lúc, Tiểu Vũ cất tiếng hỏi:


  • Đại ca, mình đi đâu đây?

Trấn Nam nhìn nó cười nói:


  • Độ một tháng nữa mới tới kỳ khảo thí. Trong thời gian này ta sẽ bố trí cho
    đệ một công việc tại luyện đan phòng.

Tiểu Vũ nghe đến luyện đan phòng chợt mắt sáng như sao. Nó nghe người ta kể, ở
những môn phái tu hành đỉnh cấp như Thánh giáo hay Tam Thanh giáo đều có khu
luyện đan. Nơi đây đều tinh luyện những loại linh đan cực phẩm trong thiên hạ,
có tác dụng cải tử hoàn sinh, tăng cường thể chất. Thật là quá may mắn đi,
Tiểu Vũ nghĩ bụng. Bất giác, trong đầu nó nảy sinh mấy tia ma lanh. Liệu mình
có thể thừa cơ nuốt mấy viên để trở thành tiên nhân không nhỉ?

Nhìn bộ dạng ranh ma của nó, chợt Trấn Nam cảm thấy bất an liền chau mày hỏi:


  • Ngươi đang nghĩ gì vậy?

Tiểu Vũ giật thót mình, mồ hôi túa ra như bị phát giác, vội vàng khua tay, nói
vội:


  • Không! Không có gì đâu


  • Có thật không?


Trấn Nam đắn đo, khép mắt nhìn nó đầy nghi ngờ.


  • Thật mà đại ca.

Tiểu Vũ quả quyết.


  • Thôi được rồi, mau đi nào.

Trấn Nam cảm thấy như mình nghi ngờ quá đà liền thúc nó bước tới.

Qua mấy cái cổng và hồ nước, hai người đã tới phòng luyện đan. Một mùi hương
êm dịu, phảng phất trong không gian cùng đám khói mờ ảo.

Phòng luyện đan là một công trình tương đối lớn với duy nhất một cánh cửa ra
vào. Trấn Nam đẩy cửa bước vào, Tiểu Vũ liền đó theo sau.

Đập vào mắt Tiểu Vũ là một chiếc lò cực lớn được đặt ở giữa căn phòng rộng
rãi. Bốn phía xung quanh chiếc lò là bốn con hỏa kỳ lân to như voi đang bị
xích vào những cây cột đồng to mấy người ôm.

Lũ hỏa kỳ lân nằm dài trên nền, uể oải ngước mắt nhìn hai người mới vào, tựa
như chẳng thèm quan tâm. Chỉ có Tiểu Vũ sững sờ nhìn giống quái thú kia mà
suýt nữa són ra quần. Đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy hỏa kỳ lân. Trước kia,
Tiểu Vũ chỉ nghe kể về giống linh thú này trong các câu chuyện truyền miệng.
Nghe nói chúng oai phong lẫm liệt, lại được xếp vào tứ linh. Không ngờ, một
trong tứ linh lại bị xích như chó vậy. Sự hâm mộ của Tiểu Vũ với kỳ lân giảm
đi bảy, tám phần.


  • Ô! Ô!

Từ xa truyền tới những tiếng cảm thán không thôi khiến Trấn Nam và Tiểu Vũ
nhíu mắt nhìn tới.

Sau chiếc lò luyện đan to khủng bố kia, một lão già chầm chậm bước ra. Nhìn
lão già này râu tóc bạc phơ như cước, ánh mắt tinh tường, tay chống một chiếc
gậy màu đen.


  • Ra là Trấn Nam!

Lão già lên tiếng, khẽ cười một tiếng.


  • Triệu sư thúc!

Trấn Nam chắp tay, khẽ cúi người chào. Tiểu Vũ thấy thế cũng lập tức làm theo.
Lão già này là Triệu Thống, trưởng quản phòng luyện đan.


  • Thằng nhóc này là ai?

Triệu Thống chĩa cây gậy về phía Tiểu Vũ, hỏi.


  • Hôm trước sư thúc có nói là phòng luyện đan thiếu một chân chạy việc, nay
    con đem thằng nhóc này đến đây giao cho sư thúc tùy ý sai bảo. Hắn là Tiểu Vũ,
    lên Thiên Sơn dự kỳ khảo thí.

Trấn Nam nói một tràng, giới thiệu Tiểu Vũ.

Triệu Thống sư thúc nghe vậy ồ à lên mấy tiếng, đoạn vẫy vẫy tay, ra hiệu cho
Tiểu Vũ lại gần.

Tiểu Vũ ngó lên, dò xét thái độ của Trấn Nam, thấy vị đại ca kia gật đầu, nó
lập tức bước tới.

Triệu Thống nheo mắt nhìn Tiểu Vũ rồi chậm chạp nói: r


  • Tốt rồi, có thể ở lại đây cùng ta. Lỡ mà kỳ khảo thí bị trượt thì cũng có
    thể ở đây luyện đan, vẫn là đệ tử của Thánh giáo.

Tiểu Vũ nghe Triệu Thống nói, cơ hồ trống ngực đập liên hồi. Cái gì mà ở lại
đây luyện đan? Chẳng phải hắn đi thí luyện đệ tử để trở thành tiên gia hay
sao? Đan dược nghe rất bùi tai nhưng cơ bản những người luyện đan không khác
gì thợ hay đại phu cả. Sao có thể thế được. Lập tức Tiểu Vũ quắc mắt:


  • Sư thúc, ta đến đây để học cách trở thành tiên gia chứ không phải là xin
    một việc làm ở lò luyện đan.


  • Nhóc con, chớ nói bừa


Trấn Nam thấy thế vội quát lên.


  • Giỏi, khẩu khí khá lắm, cứ chờ xem liệu ngươi có vượt qua khảo thí không
    thì hẵng nói chuyện hơn thua.

Triệu Thống cười lên đầy sảng khoái, vươn tay vỗ vai nó bồm bộp, trong lòng
chẳng hề có một tia oán hận nào với những lời ngỗ ngược vừa rồi.

Trấn Nam thấy thế, cười cười, đoạn nói:


  • Vậy Triệu sư thúc, xin gửi nhờ hắn lại đây ít hôm. Có việc gì cứ sai bảo.


  • Được! Được! Phòng luyện đan đang thiếu người.


Triệu Thống gật gù.

Vốn phòng luyện đan này lúc nào cũng thiếu người trầm trọng bởi chẳng đứa đệ
tử nào muốn làm những công việc nhàm chán, chẳng có tương lai ở đây cả.


  • Vậy Tiểu Vũ, đệ hãy ở đây chăm chỉ làm việc, đợi sang tháng có kỳ khảo thí
    đệ tử.


  • Vâng! Đại ca.


Tiểu Vũ chắp tay, cúi người, chào bái biệt Trấn Nam. Xem ra khí số của nó quá
tốt rồi. Không cần tốn tiền đi lại liền đến được Thánh giáo. Lại không tốn
tiền ăn nghỉ, liền có chỗ dung thân. Kỳ khảo thí này mà không qua được quả
thực là đáng tiếc vô cùng.

Bỗng Tiểu Vũ cảm thấy tai mình đau nhói, hóa ra bị lão Triệu Thống kia véo
mạnh một cái, đoạn trợn mắt quát:


  • Nào! Làm việc thôi. Từ giờ đến ngày khảo thí, ngươi là người của phòng
    luyện đan. Hằng ngày đều phải dậy sớm cho hỏa kỳ lân ăn. Khi chúng đại tiểu
    tiện liền phải dọn dẹp vệ sinh ngay, không được chậm trễ.

Tiểu Vũ nghe như sấm động bên tai. Cái công việc này là phải cho bọn hỏa kỳ
lân ăn uống rồi dọn cứt của nó sao? Nghĩ đến đây, trong lòng Tiểu Vũ chợt cười
khổ mấy tiếng. Nhưng thôi, cắn răng chịu đựng một tháng rồi nó sẽ thoát khỏi
nơi chẳng ra gì này.


Phế Thiên Tiên Hiệp Truyện - Chương #7