Tiên Kiếm Nhận Chủ


Lúc này, đám cướp tụ về phía Tiểu Vũ. Vĩnh Sinh người bê bết máu, thương tích
đầy mình, hốt hoảng hỏi:


  • Đại ca! Mau cứu chúng em.

Tiểu Vũ cũng chẳng bình tĩnh hơn là bao. Khi nãy hai tên Lý Tùng và Trương Bảo
tự nhiên rạch mặt ăn vạ, vu cho nó đứng đầu bọn cướp khiến Trấn Nam và Hạ Vy
chợt thay đổi thái độ, trong mắt chỉ hiện lên sát khí.

Nuốt nước bọt ực một tiếng, Tiểu Vũ mặt trắng như tờ giấy, vẫn khẽ mỉm cười
méo mó, cất tiếng:


  • Hiểu lầm! Tất cả là hiểu lầm, Trấn Nam đại ca, Hạ Vy, hãy nghe ta nói.


  • Hắn nhận là đệ tử Thánh giáo, nói có quen biết Trấn Nam đường chủ và trưởng
    lão Triệu Tống, lừa bọn thuộc hạ vào bẫy rồi ra tay cướp bóc.
    Lý Tùng thấy Tiểu Vũ đang kể lể bỗng gào mồm to hơn.


Trấn Nam đáp xuống bên cạnh Hạ Vy và hai tên ngoại môn đệ tử kia, ánh mắt nhìn
tới Tiểu Vũ đầy sự nghi ngờ. Những lời Lý Tùng nói không sai, Tiểu Vũ vốn có
quen biết với hắn và Triệu Tống sư thúc. Nay chứng cớ sờ sờ ra đây, không thể
không tin.


  • Tiểu Vũ! Ngươi thật không biết phân biệt phải trái, uổng cho ta đã tin
    tưởng ngươi, còn lo lắng cho ngươi nữa.
    Trấn Nam như người bị phản bội, quát lên giận dữ. Âm ba như sóng thần cuộn
    tới, cả đám cướp bị uy thế đẩy về phía sau mấy bước.
    Hạ Vy ánh mắt lạnh lẽo như hàn băng, chĩa kiếm quát lớn:


  • Biết thế hôm đó ta đánh chết cái tên đạo tặc như ngươi. Quả thực là tri
    nhân tri diện bất tri tâm. Giờ còn đứng đây khoa môi múa mép.
    Thủy Long Tiên Kiếm trong tay nàng rung lên, từng cuộn khói màu xanh biếc khẽ
    bay bay, ẩn hiện hình dáng của một con mãnh long. Thủy Long Tiên Kiếm, một
    trong hai thanh thần kiếm trứ danh của Nam Thiện Bội Châu, lúc trước thuộc sở
    hữu của Tiêu Phong Điệp, giờ không hiểu vì sao lại rơi vào tay Hạ Vy.


Nghe những lời đó, Tiểu Vũ uất ức như muốn khóc. Cái gì mà đạo tặc? Cái gì mà
phải trái? Chẳng phải nó đã uốn ba tấc lưỡi, giữ lại hai cái mạng chó của Lý
Tống và Trương Bảo cùng cái xe hàng sao? Lũ người kia chẳng biết đúng sai, ra
tay giết người. Dù là cướp thì cũng là con người, sao tính mạng lại như con
sâu cái kiến thế? Tiểu Vũ nghĩ, trong lòng cũng tràn lên sự tức giận, đoạn vô
thức quát lên:


  • Các ngươi danh môn chính phái cái nỗi gì mà chém giết bừa bãi, lại không
    phân biệt đúng sai. Người ta chưa nói đã cả vú lấp miệng em…


  • Giết!


Tiểu Vũ còn chưa nói hết câu, Hạ Vy đã rít lên, kiếm trong tay bạo phát thanh
quang, ào ạt xông tới như muốn ăn tươi nuôt sống đối thủ.


  • Chạy mau!

Thấy không thể dùng lời lẽ, Tiểu Vũ gào lên. Sau tiếng gào, đám cướp nhốn nháo
ôm đầu chạy trốn. Mỗi người chạy một phía, khung cảnh hết sức hỗn loạn.

Tiểu Vũ tay ôm túi đồ, cắm đầu chạy ra phía sau thạch động. Trấn Nam thấy Hạ
Vy xuất kiếm xông tới cũng lập tức lao lên trợ chiến. Kiếm trong tay y, khí
thế như rồng cuộn, chớp mắt đã đoạt mạng mấy tên ở gần.

Vĩnh Sinh và Tiểu Vũ nối đuôi nhau chạy vòng ra sau thạch động. Hạ Vy thấy thế
hô lên:


  • Sư huynh lo đám nhãi nhép này, ta truy sát hai tên cầm đầu kia.


  • Được!


Trấn Nam gật đầu, ánh kiếm lóe lên, bạch quang vạn trượng lại trào ra như
cuồng phong hung hãn, chớp mắt mấy người đã nằm rạp xuống, máu me loang lổ ra
nền đá. Lý Tùng và Trương Bảo đứng ngoài, lạnh hết sống lưng. Lần đầu tiên bọn
chúng mới chứng kiến cảnh tượng cao thủ Thánh giáo thi triển thần uy, trong
lòng không khỏi tự hào.


  • Đứng lại!

Hạ Vy quát lên, sát khí tỏa ra phả vào gáy cả Tiểu Vũ và Vĩnh Sinh. Hai đứa
hoảng hốt, cắm đầu lao về phía trước. Đứng lại bây giờ chỉ còn nước chết mà
thôi.

Tiểu Vũ và Vĩnh Sinh chạy xuyên vào rừng, bản năng sinh tồn khiến cả hai chỉ
biết cố gắng thoát khỏi sự truy sát của Hạ Vy. Những tán cây rậm rạp khiến cho
Hạ Vy rất khó khăn để ngự kiếm phi hành bởi thế nàng đành hạ xuống đất, đuổi
theo hai tên cầm đầu băng cướp. Tuy vậy, tốc độ của nàng không hề giảm sút,
chớp mắt đã thấy bóng hai tên đang hoảng hốt chạy trốn.

Đến một ngã ba đường, Tiểu Vũ chỉ về con đường bên trái, nói:


  • Mi chạy phía kia đi, chia nhau ra để cho nó phân tâm.

Vĩnh Sinh gật đầu một cái, tốc độ không đổi, rẽ ngay vào con đường kia, miệng
la lớn: “Đừng có đuổi ta, đừng có đuổi ta”.

Tiểu Vũ cũng ngoặt sang phải, nhắm mắt nhắm mũi chạy đi, dường như không hề
biết mệt.

Hạ Vy bắt kịp đến ngã ba, thấy hai tên chia nhau chạy trốn thì dừng lại suy
nghĩ. Nàng hướng về phía Tiểu Vũ, gầm lên:


  • Tên chết tiệt, ta giết!

Nói rồi phóng theo Tiểu Vũ.

Tiểu Vũ thấy tiếng bước chân đằng sau thì toàn thân run lên lẩy bẩy nhưng vẫn
chưa chịu chết, đôi chân như có sức mạnh vô song, ào ào lao đi như gió. Tuy
vậy, hơi thở của nó đã trở nên nặng nề hơn. Trái lại, Hạ Vy chẳng có chút gì
là mệt mỏi. Nàng nhìn thấy Tiểu Vũ đang ở phía trước thì mỉm cười đắc thắng,
tự nói: “Tên khốn, chịu chết đi".
Tiếng bước chân Hạ Vy ngày càng gần Tiểu Vũ khiến nó hốt hoảng vội cúi xuống
nhặt một cục đá, xoay người ném mạnh về phía sau.
Cục đá hung hãn lao tới, nhắm vào mặt Hạ Vy. Nàng khẽ lách qua, né được thì
bừng bừng tức giận, quát lên: “Còn chơi trò ném đá sao? Ngươi chết chắc”.

Lúc này, Tiểu Vũ đã không còn hơi sức nào nữa, ánh mắt nó mờ đi, bước chạy
chậm lại. Chớp mắt Hạ Vy đã chỉ còn cách mấy trượng.
Chợt, phía trước Tiểu Vũ xuất hiện một mép vực. Nó phanh lại không kịp, như
một cục đá, lao ra giữa hư vô. Khuôn mặt Tiểu Vũ tái dại, hai chân không có
cảm giác đứng trên mặt đất, vô thức mà há mồm kêu lên u uất.

Tiểu Vũ như một bịch cát, rơi nhanh xuống phía dưới, giọng nó truyền lên trên,
nghe đầy sự thê lương. Lúc này, Hạ Hy chạy tới mép vực, nhún người một cái,
bảo kiếm đã vụt bay xuống chân làm điểm tựa. Nàng như một con diều, đứng trên
hư không nhìn xuống Tiểu Vũ đang nhỏ dần, nhỏ dần nhưng tiếng la hét của nó
thì không ngừng vọng lên.

Một chặp, tiếng la hét tắt ngấm, Hạ Vy vẫn căng mắt nhìn xuống, không thấy
bóng dáng Tiểu Vũ mà chỉ một màu xanh thẳm của cỏ cây bên dưới. Cái vực này,
sâu ít nhất cũng mấy trăm trượng. Phàm nhân mà ngã xuống đây thì giời cũng
không cứu nổi.

Tuy nhiên, để chắc chắn, Hạ Vy nhún người một cái, bảo kiếm lao vọt xuống bên
dưới như một mũi tên. “Chết cũng để lại xác” – Nàng lẩm bẩm, phá không xông
xuống.

Bốn phía là núi cao vời vợi, càng xuống sâu dưới vực, ánh nắng mặt trời càng
yếu ớt, không khí lành lạnh, thổi tới từ hai bên khiến sự hung hãn trong Hạ Vy
bớt đi phần nào.

Đáy vực hiện ra trước mắt Hạ Vy. Nàng từ từ đáp xuống, nhìn tới một lùm cây
chìa ra,cách mặt đất mấy trượng. Lùm cây này, tựa như một tấm đệm êm ái. Quan
sát lùm cây, Hạ Vy nhận ra rằng cái tên Tiểu Vũ đã rơi vào đây, bảo toàn tính
mạng.

Ngó quanh, chỉ một màu tối tăm, nhờ nhờ. Hạ Vy rít lên: “Tên chết tiệt”. Quyết
không bỏ qua, Hạ Vy hô lên một tiếng, thanh quang ầm ầm nổi lên, soi sáng một
vùng. Từ bụi cây bên cạnh, một tiếng người giật mình, vô thức kêu lên khi
thanh quang phát ra.

Sột soạt…

Hạ Vy nghe tiếng chạy trốn truyền đến từ phía đó, vội vươn tay ra hư không.
Tiên kiếm như biết ý, vọt bay nằm gọn trong bàn tay xinh đẹp của nàng. Từng
bước, từng bước, Hạ Vy tiến tới.

Nàng nghe rõ tiếng rên rỉ, tiếng người lết đi. Chứng tỏ tên này đã bị thương
khi rơi xuống. Phen này Tiểu Vũ khó tránh khỏi đại kiếp nạn.

Phăng…

Lùm cây bị chém đứt, lộ ra Tiểu Vũ đang hoảng hốt bò về phía sau, chân nó
dường như bị thương, máu nhuộm đỏ ống quần.


  • Tên khốn, xem ngươi chạy đi đâu?

Hạ Vy nhếch môi cười khinh bỉ, nhìn bộ dạng hoảng hốt của Tiểu Vũ.


  • Đừng! Đừng có giết ta.

Tiểu Vũ van xin.


  • Những người bị các ngươi cướp chắc hẳn cũng nói điều này, nhưng bọn đạo tặc
    các ngươi có tha cho người ta không?

Hạ Vy truy vấn nhưng dường như chẳng cần câu trả lời.


  • Ta bị oan! Ta bị oan!

Tiểu Vũ mệt lử, cố bò đi.


  • Ta tiễn ngươi một đoạn.

Hạ Vy vung kiếm lên, ánh mắt lạnh lẽo như hàn băng.

Đúng lúc này, một tiếng gầm gừ khe khẽ phát ra khiến Tiểu Vũ và Hạ Vy sững
lại, đứng im nghe ngóng.

Từ trong bụi rậm trước mặt Tiểu Vũ, một xác người bước ra. Đúng là xác người.

Tiểu Vũ tóc gáy dựng ngược, hoảng hốt bò lại về phía Hạ Vy. Nàng cũng tròn mắt
nhìn cái xác người này. Nó từ từ đi ngang qua hai người, dáng vẻ nhưng chẳng
muốn tấn công. Trên tay xác người, bưng một chiếc chậu, cứ chậm rãi đi. Nước
trong chậu sóng sánh, trào ra ngoài theo nhịp di chuyển của xác người.


  • Cái này…là gì?

Tiểu Vũ lắp bắp, lúc này đã bò đến sát chân Hạ Vy. Trước cảnh tượng này, Hạ Vy
cũng quên mất cả việc phải giết chết tên đại ca của băng cướp, đôi mắt đẹp đẽ
của nàng trợn tròn, nhìn theo xác người đang di chuyển, thỉnh thoảng gầm gừ
mấy tiếng.

Cả hai im lặng, Tiểu Vũ ngồi sát vào chân Hạ Vy, ánh mắt chuyển từ sợ hãi sang
ngạc nhiên.

Xác người xuyên qua bụi cây, biến mất trước mắt hai người. Hạ Vy khẽ nói:


  • Ngươi có nghe thấy cái gì không?

Tiểu Vũ căng tai lên nghe ngóng, đoạn gật gật đầu bảo:


  • Có tiếng tiêu.

Từ đâu, nhè nhẹ truyền tới một tiếng tiêu trong trẻo. Cả Tiểu Vũ và Hạ Vy vô
thức men theo tiếng tiêu, đi sâu vào trong, nối gót xác người kia. Cả hai lờ
mờ đoán ra chính tiếng tiêu này khiến cho xác người có hành động lạ kỳ như
vậy.

Cả hai cứ lấp ló đằng sau xác người, thận trọng giữ khoảng cách. Xác người cắm
đầu đi về phía trước, loáng một cái đã dẫn hai đứa đến trước một hang động nằm
khuất trong tầng lớp cành lá.

Xác người dừng lại ở cửa động, đặt chậu nước xuống rồi gầm gừ rẽ về, ngồi
xuống một bên cửa động.

Cả hai nấp vào một lùm cây, chờ đợi. Tiếng tiêu tắt ngúm, từ bên trong động,
một người chầm chậm bước ra, hai tay hua hua trước mặt như người mù. Bên hông
người này, lủng lẳng một cây tiêu đen sì.

Người này dừng ở trước cửa động, định thò tay nhấc chậu nước lên thì chợt
nghiêm lại, nhếch mép cười, nói lớn:


  • Rình rập? Ra đây mau.

Tiếng quát như có một sức mạnh khủng khiếp khiến Tiểu Vũ và Hạ Vy giật mình,
vô thức lùi lại. Thủy Long Kiếm sau lưng Hạ Vy chợt như bị kích động, rung lên
bần bật, leng keng kêu.

Khuôn mặt người kia, một vết sẹo nhuốm màu thời gian, vắt ngang hai mắt. Mái
tóc y lòa xòa phủ xuống, một nửa có màu đen còn một nửa bạc trắng, quần ảo bẩn
thỉu nhem nhuốc, nếu thoáng qua có thể đoán đây là một đạo nhân. Chợt người
này như nghe thấy tiếng kiếm đang rên siết, khuôn mặt nhăn lại, toàn thân run
lên, vươn tay ra phía trước, cười lên bi ai.

Chỉ nghe xoeng một tiếng, tiên kiếm từ sau lưng Hạ Vy vạch vào thinh không một
vệt thanh quang đẹp đẽ, chớp mắt đã nằm gọn trong tay người lạ mặt.

Hạ Vy hốt hoảng, nhảy vọt ra khỏi bụi rậm, trừng trừng nhìn tới kẻ kia. Tiểu
Vũ thấy nàng phóng ra ngoài cũng lập tức chạy theo.

Người kia nắm trong tay tiên kiếm, tuy đôi mắt đã bị mù nhưng điệu bộ tỏ ra
thì có vẻ đang trầm ngâm ngắm nhìn pháp bảo đỉnh cấp trong thiên hạ này. Toàn
thân y run rẩy như thể đã quá lâu rồi mới gặp lại người bạn cũ. Bảo kiếm kia
hình như cũng thế, rung lên những tiếng u…u, thanh quang phóng ra thêm muôn
phần rực rỡ, tựa như có thể sáng hơn cả mặt trời.

Hạ Vy và Tiểu Vũ lập tức lấy tay che mắt. Một chặp, thanh quang lịm dần, người
kia hướng mặt về phía Hạ Vy, quát lên:


  • Ngươi là ai? Vì sao có trong tay Thủy Long Tiên Kiếm?

Hạ Vy trống ngực đập liên hồi kỳ trận, nàng biết, người đứng trước mặt kia
không phải là một kẻ đơn giản chút nào. Chỉ trong nháy mắt đã ra tay cướp gọn
thanh tiên kiếm vang danh thiên hạ. Chỉ có Tiểu Vũ ngu ngơ, chẳng hiểu chuyện
gì đang diễn ra. Nó đoán, kẻ bẩn thỉu kia đã ra tay cướp lấy pháp bảo của Hạ
Vy. Nếu thế, hắn ta cũng là…cướp.


  • Này ông kia, ngươi cướp đồ của người khác còn lớn tiếng sao?

Người kia nghe vậy, thoáng sững sờ, đoạn cười lên sảng khoái rồi bỗng gầm lên:


  • Cướp? Ngươi nói ta cướp?


  • Chứ không phải ngươi giật thanh bảo kiếm từ tay cô gái này sao?


Tiểu Vũ cong môi lên đáp lại.

Dường như chẳng thèm để ý đến lời Tiểu Vũ, người lạ mặt xòe tay, Thủy Long
Tiên Kiếm ngân lên một tiếng, như một tia chớp, phóng vọt đến Hạ Vy.

Hạ Vy đứng im như trời trồng, chỉ cách một tấc nữa là thanh kiếm đâm thẳng vào
cổ họng nàng. Ánh mắt Hạ Vy vô cùng hoảng hốt khiến Tiểu Vũ cũng như người mắc
chứng co giật, lùi lại bàng hoàng.


  • Nói mau, ngươi tên gì? Vì sao có thanh kiếm này?

Người lạ mặt rít lên, bước tới hai bước.


  • Đây, đây là quà sinh nhật năm ta 10 tuổi do trưởng môn Tam Thanh Giáo tặng
    lại. Ta là Lâm Hạ Vy.

Một giây sững lại, người lạ mặt như bị đóng băng, khuôn mặt dường như méo hẳn
đi. Miệng lắp bắp:


  • Ngươi nói ngươi tên gì?


  • Lâm Hạ Vy.


Nàng lặp lại.


  • Con gái của giáo chủ Thánh giáo mà ngươi cũng dám bắt nạt, ngươi chán sống
    rồi sao?

Tiểu Vũ xen vào, giọng điệu như muốn hù chết người lạ mặt.


  • Con…con gái Lâm Hạ Phương?

Người lạ mặt lắp bắp nói.


  • Ngươi biết sợ rồi à? Nàng ta chính là con gái của giáo chủ Thánh giáo, Lâm
    Hạ Phương.

Tiểu Vũ nhếch môi cười, thái độ như thể sắp nhẩy tới ăn tươi nuốt sống người
lạ mặt.


  • Câm mồm!

Người lạ mặt quát lên, phẩy tay một cái, Tiểu Vũ như cái bị bông, bắn vọt về
phía xác người khi nãy. Xác người thấy Tiểu Vũ lăn quay sang bên cạnh thì nhe
răng gầm gừ, kiểu như chó muốn xông tới cắn xé. Tiểu Vũ mặt trắng bệch như
người chết, trừng trừng nhìn xác người, khuôn mặt nó đã bị giòi bọ ăn mất quá
nửa, kinh di vô cùng.


  • Ngươi nói nữa ta sẽ sai ma thi cắn chết.

Người lạ mặt quát lên.


  • Không! Không nói nữa.

Tiểu Vũ lắc lắc đầu, ánh mắt vẫn không rời xác kia.

Lúc này, Hạ Vy vẫn đứng im, trên trán chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh. Tu vi
của nàng so với người này thật chẳng đáng cái móng tay. Người kia chầm chậm
từng bước dò đương bước về phía Hạ Vy, vừa đi vừa hỏi:


  • Ngươi bao nhiêu tuổi?





Hạ Vy trả lời.


  • Cha ngươi là ai?

Người lạ mặt vẫn bước tiếp, toàn thân như run rẩy lên. Tiên kiếm dường như
tương thông với hắn, cũng nhè nhẹ rung lên.


  • Cha ta là thần tiên.

Nghe đến đây, người lạ mặt lập tức khựng lại, đắn đo, đoạn khẽ nhắc lại: “Thần
tiên?”
- Phải!

Hạ Vy gật đầu.


  • Ngươi chưa nghe chuyện mười sáu năm trước của giáo chủ Thánh giáo hay sao
    mà còn hỏi…í nhầm, ta không nói gì nhé, xí xóa ván này nhé.

Tiểu Vũ ngứa mồm nói vọng tới, khi nhận ra giao kèo lúc trước, vội lấp liếm.
Nhưng người lạ mặt lúc này vểnh tai về phía hắn, đoạn nói:


  • Ngươi kể ta nghe.


  • Nhưng không được bảo ma thi ăn ta.


Tiểu Vũ ra điều kiện.


  • Nói!

Người kia quát lên.


  • Nói! Nói ngay đây! Ta nghe người ta kể là mười sáu năm trước, Lâm giáo chủ
    bế quan trong thạch động luyện công, 5 năm sau khi xuất quan thì đem theo một
    bé gái ra ngoài, nói rằng đây là con của bà ta và các vị thần thánh. Bởi vậy
    cho nên Hạ Vy cô ta mới mang họ Lâm của Lâm giáo chủ.

Tiểu Vũ nói một hơi, ánh mắt hết sức tập trung nhìn tới con ma thi đang nhe
răng bên cạnh.


  • Mười sáu tuổi…lại dùng được cả Thủy Long Tiên Kiếm….! Thần thánh là cha?

Người lạ mặt cười lên ha hả, thanh âm đậm chất vui sướng, tựa như y đã phát
hiện ra một điều gì đó lớn lao.

Lại nghe một tiếng xoeng, Thủy Long Tiên Kiếm đã bay về nằm gọn trong vỏ, phía
sau lưng Lâm Hạ Vy. Lúc này, nàng thở ra một tiếng như trút đi bao gánh nặng,
ánh mắt nhìn về người lạ mặt muôn phần sợ hãi.


  • Ngươi mau rời khỏi nơi này.

Người kia nói với Lâm Hạ Vy. Tiểu Vũ nghe thế lập tức định đứng lên thì con ma
thi nhe hàm răng xỉn màu, gầm gừ mấy tiếng khiến nó suýt thì xón ra quần.


  • Nhưng ngươi thì phải ở lại đây.

Người lạ mặt hướng về Tiểu Vũ, nói.

Tiểu Vũ như đông lại thành đá. Cái gì mà ở lại đây? Điên hay sao mà ở giữa
rừng với một con ma thi và một lão mù giở? Tiểu Vũ không cam chịu, định bật
lại nhưng đánh giá tình hình một hồi thì đành phải chấp nhận. Nó nghĩ bụng sẽ
kiếm cách để trốn đi.

Hạ Vy nhìn Tiểu Vũ, lúc này sát khí chẳng còn nữa. Khi nãy hắn cũng đã mấy lần
mở miệng bảo vệ nàng khiến nàng cũng có chút cảm động. Giờ hắn bị người lạ mặt
kia bắt lại, Hạ Vy cũng chẳng biết phải làm sao để cứu hắn. Nàng đánh giá, nếu
ở lại, kiểu gì Tiểu Vũ cũng thành ma như cái xác kia mất. Tự nhiên trong lòng
nàng dâng lên một cảm giác thương cảm.

Ngay lúc này, từ xa truyền tới một tiếng gọi: “Sư muội!”. Ánh mắt Hạ Vy sáng
lên như sao băng. Cuối cùng Trấn Nam cũng đã tìm đến. Phen này lão mù kia nhất
định đại bại. Nàng cười lên một tiếng, cất tiếng:


  • Trấn Nam sư huynh! Ở chỗ này.

Người lạ mặt bước vào đến cửa động, nghe tiếng gọi của Hạ Vy thì chầm chậm
quay ra. Từ xa, một vạch kiếm quang rực rỡ đang xé gió lao tới. Tiểu Vũ nước
mắt ròng ròng, tự trong lòng thốt lên một câu cảm thán: “Trấn Nam đại ca! Ơn
trời đại ca đây rồi”


Phế Thiên Tiên Hiệp Truyện - Chương #16