Huyền Quang Thần Tăng


Đã mấy ngày trôi qua, Tiểu Vũ dường như cũng vơi bớt tâm sự nhưng khuôn mặt
lúc nào cũng thất thần. Tự nhiên nhận được thông tin là con nuôi thì có lẽ
cũng không hề dễ chịu một chút nào.

Ai cũng vậy.

Mẹ Tiểu Vũ mấy ngày nay đều im lặng, chỉ dám len lén nhìn nó, thỉnh thoảng thở
dài buồn bã. Bà ta tự cảm thấy có lỗi trong câu chuyện này, tâm lý cứ thể như
chính mình đã gây nên cái chết của cha mẹ Tiểu Vũ. Cả ngày, hai mẹ con đều
không hề nói với nhau một câu gì cả. Bầu không khí trong nhà hết sức căng
thẳng.

Bữa tối.

Trong ánh đèn dầu leo lét, bóng hai mẹ con Tiểu Vũ trải dài ra, thê lương.

Ngoài trời vọng đến tiếng dế kêu sầu thảm. Màn đêm u uất trải một thảm đen
xuống nhân gian. Mây mù trên cao chầm chậm bủa vây những tinh tú, ngăn cách hư
không và mặt đất, càng làm cho cảnh vật trở nên tối tăm.

Trong nhà, chỉ có tiếng lách cách của đũa bát, những thanh âm nhai nuốt dường
như cũng chỉ nhè nhẹ phát ra. Bữa cơm tối cứ thế diễn ra. Một chặp, chợt Tiểu
Vũ uể oải cất tiếng:


  • Con muốn biết mình rốt cuộc là ai.

Mẹ nó sững người, đôi đũa trên tay chỉ một tích tắc thì rơi xuống. Bà lập tức
ngước nhìn nó. Trong một màu đỏ quạch của đèn dầu, khuôn mặt Tiểu Vũ tràn đầy
những hoài nghi. Rốt cục nó là ai? Thậm chí đến đến mẹ nó – Văn phu nhân cũng
không rõ. Chỉ biết, bà nhặt được nó khi còn đỏ hỏn và tự huyễn hoặc rằng đó là
Tiểu Vũ của mình.

Hít một hơi, Văn phu nhân thở dài não nề rồi chậm chạp nói:


  • Ta không rõ con là ai. Nhưng…nhưng con sẽ mãi là con của mẹ.


  • Nhưng con cần biết nguồn gốc của mình.


Tiểu Vũ khe khẽ đáp lời.

Nghe đến đây, Văn phu nhân như thấu hiểu nổi lòng. Dù cho không mang nặng đẻ
đau, chỉ nhặt được nó nhưng công ơn nuôi dưỡng là điều không thể phủ nhận. Chỉ
có điều, Tiểu Vũ được quyền biết thân phận thực sự của nó. Nhưng những thông
tin này với bà, đều là bóng chim, tăm cá.


  • Con…tính sao?

Văn phu nhân nghi hoặc nhìn Tiểu Vũ. Trong đầu bà, mơ hồ nghĩ đến đứa con này
sẽ rời bỏ mình mà lên đường đi tìm kiếm thân phận thực sự.


  • Con cũng không biết. Nhưng mà di vật của cha mẹ con có hình dáng giống với
    khí cụ nhà phật. Ngày mai con sẽ lên Bảo Quang tự, nhờ các tăng nhân trên đó
    xem xét, biết đâu…

Tiểu Vũ lấy đũa, gẩy gẩy đĩa rau, nói ra tâm sự.

Suy nghĩ về lời của nó một lúc, Văn phu nhân miễn cưỡng gật nhẹ đầu, trong
lòng không khỏi đau khổ, răng cắn chặt lại, bảo:


  • Mai mẹ sẽ đi cùng con lên Bảo Quang tự. Nhà họ Văn trước đây cũng có quan
    hệ tốt với họ.

Tiểu Vũ gật gật đầu, trống ngực đập lên liên hồi, cả thân thể tràn đến sự lo
lắng, hồi hộp.

Sáng sớm, Tiểu Vũ đứng trước sân, trong lòng trống rỗng, chỉ nhìn ra phía cửa
một cách lặng lẽ. Từ trong nhà, Văn phu nhân bước ra ngoài, tiến về phía nó
rồi nói:


  • Đi thôi con.

Hai mẹ con bước ra phố. Ngoài phố thưa thớt bóng người. Mùi vị tinh khiết của
buổi sáng khiến Tiểu Vũ cảm thấy khoan khoái. Con đường vắng lặng, hàng quán
chưa mở nên một sự trống trải hiển hiện ra, bình yên.

Tiểu Vũ đi ngay đằng sau Văn phu nhân, chốc chốc lại ngước ánh mắt nhìn về
phía Bảo Quang Sơn. Ngọn núi ẩn hiện trong sương sớm, đầy kì bí. Liệu nguồn
gốc của nó có liên quan gì đến ngôi chùa kia không?

Đường lên núi được lát đá đẹp đẽ, hai bên là cây cỏ được cắt tỉa gọn gàng.
Tiếng chim chóc líu lo hót nhưng sao sầu thảm đến thế? Những tia nắng chiếu
tới, khiến vài hạt sương óng ánh, tỏa sắc lung linh. Với Tiểu Vũ, nó không có
tâm trạng nào để ngắm cảnh, cứ im lìm tiến lên phía trước.

Một lúc sau, tam quan ngôi chùa hiện ra trước mặt. Giờ vẫn còn sớm, mấy vị
tăng nhân đang chậm rãi quét sân chùa, những bậc đá, dáng vẻ vô ưu. Thấy Văn
phu nhân cùng Tiểu Vũ bước tới, một vị cung kính chắp tay chào, đoạn nói:


  • Mô phật! Hôm nay Văn phu nhân lên chùa sớm vậy.

Văn phu nhân cũng chắp tay chào, trả lời:


  • Mô phật! Mẹ con con hôm nay lên chùa có chút việc muốn thỉnh trụ trì. Thầy
    làm ơn báo một tiếng.


  • Vậy mời hai người vào nghênh khách đường chờ để ta đi báo lại với sư phụ.


Tăng nhân kia mỉm cười, đưa tay chỉ về phía nghênh khách đường rồi quay người
tiến về phía tịnh thất.

Hai mẹ con Tiểu Vũ ngồi đợi một lúc trong nghênh khách đường thì từ xa, hai
bóng người bước tới. Người đi đầu là trụ trì Bảo Quang tự, Huyền Minh phương
trượng còn theo sau là một đồ đệ. Sắc mặt trụ trì hồng hảo, phong thái tỏa ra
đúng là bậc cao tăng đắc đạo. Thấy ông ta đi tới, hai mẹ con Tiểu Vũ lập tức
đứng lên, chắp tay mà cung kính chào.


  • Văn phu nhân! Chớ đa lễ. Mau ngồi xuống.

Cả bốn người ngồi xuống, đệ tử của Huyền Minh lập tức rót nước mời. Huyền Minh
phương trượng đưa mắt nhìn Văn phu nhân rồi nói:


  • Văn phu nhân đã khỏe lại, xin chúc mừng.


  • Đa tạ thầy, nhờ Tiểu Vũ mà con đã khỏi bệnh.


Huyền Minh nghe vậy, quay lại nhìn Tiểu Vũ, mỉm cười hiền từ, khen:


  • Quả là một đứa trẻ có hiếu.

Tiểu Vũ không nói, chỉ khẽ gật đầu cảm ơn.


  • Nghe nói Văn phu nhân muốn gặp ta? Nhà họ Văn trước nay có quan hệ với bản
    tự rất tốt đẹp. Năm xưa Văn…

Chợt cảm thấy như mình không nên nhắc lại chuyện quá khứ, Huyền Minh phương
trượng dừng lại, đoạn quay ra xa, khẽ thở dài rồi nhấp một ngụm trà.


  • Bạch thầy, có chuyện này con muốn nói.


  • Văn phu nhân nói đi!


Huyền Minh gật nhẹ đầu.


  • Năm xưa đại nạn, cả nhà đều không qua khỏi. Nhi tử Tiểu Vũ….cũng đã bị sát
    hại.

Thanh âm trầm buồn của Văn phu nhân vang lên, khóe mắt hoe đỏ, chảy xuống một
giọt nước.

Đôi mắt của Huyền Minh tỏa ra sự sửng sốt, ông ta lập tức nhìn về Tiểu Vũ. Văn
phu nhân thấy vậy, tiếp tục nói:


  • Thực ra Tiểu Vũ này là…do…con thấy ở cạnh…Tiểu Vũ…

Văn phu nhân ấp úng chẳng nói nên lời. Tiểu Vũ nghe vậy, mặt cúi gằm, hai bàn
tay siết vào nhau, dường như trong lòng đang chịu đựng những sự đả kích không
ngừng.

Huyền Minh nghe vậy, liền hiểu câu chuyện, đoạn thở dài gật đầu.


  • Ở bên cạnh cháu lúc đó, có hai món này, rất có thể là di vật mà người thân
    để lại.

Văn phu nhân nói rồi, đặt hai vật kia lên bàn.

Chỉ thấy, Huyền Minh phương trượng mặt tái mét, đôi môi run run nhìn chiếc
chuông và dùi kia. Tên đệ tử bên cạnh thấy thái độ đó thì khẽ quay lại hỏi:


  • Sư phụ! Người…

Huyền Minh như thốt lên:


  • Không! Không thể nào.

Cả ba người thấy thái độ của trụ trì thì ngạc nhiên vô cùng, đều nhìn tới chằm
chằm. Trong lòng Tiểu Vũ chợt tràn lên một cảm giác khó tả. Trụ trì của Bảo
Quang tự biết hai vật này. Vậy chắc chắn là ông ta sẽ biết lai lịch của nó.


  • Bạch thầy! Hai vật này….

Văn phu nhân nghi hoặc hỏi.

Huyền Minh phương trượng lúc này hít một ngụm khí, điều hòa lại cơ thể, chầm
chậm kể:


  • Đây là pháp bảo của sư thúc tổ. Huyền Quang thần tăng.

Tên đệ tử ngồi cạnh mặt mũi đờ ra như nghe sấm sét đánh bên tai. Còn Tiểu Vũ
và Văn phu nhân thì chẳng hiểu gì cả, chỉ biết là hai vật này dường như có
quan hệ với Bảo Quang tự.


  • Bạch thầy! Vậy là sao…

Văn phu nhân càng nghi hoạc.

Thở dài một tiếng, phương trượng Huyền Minh bắt đầu kể:


  • Hàng ngàn năm trước, sư tổ của Bảo Quang tự là một cao tăng đắc đạo. Ngài
    thường hạ sơn độ thế, cứu giúp dân lành. Bảo Quang tự lúc đó còn có một vị sư
    thúc tổ, gọi là Huyền Quang thần tăng. Vị này pháp lực cao cường, ma quỷ khắp
    nơi đều tránh xa. Nếu so sánh ra thì pháp môn thậm chí còn vượt xa cả sư tổ.


  • Vượt xa cả sư tổ?


Tên đệ tử khẽ kêu lên. Huyền Minh thấy vậy gật nhẹ đầu.


  • Sư thúc tổ vốn là một…đại ma đầu khét tiếng trong thiên hạ lúc đó, có hiệu
    là Huyết Sát Vương. Chẳng hiểu do cơ duyên xảo hợp thế nào mà chấp nhận trở
    thành sư đệ của sư tổ, một đời ăn chay niệm phật, cứu độ chúng sinh. Đây là
    một việc đại hỉ.


  • Huyết Sát Vương!


Văn phu nhân và Tiểu Vũ đồng loạt kêu lên. Từ một đại ma đầu khát máu trở
thành thần tăng nổi tiếng nhất trong lịch sử Bảo Quang tự. Điều này có thể
không? Chỉ có điều Tiểu Vũ và Văn phu nhân không biết, Huyết Sát Vương cách
đây ngàn năm, cùng với ba người nữa tề danh, Tứ Đại Ma Chủ.


  • Nhưng rồi một ngày, sư thúc tổ rời bỏ Bảo Quang tự đi chu du thiên hạ, từ
    đó không thấy trở về. Hai vật này chính là pháp bảo của ngài. Khi nãy lão nạp
    đã sử dụng thần thức để kiểm tra, tuyệt đối không sai.


  • Như vậy, sư thúc tổ đã khám phá được thuật trường sinh?


Tên đệ tử kia kêu lên kinh hoàng. Nếu so thời gian, thời điểm lập Bảo Quang tự
cũng phải cách đây nghìn năm, giờ hai pháp bảo xuất thế, liệu có phải là Huyền
Quang thần tăng đã khám phá ra bí mật của sinh – diệt.


  • Điều này thì khó nói, bởi có thể người nào khác đã lấy được pháp bảo của sư
    thúc tổ. Có thể là cha mẹ của cậu bé này.

Huyền Minh xoay mắt nhìn Tiểu Vũ khiến trong lòng nó nghi hoặc bao phủ. Một
lúc sau, Huyền Minh phương trượng đứng lên, nhìn Văn phu nhân khẽ nói:


  • Việc của Tiểu Vũ, bản tự sẽ điều tra ngọn ngành, hy vọng sẽ nhanh chóng tìm
    được kết quả.

Văn phu nhân và Tiểu Vũ đứng lên, chắp tay. Ngay sau đó, Tiểu Vũ vươn tay lấy
lại hai món kia thì đệ tử của Huyền Minh liền chặn lại, đoạn nói:


  • Hai vật này đều là bảo vật của Bảo Quang tự, chúng ta sẽ giữ lại.

Tiểu Vũ đột nhiên thay đổi sắc mặt, lập tức gạt tay tên đệ tử, cao giọng:


  • Đây là di vật của người thân ta để lại, nhất định phải mang về.


  • Kìa con!


Văn phu nhân hoảng hốt khi thấy thái độ của Tiểu Vũ.

Huyền Minh phương trượng nhíu đôi lông mày nhìn thằng nhóc này rồi hít một
hơi, vươn tay cản đệ tử lại nói:


  • Tiểu Vũ nói đúng, có thể đây là một món quà mà sư thúc tổ tặng cho người
    thân của cậu bé này, chúng ta không có quyền gì. Khi nào điều tra ngọn ngành,
    lúc đó Bảo Quang tự xin lại pháp bảo của sư thúc tổ cũng chưa muộn.


  • Đa tạ phương trượng


Văn phu nhân chắp tay vái một vái. Tiểu Vũ gói lại hai vật kia, đoạn cũng cúi
người thi lễ rồi cả hai mẹ con bước ra khỏi nghênh khách đương.

Bóng hai người vừa rời đi, tên đệ tử liếc nhìn Huyền Minh, thái độ có mười
phần tà ác.

Huyền Minh nhìn ra ngoài khoảnh sân rồi lại liếc lên bức tranh treo ở trên
tường, có hình phật tổ đoạn hít một hơi nói:


  • Ngươi mau đi thông báo cho chủ nhân biết. Rốt cục sau mười mấy năm, tin tức
    về Huyền Quang sư tổ cũng đã lộ ra.


  • Vậy còn đứa trẻ kia?


Tên đệ tử mặt lạnh như băng, lời nói ẩn chứa sát khí nồng đậm.

Huyền Minh thở dài một tiếng, dựa theo khẩu khí kia mà khẽ gật đầu một cái.


Phế Thiên Tiên Hiệp Truyện - Chương #12