Về Thôi


Lão Triệu Tống nhìn thằng nhóc Tiểu Vũ nằm bẹp trên giường mà khuôn mặt lại
xuất hiện mấy nếp vui vẻ. Tốt quá, rốt cục trời cũng thương lão, sai xuống một
thằng đệ tử ưng ý.

Giả vờ làm một khuôn mặt sầu thảm, Triệu Tống cất giọng an ủi:


  • Tiểu tử đừng có lo, ngươi không qua được khảo thí thì ở đây luyện đan với
    ta. Nói như thế nào nhỉ, chúng ta ở đằng sau hỗ trợ cho Thánh giáo, vị trí
    cũng hết sức quan trọng đó.

Tiểu Vũ quay lưng với lão Triệu Tống, khuôn mặt ủ dột, chẳng nói được gì. Mọi
hy vọng bao nhiêu lâu nay giờ thành công cốc hết cả. Thời gian, công sức, thậm
chí cả đổ máu. Tâm trạng Tiểu Vũ lúc này vô cùng chán nản. Lão già Triệu Tống
cứ ở bên cạnh léo nhéo nhưng chẳng một lời nào lọt được vào tai nó.

An ủi chán chê, lão Triệu Tống không thấy thằng nhóc nhúc nhích thì tự huyễn
hoặc mình rằng nó đang sang chấn tâm lý sau kết quả khảo thí vừa rồi thì đành
lẳng lặng mà quay đít đi ra ngoài.

Lão Triệu Tống vừa khép cửa, tiếng dép loẹt quẹt dần tắt khỏi hành lang, Tiểu
Vũ liền đó ngồi lên, ánh mắt có chút gian xảo ngó ra.

Chừng tàn nửa nén nhang, Tiểu Vũ tụt xuống giường, xỏ dép, nhẹ nhàng mở cửa.
Mắt nó hé ra ngoài dò xét.

Bên ngoài chỉ có tiếng chim líu lo, không gian thanh cảnh phiêu bồng, một bóng
người cũng không có. Tiểu Vũ nhè nhẹ lách người qua khe cửa, thận trọng bước
đi trên hành lang. Giờ này nó biết, lão già Triệu Tống đang chìm vào giấc ngủ
trưa.

Tiểu Vũ đi nhẹ như mèo, ánh mắt láo liên đảo khắp tứ phía. Mặc dù ở cái khu
luyện đan này chẳng có ma nào cả nhưng nó vẫn thận trọng hết sức.

Nó khẽ khàng đẩy cánh cửa phòng luyện đan ra nhẹ hết mức có thể. Tiếng cửa
“kẹt…kẹt…kẹt” vang lên. Tiểu Vũ khuôn mặt nhăn tít, dừng cả lại nghe ngóng.
Một chốc trôi qua, không có bất cứ tiếng động nào cả nó mới rón rén bước tới
lò luyện đan.

Ánh mắt Tiểu Vũ lấp lóe kim quang, bên trong bừng bừng in hình lò luyện đan
đang phả lửa bừng bừng. Nó thận trọng đi quanh.

“Rống”…

Một tiếng rống phát ra khẽ bên tai Tiểu Vũ khiến lông tóc nó dựng đứng, ánh
mắt trợn ngược. Tim như ngừng đập, khắp người gai ốc nổi lên cuồn cuộn. Một
giây sau, nó khẽ quay lại, hóa ra con hỏa kỳ lân đang ngủ trưa thì trở mình.
Hỏa kỳ lân ti hí đôi mắt, nhìn Tiểu Vũ rồi nhắm tịt lại, tỏ vẻ chẳng quan tâm.

Tiểu Vũ thở phào một cái, rón rén đi đến lò luyện. Nó xỏ một đôi găng tay dày
cộp vào rồi khai mở cửa lò thứ nhất, kéo ra một khay.

Chiếc khay kéo ra, cuộn theo đám lửa đang cháy phừng phừng, Tiểu Vũ thấy hơi
nóng phả vào mặt, khô rát. Nó đảo mắt nhìn qua, trong khay có mười viên linh
đan rực đỏ như lửa. Không phải!

Tiểu Vũ đẩy khay vào, tiếp tục mở ra cửa lò thứ hai, lôi ra một khay khác. Bên
trong là mười viên đơn xanh biếc như nước. Nó thở dài, đẩy khay vào, đóng cửa
lò.

Lò luyện trong phòng có hình dáng như một chiếc đỉnh có nắp đậy, xung quanh là
10 cửa, mỗi cửa có thể luyện tối đa 10 viên linh đơn. Tiểu Vũ khai mở đến 8
cửa, rốt cục vẫn không tìm thấy thứ mà nó tìm kiếm.

Cửa thứ 9 mở ra, Tiểu Vũ ngao ngán lắc đầu. Lúc này, mồ hôi nó túa ra như tắm,
làn da đỏ rực như con tôm luộc.

Tiểu Vũ khấp khởi vui mừng nhìn đến cửa thứ 10. Chắc chắn thứ nó tìm kiếm đang
ở đây.

Xoạt…Tiếng cửa lò khai mở, lửa từ trong ào ào phun ra miệng lò, nóng rát. Tiểu
Vũ thò đôi tay đã đeo găng bảo hộ vào. Đôi găng bảo hộ nó đang đeo, được làm
từ da kỳ lân nên hoàn toàn miễn nhiễm với lửa nóng.

Ánh mắt Tiểu Vũ sáng lấp lánh, hai viên đơn màu vàng chói lọi đang tỏa kim
quang trong chiếc khay. Đây, đích thị là Thiên Tâm Đơn mà lão Triệu Thống nhắc
tới.

Ngay lúc này, trời đất trước mắt Tiểu Vũ sầm tối, một luồng sát khí phả vào
gáy nó kèm theo một tiếng “bốp” khô khốc. Tiểu Vũ như cảm thấy răng cắn vào
lưỡi, thoáng chốc trời đất đen sì, bạch quang không ngừng chớp chớp như sao
băng trong đầu.

Tiểu Vũ lảo đảo, tý nữa ngã nhào vào lò luyện đan thì một bàn tay khô khốc thò
ra, kéo nó lại. Một tiếng gầm vang khiến lũ hỏa kỳ lân giật mình tỉnh giấc,
bàng hoàng khẽ lùi lại, ư ử kêu như chó.


  • Thằng khốn nạn! Tính ăn cắp Thiên Tâm Đơn phải không? Từ khi mày hỏi nó màu
    gì là ta biết rồi.

Lão Triệu Thống, một tay túm lấy Tiểu Vũ, một tay vung cây gậy trong tay, hình
dáng như chiến thần khát máu, cứ vun vút bổ tới. Tiểu Vũ ăn nguyên gậy vào đầu
lâu, cơ bản đã tiến vào trạng thái lơ mơ, chỉ nghe nheo nhéo tiếng chửi vang
lên bên tai, cùng với đó là thấy thân thể nhói đau, đích thực là do gậy gỗ đập
vào.

Một chặp, Tiểu Vũ cũng tỉnh lại, khuôn mặt trì độn nhìn lên lão Triệu Tống.
Khuôn mặt lão giờ đây rất khó coi. Đôi chân mày nhíu lại, hai con mắt như dao
găm phóng tới, lão rít lên:


  • Thằng mất dạy, nói xem vì sao ăn cắp linh đơn?

Tiểu Vũ bị bắt quả tang định ăn trộm linh đơn thì cảm thấy nhục nhã ê chề
không để đâu cho hết. Khi sáng, mọi hy vọng về việc được gia nhập Thánh giáo
đã tắt lịm. Nó tính rằng sẽ trộm viên linh đan hệ trí não, đem về cho mẹ bồi
bổ, không ngờ bị phát giác. Tiểu Vũ thực sự muốn cắn lưỡi tự vẫn ngay lúc này.

Hàm răng Tiểu Vũ bám chặt vào môi như muốn tóe máu đỏ, cơ thể run run lên
không ngừng. Cho dù nó đã quen nhiều với cảnh bị người ta bắt khi đi móc túi
nhưng cơ bản là đều chạy được. Lần này, có vẻ như nó đã bị phục kích. Tiểu Vũ
chẳng biết nói gì với lão Triệu Tống cả bởi đơn giản, người ta đâu có tin đứa
ăn cắp. Cho dù nó có kể ra chuyện người mẹ bị điên thì liệu lão có tin hay
không?


  • Thằng nhóc gan lỳ, còn không nói?

Lão Triệu Tống vung gậy lên cao, tính phang xuống một đường thì từ cửa truyền
tới một âm thanh


  • Sư thúc dừng tay!

Cả Tiểu Vũ và lão Triệu Tống đều giật mình nhìn ra. Bên ngoài cửa, Trấn Nam
vội vã chạy tới, khuôn mặt lo lắng.


  • Sư thúc! Tên tiểu tử này quả thực có nỗi khổ.


  • Khổ gì?


Lão Triệu Tống trợn trừng đôi mắt.


  • Là hắn đánh cắp linh đơn cho mẹ chữa bệnh.

Trấn Nam lắc đầu, thở ra một tiếng, thanh âm ẩn chứa sự thương xót vô cùng.

Lão Triệu Tống nghe rồi đờ người. Cây gậy chầm chậm hạ xuống đất.


  • Gia đình tiểu tử này là nạn nhân của ma thi trong thảm họa tại Bảo Quang tự
    hơn 15 năm trước. Mọi người đều bị sát hại hết, chỉ còn hai mẹ con hắn. Mẹ hắn
    ngay từ lúc đó đã phát điên.

Trấn Nam đứng trước mặt lão Triệu Tống, nói ra một tràng đầy u uất.

Tiểu Vũ ánh mắt đờ đẫn nhìn xuống, trí óc lúc này mờ mịt như mây. Rốt cục cũng
có người nói ra lý do nhưng tại sao nó lại cảm thấy đau đớn và oan khuất như
thế? Từ nhỏ tới lớn, Tiểu Vũ trở thành trộm cắp cũng chỉ vì một lý do duy
nhất: Chạy chữa cho mẹ.

Nghĩ tới đây, một dòng nước mắt chảy xuống trên gương mặt nó. Vì sao cuộc đời
lại cay độc đến như thế? Nó chỉ là một đứa trẻ thôi mà.

Tiểu Vũ cắn chặt hàm răng vào môi, quyết ngăn dòng nước mắt đang chảy xuống lã
chã. Một giọt máu căng lên từ môi, phọt ra ngoài như có một lực đẩy.


  • Tiểu Vũ!

Trấn Nam lập tức đỡ nó lên. Khuôn mặt nó giờ đây méo mó quá thể. Tiểu Vũ cười
khổ nhìn Trấn Nam, khe khẽ nói:


  • Đại ca, không sao đâu, cảm ơn ca.

Lão Triệu Tống đờ người không biết phải xử trí thế nào. Khi nghe nó hỏi về màu
sắc viên đơn, lão đã có dự cảm không hay về chuyện này. Đúng như lão nghĩ, rốt
cục thằng nhóc này cũng ra tay ăn trộm viên đan. Nhưng lão hoàn toàn không
biết nó hành động như vậy là vì muốn cứu mẹ nên tức giận mà trút xuống đầu nó
mấy gậy. Giờ đây, tràn ngập trong óc lão Triệu Tống là những cảm giác hối hận.

Hít một hơi, lão Triệu Tống từ từ đi đến bên lò luyện, thò chiếc gậy vào tay
nắm, kéo xoẹt một cái, cửa lò mở ra. Lửa bên trong hung hãn quất ra ngoài. Lão
vươn trảo, không cần đi găng bảo hộ mà lôi ra khay linh đơn có chứa hai viên
Thiên Tâm Đơn. Đoạn lấy ra một viên rồi thò tay vào túi áo, đem ra một chiếc
hộp nhỏ, bỏ Thiên Tâm Đơn vào đó.

Lão Triệu Tống từ tốn đi đến cạnh Tiểu Vũ, đoạn đặt vào tay nó chiếc hộp, mỉm
cười nói:


  • Tiểu tử, ta tặng ngươi viên đan này, hãy đem về cho mẹ ngươi dùng.

Tiểu Vũ đờ người nhìn chiếc hộp đựng linh đan. Có phải nó nằm mơ không? Nghĩ
đến đây, trong lòng Tiểu Vũ thấy hối hận vô cùng. Giá như nó thử mở mồm xin,
biết đâu người ta sẽ chiếu cố.

Trấn Nam thấy thế, cười một tiếng rồi nói:


  • Sư thúc, đa tạ!

Lão Triệu Tống chống gậy đi ra cửa, lắc lắc cái đầu. Khi bóng gần khuất sau
cánh cửa, lão cất tiếng:


  • Nếu có hứng thú, cứ đến tìm ta, ta sẽ dạy cho cách thức luyện đan.

Tiểu Vũ nhìn theo bóng lão bất giác quỳ xuống khấu đầu, nói như thét lên:


  • Tạ ơn sư phụ.

Trấn Nam nhìn nó, ánh mắt ôn hòa đoạn nhẹ nhàng nói:


  • Đáng lẽ đệ nên nói thẳng với sư thúc.

Tiểu Vũ khuôn mặt ngại ngùng, cúi xuống nhìn đất, lí nhí những từ khó hiểu
trong mồm. Chẳng biết là đang thể hiện thật hay giả nữa.

Một hồi, Trấn Nam lại hỏi:


  • Từ nay đệ định thế nào?

Tiểu Vũ ngẩng đầu suy nghĩ rồi đáp:


  • Đệ cũng chưa biết nữa. Thôi thì cứ trở về nhà đã rồi tính tiếp.


  • Luyện đan phòng cũng là nơi có triển vọng. Theo ta thì…


Trấn Nam còn chưa nói xong, Tiểu Vũ đã xen vào:


  • Sau việc này, đệ nghĩ mình không còn tư cách để ở lại đây.

Khuôn mặt Trấn Nam nhìn Tiểu Vũ như thấu hiểu tâm sự bèn thò tay vào túi, móc
ra một bịch tiền, đặt vào tay nó, nói:


  • Dù sao thì đây cũng là chút tiền công dành cho ngươi qua một tháng làm
    việc.

Tiểu Vũ đờ người, liền từ chối đây đẩy nhưng Trấn Nam liên tục dúi vào tay nó,
rốt cục cũng phải cầm.


  • Bao giờ đệ định trở về?

Trấn Nam hỏi.


  • Chắc một lát nữa đệ sẽ xuống núi còn bắt xe ngựa về An Thái cho kịp.

Tiểu Vũ chắc mẩm, số tiền mà Trấn Nam đưa cho nó sẽ thừa sức mua một chỗ êm ái
trên xe ngựa. Chỉ vài ngày là đã có mặt ở nhà rồi. Bất quá không có chỗ tiền
Trấn Nam đưa, Tiểu Vũ vẫn còn 400 đồng phòng thân.


  • Vậy được, ta sẽ đưa đệ xuống Thiên thành, coi như lời chào từ biệt.

Nghe vậy, Tiểu Vũ mỉm cười, chắp tay nói:


  • Xin đa tạ đại ca.

Trấn Nam gật gật đầu:


  • Thôi, hãy mau về chuẩn bị hành lý, ta đợi ở đây.


Phế Thiên Tiên Hiệp Truyện - Chương #10