Người đăng: Tuyetmenhnamphong
Trong suốt một năm đấy, cứ vào ngày nghỉ cuối tuần, hai đứa trẻ lại lên chùa
nghe kinh Phật, và học võ.
Nam Phong và Lan Ngọc đều học rất nghiêm túc những bài quyền thế mà võ sư dạy
cho mình. Nam Phong dường như rất khác, hắn cảm nhận được từng dòng khí chạy
qua cơ thể mình, hắn tò mò hỏi sư thầy. Ông cũng thấy kì lạ, bình thường phải
tu luyện không dưới 30 năm mới có thể cảm nhận được khí sơ khai đối với người
có tu vi khá. Nhưng đứa trẻ này lại biết, thậm chí nó còn nói là cảm nhận được
rõ ràng sự luan chuyển phức tạp ấy, rồi gì mà nhìn thấy cả màu sắc của khí.
Quả thực hiếm có.
Riêng về võ thuật, từ kiếp trước hắn mù tịt, chỉ biết khi người ta đánh thì
hắn cũng chống đỡ để không chịu phần thiệt, cũng chưa bao giờ nhìn thấy cái gì
gọi là khí. Nhưng từ lúc gặp được ông già đó, hắn lại bắt đầu cảm nhận được sự
hiện diện này ngày càng rõ ràng. Vị thiền sư hôm trước đưa Lan Ngọc về có màu
đỏ, cảm giác rất mạnh mẽ. Vị võ sư chỉ dạy mình hôm nay thì có màu xanh lục,
cảm giác cứng rắn, trung thực. Của Lan Ngọc và Diệp Khang là màu vàng, cảm
giác rất ấm áp . Nhưng của hắn thì pha tạp, mỗi màu một chút. Hắn không hiểu
nên mới đi hỏi và hắn được giải thích rằng cái hắn nói chắc là khí. Khí là
tượng trưng cho sức mạnh thể chất và tinh thần khi được hòa quyện lại. Là cấu
tạo nên nội công của mội người. Chỉ khi nào tu luyện thật chăm chỉ và có chút
năng khiếu thì mới nhận thức được điều đó. Và càng luyện lên cao, sẽ càng thấy
khí có nhiều. Còn về màu sắc thì ta cũng không hề biết là nó có màu. Và nếu
đúng như con nói thì có lẽ đó là tượng trưng cho 5 nguyên tố: Kim-Mộc-Thủy-
Hỏa-Thổ. Chúng tương sinh và tương khắc với nhau từng đôi một.
Kim sinh Thủy khắc Mộc
Thủy sinh Mộc khắc Hỏa
Mộc sinh Hỏa khắc Thổ
Hỏa sinh Thổ khắc Kim
Thổ sinh Kim khắc Thủy
Mỗi người thường là đại diện cho một nguyên tố, nhưng cũng có người sử dụng
được 2 đến 3 nguyên tố. Nhưng có nhiều chưa chắc đã giỏi và có ít chưa chắc đã
thua. Ai càng chăm chỉ càng tu vi cao sẽ càng vận dụng tốt được nguyên tố của
bản thân và sẽ rất giỏi. Như vị trụ trì của chúng ta, tuy chỉ có thể dùng tốt
nguyên tố Thủy nhưng không ai có thể thắng được người. Còn về mỗi màu con có
một ít thì có thể là con vẫn rèn luyện chưa đủ để một trong số chúng nổi bật
lên.
Nam Phong cảm ơn vị võ sư và tiếp tục tập luyện. Đây là lần đầu tiên hắn biết
thì ra khí không phải là chỉ có trong tuyện mà là có thật. Chỉ là trước nay
chưa ai nói ra cho hắn biết.
Nhìn Lan Ngọc tập võ hắn mới hiểu cô bé này quả thật rất khá, quyền pháp vị võ
sư kia dạy cô đều đã nắm vững và tập luyện tốt. Cũng bời vì trước đây cô đã ở
đây tập luyện với những vị cao tăng này nên giỏi võ cũng không phải là chuyện
không thể. Hắn thầm nghĩ rằng nếu sau này mà có lỡ trêu quá đà Lan Ngọc mà bị
cô cho một chưởng chắc hắn thâm tím người. Thầm nghĩ lại những lần trêu chọc
cô lúc mới hắn đến mà thầm thấy mình may mắn.
Sau mỗi buổi tập mệt mỏi, họ đều ăn cơm chay, đồ chay nhưng rất ngon, hương vị
rất tự nhiên, mỗi nguyên liệu trong thức ăn có lẽ đều rất rõ ràng trong mỗi
lần nhai trong miệng. Ăn xong trong người cảm thấy như hết hẳn mỏi mệt.
Mỗi khi ăn, Nam Phong cũng để ý những bức tượng phật to lớn, những bức tranh
non nước hữu tình, đều làm hắn thấy ấn tượng. Người ta có thể chỉ nhìn qua một
bức tranh, hay ngắm chúng lâu hơn mỗi khi là một tuyệt tác, nhưng đứa trẻ này
lại khác.
Nó nhìn mà như kiểu muốn ăn cả bức tranh, nhìn đi nhìn lại không chán, mà hình
như càng về sau càng chăm chú. Những bức tranh đó như có trái tim, hắn thấy
đằng sau bức tranh non nước kia là tiếng khóc của những ngọn núi khi người ta
đốt rừng, chặt trộm gỗ quý, nổ mìn lấy đá, hay con sông cũng buồn vì nguồn
nước càng ô nhiễm, bản thân những người đang tàn phá thiên nhiên kia thì lại
là những kẻ làm thuê, vì miếng cơm mà không ngại nguy hiểm, họ có thể mất mạng
ngay nếu như có chút bất cẩn khi vào rừng gặp thú hoang, chặt cây cây đè chết,
hay nổ mìn sập hầm, đá lở. Họ làm sai nhưng những kẻ thuê họ làm việc mới là
kẻ đáng trách. Chúng vượt mặt chính quyền đi khai thác lậu những nguyên liệu
quý hiếm, mà không hiểu những việc làm đó ảnh hưởng đến cả hệ sinh thái-ngôi
nhà của hàng triệu sinh vật nơi đây.
Nam Phong trầm tư, hắn thấy được nỗi buồn, tiếng khóc của sinh linh nhưng
không thể ra tay giúp, những nỗi đau mà người ta thấy chẳng đáng ấy lại đang
dày vò tâm hồn của một đứa trẻ. Hắn nghĩ có lẽ chúng ta tiết kiệm từng trang
giấy, từng viên gạch thì có lẽ thiên nhiên sẽ bớt đau đớn.
Hắn đã từng được một ông lão than thở khi đọc xong một tin tức trên tờ báo, mà
khi được kể lại hắn mới chật giật mình về sự thật này. Mà chẳng mấy ai quan
tâm rằng : Để làm ra 1 tấn bột giấy, trung bình cần khoảng 2,2 – 4,4 tấn gỗ,
tương đương với 24 cây rừng tự nhiên cỡ trung bình phải chặt đi. Tức là làm
mất đi lượng oxy đủ cho 12 người bình thường thở trong 1 năm. Phải tiêu tốn
mất 39.084 lit nước ngọt, đó là lượng nước đủ cho 875 lần tắm, mỗi lần 5 phút,
hay đủ để sử dụng cho 3.000 lần dội toilet. Tiêu thụ gần 4.000 kWh điện đủ cho
cả một gia đình dùng trong 1 năm. Đốt đi 605 lít dầu thô quy đổi, tức là bầu
khí quyển Trái đất phải tiếp nhận thêm một lượng khí CO2 tương đương với lượng
khí thải của 200 chiếc ô tô bán tải xả ra 1 ngày Nghĩ đến việc phải mất trung
bình 10 năm để một cây xanh trưởng thành và cho gỗ, nhưng sẽ rất nhanh, chỉ
vài giây sơ sót là đã có thể lãng phí 1 tờ giấy, càng nhiều giấy lãng phí là
càng nhiều cây xanh bị chặt phá vô ích. Tiết kiệm giấy giúp hạn chế lượng giấy
thải ra môi trường khi không được xử lý, tồn đọng đến các bãi rác gây ô nhiễm
môi trường, tăng hiệu ứng nhà kính. Tiết kiệm giấy sẽ tránh lãng phí tài
nguyên, năng lượng sản xuất và cũng là tiết kiệm chi phí mua sắm cho chính
mình.
Vừa nghĩ hắn vừa nắm chặt tay như quyết tâm phải thay đổi điều gì đó.