Nỗi Lòng Lan Ngọc


Người đăng: Tuyetmenhnamphong

Thấy tiếng hô, vị sư thầy nhanh chóng chạy tới nhưng không kịp, chỉ thấy
chiếc túi được ném lên, khi nhìn xuống thì có người đã rơi xuống nước, tuy là
gần xuống núi nhưng độ cao mấy chục mét này rơi xuống sợ rằng không qua khỏi.
Sư thầy cầm chiếc túi lên, định mở ra xem có giấy tờ, hình ảnh, đồ vật nào
không để con đi thông báo với người thân của người đó. Hắn cũng thấy lạ, phải
chăng có gì đấy quan trọng nên người kia mới ném lên. Mở chiếc túi ra hắn thấy
cỏ ngũ sắc đầy trong túi. Thầm cảm ơn rồi chạy nhanh tới chỗ Diệp Khang đang
mê man.
Diệp Khang được cứu, máu đã ngừng chảy, sắc mặt hắn tái nhợt vì mất máu nhưng
chỉ cần tẩm bổ một thời gian và dùng nội công của vị thiền sư kia là có thể
giữ được mạng. Khi thấy Diệp Khang có chút ý thức lại, Lan Ngọc gọi cha và ôm
chầm lấy hắn khóc. Mọi người nhẹ lòng ra về dần.
Lan Ngọc lúc này mới để ý sao Nam Phong đi mãi chưa về, liền sinh chút lo
lắng, cô hỏi xem có ai thấy được Nam Phong không thì chợt nhìn thấy chiếc túi
đựng cỏ ngũ sắc có chút thân quen. Chợt nhận ra là cái túi của anh, cô mới hỏi
vị sư thầy lúc nãy.
“ Ra là một cậu bé Nam Phong hay lên chùa tập võ với em, khi nãy khi đang tới
vách núi thì ta nghe thấy tiếng kêu cứu, chạy đến thì đã không kịp, cậu bé rơi
xuống dưới con sông, trước khi rơi xuống cậu ta còn kịp ném lên cái túi này,
mở ra thấy cỏ ngũ sắc ta vội chạy lại cứu cha cháu. Một đứa trẻ rơi xuống đấy
e rằng....” vị sư thầy nói đến đó chợt nhận ra mình hình như vừa nói gì đó sai
sai.
Nghe tới đấy, Lan Ngọc sững lại, cô khóc to hơn khi nãy, cô giờ mới biết người
cứu cha mình là anh Nam Phong, và anh đã rơi xuống dưới đó, cô không muốn tin
vào sự thật, định chạy đi tìm thì bị mọi người giữ lại.
Vị thiền sư nói: “Ở hiền sẽ gặp lành, chắc chắn anh con vẫn còn sống, ta với
mọi người sẽ xuống con sông đó tìm, biết đâu Nam Phong đã bơi được vào bờ rồi,
trước nay nó vẫn rèn luyện cơ thể rất tốt. Con đi tìm cũng không bằng chúng ta
đâu, hơn nữa cha con còn chưa khỏi hẳn, giờ ông ấy rất yếu, con phải ở lại
chăm sóc ông ấy. Ta cùng mọi người sẽ đi tìm cậu bé ngay.”
Cô rất muốn đi theo nhưng nhìn cha nhợt nhạt cô đành gật đầu, theo mọi người
đưa cha về nhà nghỉ ngơi, cô phụ mọi người nấu cháo rồi bón cho cha ăn. Đợi
cha ngủ cô ngồi xuống thềm cửa đợi mọi người đưa anh cô về. Dù mới ở cùng Nam
Phong mấy tháng nhưng cô biết ngoài cha mẹ cô ra, chưa ai đối xử với cô tốt
như anh. Luôn nhường cô mọi thứ từ đồ ăn, làm việc nhà, còn dạy cô học, bảo vệ
cô những khi bị bạn bè lớp lớn hơn trêu đùa. Có lần vì cô mà hắn bị đánh thâm
tím cả người vì dám một mình đi đánh cả đám chục đứa lớp trên để đòi lại vòng
tay bằng đá hổ phách mà cha làm tặng cho cô. Hay những lần cô làm vỡ đồ sợ bố
đánh mắng thì hắn luôn đứng ra nhận lỗi thay mình. Cứ vừa ngồi nhớ lại những
gì đã trải qua cùng Nam Phong, một quãng thời gian ngắn nhưng là những kí ức
làm cho cô thấy vui vẻ nhất từ khi mẹ cô mất tới nay.
Ngồi đợi cho đến khuya, mắt cô đã sưng to lên vì khóc, nhưng những giọt lệ vẫn
chảy dài trên má, cô khóc nhưng không dám thành tiếng sợ cha thức giấc. Cô
cũng chưa ăn gì từ chiều tới giờ vì vẫn đợi Nam Phong về ăn cơm tối với cô.
Thấp thoáng từ xa có mấy bóng người tới, lòng cô lóe lên một tia hi vọng rằng
anh cô đang về.
Đi tới đầu ngõ vẫn thấy đèn của nhà Diệp Khang sáng, vị thiền sư cũng nghĩ là
muộn rồi chắc nhà Diệp Khác đã tắt đèn, nhưng trong lòng không yên tâm vì sợ
họ vẫn đợi ông báo tin vui vể nên dù rất mệt vì sự việc Diệp Khang và sau đó
là cả tối không ăn không nghỉ đi dọc theo con sông, tìm mọi ngóc ngách xung
quanh để tìm một đứa trẻ, nên ông quyết định đi tới đây, dù mọi người khuyên
là ông nên về nghỉ sáng mai qua sớm cũng được.
“Sao cháu còn ngồi đây chưa đi ngủ?”
“Cháu đợi anh Nam Phong về ăn cơm tối với cháu, anh ý chắc chưa ăn gì từ chiều
tới giờ chắc đói bụng rồi. Mà anh ấy đâu ông? À chắc là ông giữ anh ấy ở lại
chùa rồi ạ. Vậy cháu đi ngủ đây.” Cô không thấy ông dắt theo Nam Phong về, cô
vẫn hi vọng điều tốt sẽ đến.
“ Xin lỗi cháu, ông vẫn chưa tìm được anh của cháu. Mai chúng ta lại tiếp tục
đi tìm. Cháu nên đi ngủ sớm đi, cháu ở nhà mấy hôm với cha Diệp Khang nhé. Ông
sẽ xuống trường xin cho cháu nghỉ mấy hôm.”
Trời càng tối bao nhiêu, thì có lẽ nước mắt cô bé còn rơi nhiều hơn thế. Nhìn
thấy cảnh này ai cũng quặn lại. Cô bé cứ khóc không thành tiếng, rồi mệt quá
thiếp đi. Vị thiền sư để lại vài sư đồ của ông tại nhà cô bé, vì biết chẳng
mấy ai chịu nổi cú 2 cú sốc lớn trong một ngày mà còn đủ sức làm gì, dù biết
Lan Ngọc cứng rắn nhưng dù gì cũng chỉ là một đứa trẻ mới được 6 tuổi.
Mọi người chia nhau về, hẹn mai lại tiếp tục tìm kiếm ở phía hạ lưu con sông.
Trong lòng ai cũng hi vọng bi kịch sẽ không xảy đến với gia đình bất hạnh này.


Phế Nhân Cũng Đổi Được Mệnh - Chương #10