Người đăng: tranvanduy119
Một canh giờ sau, Diệp Khôn tạm ngừng nói chuyện về bản thân, quay sang nhìn
cha hắn. Lúc này Diệp Kiếm Hải đã ngủ say, trên mặt còn mang theo vẻ tươi
cười, dường như đang mơ thấy cảnh đứa con trai của mình trở nên rất khí phách.
Diệp Khôn cùng mẹ nhìn nhau, rồi cẩn thận kéo lại chăn cho cha hắn. Sau đó,
hắn móc từ trong hầu bao ra một gốc nhất phẩm linh dược Kim Linh Cô đưa cho
mẹ.
"Mẹ, cha hiện giờ thân thể suy nhược, việc cần nhất chính là tẩm bổ. Đây là
một gốc nhất phẩm linh dược. Tuy rằng không thể trực tiếp để cho cha sử dụng
nhưng nếu mỗi ngày cho một ít vào canh gà, sau đó cho cha uống thì cũng có thể
hấp thụ được không ít dược tính, có tác dụng bổ sung khí huyết. Mẹ mỗi ngày
cũng nên uống một ít, con thấy mẹ thường xuyên ho khan, cũng có biểu hiện của
thân thể suy yếu đó." Nhận lấy Kim Linh Cô từ con trai, Triệu Khả Hinh không
khỏi có chút do dự.
Hiểu được sự băn khoăn của mẹ, Diệp Khôn mỉm cười : "Mẹ yên tâm, con bây giờ
đã tấn cấp Tiên Thiên đệ lục tầng, chính là thiên tài của gia tộc, cái gì
không có đều được ban cho. Hơn nữa, lần này con ở trong Phong Tuyết Sơn Mạch
cũng hái được không ít thảo dược, cũng đủ dùng để tu luyện một năm rồi."
Nghe con nói vậy, lại nhìn tình hình bây giờ của chồng, Triệu Khả Hinh cuối
cùng cũng gật đầu đồng ý.
Diệp Khôn thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, trong lòng hắn cũng rất rõ ràng. Tuy
Kim Linh Cô đã giao cho mẹ, nhưng chỉ sợ mẹ sẽ dành hết cho cha dùng, chính
bản thân mình sẽ không nỡ đem sử dụng. Xem ra, còn phải tìm một thị nữ biết
nghe lời, mỗi ngày trộn vào thức ăn của mẹ ít linh thảo linh dược mới được.
Những gốc nhất phẩm linh dược này tuy rằng trân quý, nhưng đối với Diệp Khôn
mà nói thì sức khỏe của cha mẹ là quan trọng nhất.
Đúng vào lúc này, Diệp Khôn bỗng nghe thấy bên ngoài cửa vang lên một loạt âm
thanh ồn ào. Hắn dùng ánh mắt yên tâm nhìn mẹ, sau đó đứng dậy chậm rãi đi ra
khỏi phòng.
…
Sau khi ra khỏi phòng, Diệp Khôn liếc một cái đã thấy trong sân chất đầy gia
cụ, vàng bạc cùng với các hộp thảo dược thì không khỏi thấy hơi bất ngờ. Lại
thấy lão già họ Cố cùng sáu người thị nữ đứng bên cạnh thì càng cau mày.
Lúc này, lão giả họ Cố đang cùng một người hầu thấp giọng trao đổi, vừa nhìn
thấy Diệp Khôn thì hắn liền mang vẻ mặt tươi cười tiến lên tiếp đón.
"Diệp Khôn thiếu gia, số gia cụ vàng bạc này chính là do gia tộc ban thưởng.
Kiểu cách ban thưởng cùng với lúc Diệp Ưng thiếu gia mười sáu tuổi tiến giai
Tiên Thiên đệ lục tầng cũng không khác là mấy. Còn những thị nữ này là do lão
phu thấy trong nhà thiếu gia không có người hầu nên mang bọn họ đến. Bọn họ
đều là nữ tử của Vạn Trúc quốc, hơn nữa đã được trải qua huấn luyện nên đều
rất là nhu thuận và lanh lợi. Diệp Khôn thiếu gia cứ việc yên tâm, chuyện
giống như mụ già họ Phùng kia từ nay sẽ không xảy ra nữa. Còn nữa, chồng và
đứa con của ả đã đang bị bắt, trong nhà lại phát hiện rất nhiều vật mà quý phủ
mất đi, tang chứng vật chứng đã tìm được đầy đủ rồi." Nghe xong một tràng a
dua nịnh nọt của lão già họ Cố, Diệp Khôn nhất thời ngẩn cả người. Phải biết
rằng, trước lúc hắn đi vào phòng, lão già họ Cố này rõ ràng là đang nén tức
giận lại trong lòng. Nhưng không nghĩ tới, chưa đầy một canh giờ, vẻ mặt lão
lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ.
Xảy ra chuyện gì vậy? !
Trong đầu Diệp Khôn đầy mờ mịt, còn Lão Cố thì trong lòng hết sức rõ ràng. Mới
vừa rồi, hắn phái người hầu trên đi trên đường gặp Diệp Quyền đã được thông
báo một việc. Vốn tưởng rằng Diệp Quyền sẽ mượn cơ hội gây khó dễ, nhưng lại
không nghĩ tới Diệp Quyền lại hạ lênh soát nhà thím Phùng. Trải qua việc này,
lão Cố sao có thể không nhìn ra được Diệp Khôn đã được Diệp gia đối đãi như
thiên tài rồi. Sau đó, lại có một gã người hầu đến báo tin tộc trưởng Diệp gia
- Diệp Nam Thiên gọi Diệp Khôn tới gặp mặt. Hết thảy mọi việc xảy ra đã làm
cho lão già họ Cố hoàn toàn hiểu được, chuyện Diệp Khôn quật khỏi thật sự
không ngăn được nữa rồi! Tuy bây giờ trên đầu Diệp Khôn còn có Diệp Ưng áp
chế, nhưng hiện tại Diệp Khôn mới chỉ mười sáu tuổi, ai biết được sau này hắn
sẽ có thành tựu thế nào?
Lão Cố đã sống lâu thành tinh liền có quyết định thật nhanh. Không những đem
nhà thím Phùng niêm phong lại mà còn đem toàn bộ đồ đạc mấy năm nay ả lừa gạt
được trả lại. Tiếp đó sai người đem sáu người thị nữ đã được huấn luyện tốt
mang tới, tất cả chỉ để lấy lòng Diệp Khôn mà thôi. Đó chính là nguyên nhân
khiến lão quay ngoắt một trăm tám mươi độ.
Diệp Khôn rất nhanh lấy lại tinh thần, liếc mắt nhìn lão Cố một cái thật sâu,
sau đó cười nói như trước: "Hiện giờ cha ta bệnh nặng, nhưng trong nhà lại
không có gì, sợ lại phải làm phiền lão Cố rồi."
"Diệp Khôn thiếu gia nói gì vậy, người đâu, đem toàn bộ gia cụ chuyển vào
trong nhà, sửa sang lại thật tốt cho ta". Lão Cố nghe vậy, tâm trí cũng nhẹ
bớt đi phần nào, lại nhìn Diệp Khôn thì trong lòng không khỏi than thầm: "Tâm
trí thế này, không trách Diệp Nhạn thiếu gia không bằng hắn. Chỉ sợ ngay cả
Diệp Ưng thiếu gia lúc bằng tuổi hắn, kể cả thiên phú không thua kém Diệp Khôn
nhưng lòng dạ thì còn xa mới bằng được… Tiền đồ vô lượng a". Nghĩ vậy, lão Cố
càng tỏ ra ân cần hơn: "Kiếm Hải đại nhân bệnh nặng ư? Vậy thì không ổn rồi,
để lão phu báo cho đại phu trong tộc đến đây chữa trị ngay."
"Đa tạ lão Cố…" Diệp Khôn chắp tay, khách khí nói.
"Khách khí khách khí, Diệp Khôn thiếu gia, mới vừa rồi tộc trưởng phái người
đến báo, nói là mời Diệp Khôn thiếu gia đến gặp mặt."
"Đại bá?" Diệp Khôn trong lòng rùng mình, lúc này mới chắp tay nói: "Chuyện
nơi này làm phiền lão Cố rồi. Đúng rồi, lần trước ta vào Phong Tuyệt sơn mạch
hái được một ít linh dược, đây là một gốc Lệnh Tiễn Thảo mong rằng lão Cố nhận
lấy. Sự tình trong nhà sau này, mong lão Cố để tâm nhiều hơn một chút." Diệp
Khôn móc từ trong hầu bao ra một gốc dược thảo giống như lệnh tiễn. Đây chính
là nhất phẩm linh dược, nếu là để cho cha mẹ dùng thì không sao, nhưng đem ra
tặng cho người ngoài thì dĩ nhiên làm cho hắn vô cùng đau lòng.
Nhưng lòng lòng Diệp Khôn rõ ràng, lão Cố chính là nội viện tổng quản, quan hệ
tốt với hắn sẽ mang lại cho cha mẹ hắn trợ giúp rất lớn.
Ban đầu lão Cố còn muốn từ chối, nhưng sau khi thấy Diệp Khôn xuất ra Lệnh
Tiễn Thảo, ánh mắt lão Cố nhất thời sáng rực, nhìn chăm chú không rời gốc linh
dược. Tu vi hiện tại của hắn đã bị đình trệ mười mấy năm, gốc Lệnh Tiễn Thảo
này không chừng có thể giúp đỡ hắn đột phá bình cảnh Tiên Thiên đệ lục tầng.
Tuy rằng việc tấn cấp lên Tiên Thiên đệ thất tầng cũng không thể làm cho địa
vị hắn được tăng thêm, nhưng sau khi tấn cấp Luyện Tinh Cảnh thì nguyên tinh
trong cơ thể sẽ hoàn toàn chuyển thành nguyên khí, cùng linh khí dung hợp, từ
đó về sau tinh lực dồi dào. Hấp dẫn như vậy, hắn căn bản không thể nào cự
tuyệt!
Hung hăng nuốt ngụm nước miếng, lão Cố cũng không nói nhiều nữa, đưa tay nhận
lấy dược thảo, vỗ ngực nói: "Diệp Khôn thiếu gia yên tâm, sau này chuyện của
thiếu gia chính là chuyện của lão phu, bình thường không có chuyện gì lão phu
cũng sẽ thường xuyên đích thân đến đây xem xét."
Diệp Khôn nở nụ cười, có lời hứa hẹn này là đủ rồi. Hơn nữa, hắn tin tưởng, có
"Năng lực tiêu hóa" thần kỳ này trợ giúp, thực lực của hắn tuyệt đối sẽ tăng
lên nhanh chóng, địa vị sau này ở Diệp gia sẽ càng ngày càng cao, tự nhiên
không sợ lão Cố hứa suông.
Chắp tay, Diệp Khôn trở về phòng đem chuyện Diệp Nam Thiên tìm hắn báo cho mẫu
thân rồi rời khỏi phòng, hướng phía nam điện đi tới.
Dần dần, những phòng ốc nối tiếp nhau san sát đã không còn thấy nữa, khung
cảnh xung quanh đã trở thành một khu rừng Tinh Thiết Trúc xanh um tươi tốt.
Khu vực này là mặt cuối cùng phía nam của Trúc Hải Thành. Ban đầu, khi Diệp
gia xây thành khu vực này chính là bên trong phạm vi của rừng Tinh Thiết Trúc.
Diệp gia đặc biệt cho xây dựng tường thành cách ra một khoảng nhỏ rừng Tinh
Thiết Trúc, hơn nữa bên trong còn xây dựng lên một tòa lầu dùng để tu luyện.
Mà nơi đó chính là nơi Diệp Nam Thiên cùng hai vị Đại trưởng lão Trúc Cơ hàng
năm bế quan tu luyện
Đi vào khu rừng trúc nhỏ, Diệp Khôn phát hiện linh khi ở đây so với bên ngoài
nồng đậm hơn rất nhiều, làm cho hắn không thể không tham lam hít sâu vài hơi,
thầm thở dài nói: "Chả trách đại bá cùng hai vị Đại trưởng lão hàng năm đều
một mực ở chỗ này bế quan. Tuy nhiên, hiện giờ hai vị Đại trưởng lão Trúc Cơ
của Diệp gia, một vị thì theo Diệp Ưng đi sứ Vân Cảnh đế quốc, một vị Đại
trưởng lão khác là Diệp Vô Nhai không biết có còn ở đây không." Dọc theo con
đường nhỏ lát bằng đá xanh, Diệp Khôn chậm rãi đi về phía trước. Lát sau, một
tòa lầu hai tầng xuất hiện trước mắt hắn.
Phía trước tòa lầu, Diệp Nguyệt xinh xắn đang đứng thẳng. Khi nàng nhìn thấy
Diệp Khôn thì không khỏi thản nhiên cười: "Khôn đệ, đệ làm ta đợi thật lâu."
"Nguyệt tỷ!"
Diệp Khôn sửng sốt, bước nhanh chân tới.
Diệp Nguyệt khẽ mỉm cười, nhìn kỹ Diệp Khôn, thở dài nói: "Không tưởng tượng
được, hai tháng không gặp, đệ đã tấn cấp Tiên Thiên đệ lục tầng, thiên phú như
vậy, ta còn xa mới theo kịp."
"Nguyệt tỷ.."
"Chỉ là cảm thán một câu mà thôi. Nếu ta đoán không nhầm thì hẳn là hai tháng
nay đệ đã tiến vào bên trong Phong Tuyết sơn mạch?" Nụ cười trên mặt Diệp
Nguyệt biến mất, thay vào đó là vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Diệp Khôn chỉ cảm thấy da đầu ngứa ngáy, dường như không thể nói dối được nữa,
thành thành thật thật nói: "Không thể gạt được Nguyệt tỷ."
"Hừ, tên nhóc này thật giống như Diệp Kiền từ một khuôn đúc ra vậy. Chẳng qua,
lá gan của đệ so với hắn còn lớn hơn nhiều lắm. Phong Tuyệt sơn mạch nguy hiểm
thế nào chẳng lẽ đệ không biết mà dám một thân một mình tiến vào đó. Nếu như
đệ chết đi thì nhị thúc phải làm sao bây giờ?"
Đang lúc Diệp Nguyệt muốn khai hỏa toàn bộ hỏa lực trong lòng ra giáo huấn
Diệp Khôn, phía sau nàng bỗng vang lên một giọng nói: "Nguyệt nhi, để Khôn nhi
vào gặp cha đi."
Nghe vậy, Diệp Nguyệt chỉ có thể bất đắc dĩ mà ngừng lại lời giáo huấn, hừ nhẹ
một tiếng: "Vào đi thôi!"
Diệp Khôn như trút được gánh nặng, cười hắc hắc, lúc này hắn giống như đang
chạy trốn tiến vào bên trong lầu các.
Đẩy đại môn ra, một luồng linh khí nồng đậm ập thẳng vào mặt. Diệp Khôn lấy
lại tinh thần quan sát xung quanh, nhất thời thấy rõ toàn bộ khung cảnh bên
trong phòng.
Gian phòng này lớn chừng ba mươi trượng vuông, nhưng bên trong lại được bài
trí vô cùng đơn giản. Một cái bàn vuông cùng vài cái bồ đoàn chính là toàn bộ
đồ vật trong phòng. Trên tường không có bài trí gì nhiều, phía đối diện Diệp
Khôn cũng chỉ có một bức tranh tổ tiên Diệp gia mà thôi. Nhưng, bài trí đơn
giản như vậy lại làm cho lòng người sinh ra một sự tĩnh lặng đặc biệt. Bên
trong lầu các, một người nam tử trung niên mặc trường sam màu xanh biếc, trên
ngực thêu một bức Bàn Long Chi Trúc đang ngồi khoanh chân trên bồ đoàn.
Trong nháy mắt lúc Diệp Khôn tiến vào, nam tử ngẩng đầu, trong cặp mắt lóe lên
linh quang!
Ngay lập tức, Diệp Khôn liền có một loại cảm giác toàn thân đều bị nhìn thấu,
trong lòng rùng mình, vội vàng khom lưng hành lễ: "Diệp Khôn ra mắt tộc
trưởng."
Tuy rằng không phải lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Nam Thiên, nhưng hiện tại Diệp
Khôn đã tấn cấp Thông Kinh Cảnh, đối với linh khí cũng trở nên mẫn cảm hơn
nhiều. Lúc hắn nhìn Diệp Nam Thiên, lập tức cảm nhận được trên người này một
luồng linh khí mãnh liệt như sóng lớn. Nếu như linh khí trên người Diệp Khôn
là một con suối nhỏ thì lúc này Diệp Nam Thiên chính là một con sông lớn! Tu
vi thật sự khủng bố! Đây là Trúc Cơ sao?