Người đăng: tranvanduy119
Trên võ đài, sau khi đờ người ra một lúc, trong mắt Diệp Nhạn lại toát ra vẻ
điên cuồng như trước.
"Chẳng trách, chẳng trách ngươi dám ứng chiến. Chẳng qua, kể cả là ngươi đã
tấn cấp Tiên Thiên đệ lục tầng thì đã sao!"
Diệp Nhạn gầm lên một tiếng giận dữ từ đáy lòng, hắn không thể tin được mọi
chuyện đang xảy ra trước mắt. Diệp Nhạn vốn tưởng rằng hôm nay mình có thể rửa
sạch mọi sỉ nhục. Nhưng hắn lại không ngờ được rằng, mọi chuyện lại biến thành
cục diện như vậy.
Hắn không cam lòng cười lên một tiếng điên cuồng, linh khí từ người tuôn ra dữ
dội!
Trong lòng bàn tay Diệp Nhạn, đầu sói màu xanh càng trở nên hung dữ, giống như
hóa thành một con sói hung ác muốn xông ra tiêu diệt hết thảy mọi thứ.
"Lang Giảo Thức!"
Hắn quát khẽ một tiếng rồi lại hướng Diệp Khôn xông tới, hai tay lần lượt biến
hóa thành một cái đầu sói hung tợn cắn tới Diệp Khôn.
"Không tốt!"
Diệp Nguyệt vốn đang ngẩn người nhưng trông thấy vậy liền giật mình, theo bản
năng muốn tiến lên phía trước ngăn cản. Dù sao Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết
chính là chiến kỹ tam phẩm của gia tộc, uy lực của nó Diệp Nguyệt biết được rõ
ràng. Cho dù Diệp Khôn đã đạt được Tiên Thiên đệ lục tầng thì cũng không phải
là đối thủ của một kích trong Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết mà Diệp Nhạn thi
triển.
Hơn nữa, Diệp Khôn cũng không có tu luyện "Ngự Thú Tâm Kinh". Bất luận về tu
vi, thân thể hay thực lực chân chính đều có phần thua kém so với Diệp Nhạn.
Lúc này, trên võ đài, Diệp Khôn vẫn bình tĩnh đối mặt với thế công kích điên
cuồng của Diệp Nhạn. Hắn vẫn duy trì tư thế như cũ, tai trái gác ở sau lưng,
tai phải chầm chậm vươn ra.
"Hắn định dùng một tay này để đối kháng sao? Tên này bị điên rồi!" Dưới võ
đài, Diệp Niên hốt hoảng kêu lên.
"Hắn chết chắc rồi, khẳng định tiểu tử này tu luyện Hỏa Hồ chiến kỹ. Cho dù
hắn có tu vi Tiên Thiên đệ lục tầng cũng không thể so sánh được với Tàn Lang
Khiếu Nguyệt quyết của Diệp Nhạn!" Diệp Bình cũng thấp giọng nói, hắn nhìn
Diệp Khôn với vẻ đầy ghen tỵ, chỉ hận một chưởng kia của Diệp Nhạn không thể
đem Diệp Khôn đánh trọng thương.
"Chết chắc?" Diệp Khôn mỉm cười.
Chiến kỹ chuẩn tam phẩm đúng là rất mạnh, nhưng mấu chốt vẫn phải dựa vào
người thi triển ra nó. Một kích của Diệp Nhạn nhìn qua vô cùng mạnh mẽ, nhưng
Diệp Khôn chỉ cần liếc qua cũng biết đối phương chỉ mới nắm giữ được một chút
bề ngoài của Tàn Lang Khiếu Nguyệt quyết mà thôi, ngay cả giai đoạn "Hình Thú"
cũng chưa đạt được.
Đối mặt với đối thủ ngu ngốc như vậy, dùng một tay là quá đủ rồi.
Hít sâu một hơi, trên người Diệp Khôn chợt xuất hiện một luồng lực lượng vô
hình, linh quang màu đỏ trên tay cũng điên cuồng toát ra. Linh khí màu hồng
dần dần hóa thành một ngọn hỏa diễm giống như thật, quấn quanh bàn tay phải
của hắn.
Chợt, hắn ngẩng đầu, đối mặt với Lang Giảo Thức có vẻ kinh khủng của Diệp
Nhạn, tay phải vung mạnh lên!
"Hỏa Hồ Câu Trảo"
Một kích nhìn như nhẹ nhàng từ tay hắn phát ra đâm thẳng vào hai tay Diệp
Nhạn.
"Oanh!"
Một tiếng nổ truyền đến, tiếng gió gào thét thổi xuống dưới đài làm cho mọi
người đang quan sát nheo hết mắt lại. Nhưng ngay lúc này, một bóng người nhanh
chóng bắn ngược trở lại, rơi thật mạnh xuống bên cạnh võ đài.
Bóng người ấy chính là Diệp Nhạn.
Lúc này, vẻ mặt Diệp Nhạn đâu còn chút gì gọi là kiêu ngạo nữa. Khóe miệng hắn
chảy ra một vệt máu, muốn chống tay đứng lên nhưng hai tay đã trở nên mềm nhũn
lại khiến hắn ngã nhào ra đất thêm lần nữa.
Thắng bại đã phân!
Xung quanh võ đài hoàn toàn yên tĩnh, dường như sau khi chứng kiến một cái va
chạm kịch liệt này, mọi người vẫn chưa kịp khôi phục lại tinh thần.
Bên cạnh đám người, Diệp Nguyệt ngơ ngắc nhìn Diệp Khôn đang đứng ngạo nghễ
trên võ đài.
Dường như không thể tin đây là sự thực, nàng lấy hai tay dụi dụi mắt mình.
Diệp Khôn vừa mới thể hiện… Thú Ý? !
Thân thể mềm mại của nàng run lên nhè nhẹ, nàng khẳng định mình không có nhìn
lầm!
Chỉ khi nào đạt tới giai đoạn Thú Ý thì mới có thể đem uy lực chân chính của
Hỏa Hồ chiến kỹ thi triển ra như vậy.
Cũng chỉ có như vậy mới có thể thoải mái đánh thắng Diệp Nhạn đang thi triển
Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết.
Diệp Nguyệt lấy lại tinh thần, nhất thời hít vào một hơi khí lạnh. Mười sáu
tuổi tấn cấp Thông Kinh Cảnh, lại còn đem Hỏa Hồ chiến kỹ lĩnh ngộ tới cảnh
giới Thú Ý, thiên phú tu luyện thế này...
"Thiên tài, đây mới chân chính là thiên tài, phúc của Diệp gia a! Phải mau
chóng báo cho cha biết mới được!"
Diệp Nguyệt quay đầu nhìn lại võ đài, cũng không kịp chúc mừng Diệp Khôn, vội
vã chạy về hướng nội viện.
Mà lúc này, đám đệ tử trên quảng trường đã lấy lại được tinh thần. Trông thấy
Diệp Nhạn ủ rũ quỳ rạp trên mặt đất như chó nhà có tang, còn Diệp Khôn thì
quần áo tả tơi nhưng không bị chút thương tích nào, tiếng hô hào kinh ngạc
không ngừng vang lên.
"Trời ạ! Mười sáu tuổi! Mười sáu tuổi tấn cấp Tiên Thiên đệ lục tầng, lại một
thiên tài nữa xuất hiện, lại là một Diệp Ưng khác a!"
"Đúng… Đúng vậy a, ha ha ha, ta từ lâu đã thấy Diệp Khôn không phải loại tầm
thường mà…"
"Thối lắm, ngay vừa rồi ngươi còn nói Diệp Khôn chết chắc!"
"Đâu có...ta chỉ nói..."
Âm thanh ầm ỹ không ngừng vang lên. Dưới võ đài, hai người Diệp Niên và Diệp
Bình cùng nuốt ngụm nước miếng nhìn Diệp Nhạn mấy lần cố gắng mà không đứng
lên nổi. Lại nhìn vẻ mặt lạnh nhạt thờ ơ của Diệp Khôn thì cả người không khỏi
run lên.
Diệp Bình lấy lại tinh thần trước tiên, dường như muốn trốn khỏi nơi này.
Nhưng hắn vừa đi được mấy bước thì chân lại vướng vào một vật mà lăn đùng ra
đất.
"Chết tiệt, cái gì vậy!" Diệp Bình ngoái cổ lại nhìn, lúc này mới phát hiện ra
vật hắn vấp phải là cái túi da không biết được làm từ da của loại thú nào trên
lưng Diệp Khôn. Cái túi da bị hắn vướng vào liền lộ ra tất cả đồ vật bên
trong.
Một cái da hổ còn lưu lại vết máu cùng bốn cái móng vuốt to lớn đập vào mắt
hắn.
"Cái này… cái này..." Diệp Bình kinh ngạc nhìn bốn cái móng vuốt, lại nhìn
thoáng qua bộ da, trong miệng bỗng phát ra một tiếng kêu thảm thiết giống như
heo bị chọc tiết: "Đây là da và móng vuốt của Hỏa Đề Hổ!"
Tiếng hét thảm thiết nhất thời làm mọi người chú ý đến, thấy bốn cái vuốt hổ
nằm la liệt trên mặt đất, đồng tử của tất cả mọi người liền co rút lại!
Hỏa Đề Hổ!
Đối với một thế hệ trẻ của Diệp gia, yêu thú đối với họ không có gì gọi là lạ
lẫm. Thậm chí có không ít tu sĩ tầm hai mươi ba mươi tuổi của Diệp gia đã từng
chứng kiến những trận chiến đấu với yêu thú.
Tám năm trước, vào một đợt tổ chức Thu Liệp cho đệ tử, Diệp Kiền, Diệp Nguyệt
cùng đệ nhất nhân tài của Diệp gia hiện giờ là Diệp Ưng đã từ một trận chiến
mà nổi danh, làm cho toàn bộ đệ tử trẻ tuổi của Diệp gia vô cùng ngưỡng mộ, đó
chính là việc giết chết một con Hỏa Đề Hổ.
Diệp Niện cùng Diệp Bình cả người run rẩy, những đệ tử khác của Diệp gia cũng
chỉ biết được sự cường đại của Hỏa Đề Hổ qua sách vở ghi lại bên trong Tàng
Thư Các mà thôi, còn bọn họ chính là những người được tận mắt chứng kiến trận
chiến đấu đấy.
Năm đó, sự kinh khủng của Hỏa Đề Hổ đã sớm khắc sâu vào trong tâm trí của họ.
"Nói… Nói đùa sao?" Trên mặt Diệp Bình hiện lên một nụ cười còn khó nhìn hơn
cả khóc, lắp ba lắp bắp nói: "Dùng sức một người chiến thắng được sự kinh
khủng của Hỏa Đề Hổ? Phải biết rằng, lúc ban đầu, Diệp Ưng thiếu chút nữa đã
mất mạng dưới một trảo của Hỏa Đề Hổ..."
"Tê…" Đám đệ tử Diệp gia đứng xung quanh nghe được lời nói của Diệp Bình, lại
quay sang nhìn Diệp Niên và một ít đệ tử khác năm đó tham gia đợt Thu Liệp kia
thì không khỏi hít vào một hơi khí lạnh!
Dùng sức một người đánh bại Hỏa Đề Hổ, chẳng lẽ thực lực hiện tại của Diệp
Khôn đã tương đương với hợp lực của ba tên Tiên Thiên đệ lục tầng là Diệp
Kiền, Diệp Nguyệt cùng Diệp Khôn lúc trước sao?
Chưa nói đến lúc đấy, tu vi của Diệp Kiền cùng Diệp Nguyệt đã đạt tới đỉnh
Tiên Thiên đệ lục tầng, kể cả Diệp Ưng cũng đã tấn cấp Tiên Thiên đệ lục tầng
được mấy tháng rồi.
Vậy còn Diệp Khôn?
Chỉ sợ là hắn vừa mới tấn cấp Tiên Thiên đệ lục tầng chưa được bao lâu a. Phải
biết rằng, trước lúc Diệp Khôn ly khai hai tháng, bọn họ còn thường xuyên nhìn
thấy hắn xuất hiện trên quảng trường!
Thiên phú tu luyện thế này, ngay cả hai chữ "thiên tài" cũng không đủ để hình
dung.
"Biến… Biến thái!"
Không ít đệ tử Diệp gia trong lòng sợ hãi than thầm. Từ nay về sau, ngôi vị đệ
nhất thiên tài của Diệp gia sợ rằng sẽ phải đổi chủ rồi.
Trên võ đài, Diệp Nhạn cuối cùng cũng đã đứng dậy được. Hắn chỉ thấy trong đầu
quay cuồng, thanh âm xung quanh giống như hoàn toàn biến mất.
Nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được những ánh mắt đang nhìn hắn với vẻ thương
hại pha lẫn khinh thường.
Lại giống như mấy năm trước!
Dựa vào đâu!
"Dựa vào đâu!" Diệp Nhạn gầm lên một tiếng. Hắn ngẩng đầu lên, trong mắt hiện
lên toàn tơ máu, nhìn chằm chằm vào Diệp Khôn đang đứng cách đó không xa.
"Hử?" Diệp Khôn khẽ nhíu mày, vừa rồi hắn ra tay còn chưa hết sức. Dù sao,
trong lúc tỷ võ, nếu hắn ở trước mặt người đánh trọng thương Diệp Nhạn thì hắn
chắc chắn sẽ bị gia tộc trừng phạt.
Huống chi, mâu thuẫn giữa hắn và Diệp Nhạn cũng chỉ là chuyện trẻ con tranh
giành mà thôi. Sau khoảng thời gian ở Phong Tuyệt Sơn Mạch, hắn đã thật sự
chín chắn hơn rất nhiều, dĩ nhiên sẽ không để ý đến mấy cái ân oán lặt vặt này
nữa.
Tuy nhiên, nếu như Diệp Nhạn không biết tốt xấu thì hắn cũng không ngại ra tay
độc ác!
Qua hai tháng ma luyện, tâm tính hắn đã trở nên mười phần kiên định. Nhìn ánh
mắt căm thủ của Diệp Nhạn, thân thể hắn cũng đã hơi hơi cong lại, chuẩn bị ra
tay.
Bốn phía xung quanh võ đài, đám người láo nháo cũng đã chú ý đến điểm này.
Nhìn Diệp Nhạn lúc trước còn phong quang vô hạn nhưng hiện giờ lại như chó nhà
có tang gào thét thê thảm, không ít người đều tỏ ra vẻ khinh thường.
"Diệp Nhạn, ngươi đã thua rồi." Vị tu sĩ trung niên làm trọng tài cũng ho khan
nói.
"Câm miệng!" Diệp Nhạn nổi giận gầm lên một tiếng, chậm rãi đứng dậy, nghiến
răng nghiến lợi nhìn Diệp Khôn, gằn từng chữ một nói: "Lúc trước ta bị ngươi
đánh bại, ta không tiếc hết thảy mà cố gắng tu luyện. Tuy ta thiên phú không
cao, nhưng ta vẫn luôn luôn nhắc nhở bản thân mình. Người khác chỉ biết ta dựa
vào linh dược để tăng tiến tu vi, nhưng đâu biết rằng để có được thành tựu như
ngày hôm nay ta đã phải trả một giá thế nào. Mà tất cả mọi việc ta làm đều hy
vọng sẽ có một ngày đánh bại ngươi. Ta đã cố gắng gấp mười lần người khác mà
vẫn thua, rốt cục là dựa vào đâu!"
Thanh âm của Diệp Nhạn vang lên trên quảng trường, trong giây lát, toàn bộ
quảng trường đều trở nên yên tĩnh...
Vẻ mặt châm chọc của Diệp Khôn dần dần biến mất. Chính xác, lúc trước hắn cũng
nghĩ Diệp Nhạn chỉ dựa vào một ca ca tốt, dựa vào một lượng lớn linh dược
cưỡng ép tăng lên tu vi mà xem nhẹ sự cố gắng của hắn. Đến tận lúc ở trước cửa
phủ Diệp gia, Diệp Khôn suýt chút nữa bị Diệp Nhạn đả thương thì hắn mới hiểu
ra được mọi chuyện.
Nhưng, thế giới này vốn dĩ rất tàn khốc, Diệp Nhạn trả một cái giá thật lớn để
cố gắng, chẳng lẽ hắn cũng không phải trả giá gì ư?
Trong hai tháng ở Phong Tuyệt sơn mạch, hắn đã mấy lần phải cận kề cái chết.
Lần gần đây nhất, suýt chút nữa thì hắn đã làm thức ăn cho Hỏa Đề Hổ rồi!
Diệp Khôn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đang chuẩn bị mở lời thì bỗng nhiên ở
phía đối diện, Diệp Nhạn phát ra một tiếng thét dài đầy căm phẫn. Ngay sau đó,
Diệp Nhạn đạp một cái thật mạnh lên mặt đất, hắn mang theo một luồng khí thế
chưa từng có hướng tới Diệp Khôn.
"Ta không phục! A! Tàn Lang Khiếu Nguyệt"
Diệp Nhạn hét lớn, hai tay trước người khép lại, bàn tay chụm vào nhau giống
như miệng một con sói lớn, linh quang từ năm ngón tay lóe lên, giống như răng
sói sắc bén. Cả người hắn giống như một đầu hung lang thật lớn, mang theo một
luồng khí thế kiên quyết đánh tới Diệp Khôn.
Diệp Khôn rùng mình, hắn rõ ràng cảm nhận được Diệp Nhạn đã không quan tâm tới
sống chết, một kích kia rõ ràng là do Diệp Nhạn liều chết thi triển ra.
"Hừ! Ngươi đã muốn chết, vậy thì ngươi cũng đừng có trách ta!"
Hai tay Diệp Khôn buông xuống hai bên người, linh quang màu đỏ nhạt trong giây
lát huyễn hóa thành hai ngọn hỏa diễm, trong mắt hắn cũng hiện lên một tia sát
khí.
Diệp gia đệ tử ở bên dưới thấy vậy, đều kinh hãi hô lên thành tiếng. Không ai
nghĩ rằng, lần này đấu võ lại phát sinh nhiều chuyện như vậy, đã chuẩn bị trở
thành một trận chiến sinh tử rồi còn gì. Nhưng ngay lúc này, một giọng nói
giận dữ bỗng vang lên:
"Đồ khốn, còn không mau ngừng tay!