Người đăng: tolaca
Dạ Tiểu Vũ lê lết đến phòng ăn với cái bụng lép kẹp, lĩnh một suất, chui vào 1
góc gặm gặm gặm. Thế nhưng ngồi chưa ấm chỗ, đã có hai bóng dáng ngồi vào hai
bên trái phải của cô.
Rắn độc-kun và gián điệp-sâm đây mà.
"Có gì sao..." Dạ Tiểu Vũ khóe môi co rút mất tự nhiên, lông mày nhảy nhảy. Cô
quả là "thụ sủng nhược kinh" đến nổi cả da gà này...
"Đây, ăn đi." Tần Đông đem hết tất cả thịt trong khay ăn khổng lồ của mình
nhét vào cái bát nhỏ xíu của Dạ Tiểu Vũ. Hắn bất mãn nha, tại sao tiểu ngốc
nghếch của hắn lại chỉ được một chút xíu cơm như vậy chứ?
Tiêu chuẩn của thế giới này phân theo chỉ số gen và chỉ số thụ thai thành
công. Một tiểu binh bét nữ gien cấp D hạng trung bình không có gì hơn người
thì bữa ăn chỉ có 3 bát cơm trắng, 2 đĩa rau, 2 đĩa thịt và 1 tô canh cá mà
thôi.
Nhiều ư? Đừng quên người nơi này đều là Superman, Superwoman, lượng cơm ăn của
bọn họ quả thực người Trái Đất tưởng tượng không nổi đâu.
Cũng may phân phối như vậy rất tốt, bởi số lượng cơm tỉ lệ thuận với sức mạnh
và chỉ số gen mà, gen cấp D của Dạ Tiểu Vũ ăn hết chừng đó cơm là vừa đủ no
bụng.
Tiêu chí hệ Mặt Trời:"Tiết kiệm tất cả vì con em mai sau." Yêu cầu với mọi
người: Ăn vừa đủ, không thừa mứa, không lãng phí, không để rơi 1 hạt cơm.
Bởi vậy nên người Vũ trụ đặt tên cho hệ Mặt Trời là:"Đại gia hà tiện nhất Vũ
trụ." để thể hiện rõ lòng "tôn kính" với người dân nơi này.
Lượng cơm phân phát của Dạ Tiểu Vũ như vậy là rất bình thường, vào mắt Tần
Đông chính là đang khiêu khích hắn. Má nó chừng này cơm thừa canh cặn để hắn
no 30 phút cũng không đủ! Tính khi dễ người của hắn hả?!!
Gặp Tần Đông đột ngột tức giận khiến Dạ Tiểu Vũ gãi đầu. Thôi kệ, ăn được cứ
ăn!
Sở Lưu cũng đem canh thịt của hắn để trước mặt Dạ Tiểu Vũ. Hắn không muốn
người của hắn lại để kẻ khác chăm sóc, cảm giác này thật đúng là làm cho người
ta bực mình. Thế nhưng từ từ đã, cơ hội khiến cho tên này biến mất còn rất
nhiều...
Dạ Tiểu Vũ không quan tâm hai tên bên cạnh bắn điện với nhau, ăn xong thì ngồi
xoài ra xỉa răng. Tư thế bất nhã nằm dài xỉa răng xoa bụng bự lọt vào mắt
người khác là khinh bỉ, vào mắt hai tên bên cạnh lại như miểu sát trái tim của
bọn hắn.
"Đáng yêu quá..." Đây là Tần Đông.
"Khát máu lạnh lùng nhưng vẫn đầy dễ thương bình dị. Cô gái này quả thực luôn
khiến cho người ta mất tự chủ sa vào." Sở Lưu xoa cằm, ánh mắt tham lam thu
hết mọi cử động của Dạ Tiểu Vũ vào mắt.
Giờ ăn kết thúc, phòng ăn lại biến thành phòng s** tập thể. Không chỉ phòng
ăn, phòng vệ sinh, hành lang, phòng trung tâm, tất cả đều cùng một hình ảnh
như nhau nhức mắt Dạ Tiểu Vũ.
Thế giới này thật trụy lạc... Haizz... Bản thân cô mới "trong sáng và thánh
thiện" làm sao...
Nếu Sở Lưu và Mã Lạc nghe được những lời này chỉ sợ sẽ bị miểu sát ngay tức
khắc.
Rảnh rỗi, Dạ Tiểu Vũ mơ màng đầu vào ngực người bên trái - Sở Lưu và gác hai
chân lên đùi Tần Đông nghiên cứu các tư thế cơ thể đầy sáng tạo, mặc kệ cơ thể
căng cứng của hai tên bên cạnh.
Chà... ông lão đẩy xe, hầu tử thâu đào, 69 trên bàn ăn, dị năng uốn dẻo treo
vắt vẻo như rắn nước, dị năng mộc hệ chơi trò xúc tu, lại còn dị năng điều
khiển vật thể cùng lúc xài 7 cái đạo cụ s** toys nữa chứ!
Thế giới này thật không trong sáng chút nào!
"Chẹp..." Dạ Tiểu Vũ ngủ gật từ lúc nào. Đánh 1 trận suốt mấy tiếng đồng hồ
với một tiểu thuyết gia tay không dính chút nước nào như cô, quả thật là cực
hình.
Sống sót không dễ dàng gì...
Sở Lưu nhìn dung nhan nhu hòa trong lòng, không biết vì sao trái tim rung lên
điên cuồng.
Ma mị tàn nhẫn như vậy, cũng nhu hòa thánh khiết như thế.
Rốt cuộc báu vật trong lòng hắn là như thế nào đây?
"Bang!" Cái tay sắp chạm được vào mặt Dạ Tiểu Vũ của Sở Lưu không báo trước bị
đẩy ra. Hắn nheo mắt nhìn gương mặt lạnh lùng của người bên cạnh.
Thường nói phụ nữ lòng dạ ác độc, thế nhưng dấm chua của nam nhân cũng không
phải chua bình thường.
Ghen tỵ đi cùng với độc chiếm, 1 khi ghen tỵ xuất hiện, trái tim người đàn ông
sớm muộn gì cũng vào tay của người phụ nữ, mãi mãi khó mà thoát ra được.
Mà trong tim của Sở Lưu và Tần Đông, nhờ vào nhau mà mầm mống ghen tỵ lũ lượt
xuất hiện, hun cho tim gan họ đầy mùi dấm chua. Kết cục đã sớm định rõ, trái
tim của họ tương lai sẽ khó mà giữ được rồi.
Khi cả hai chuẩn bị lao vào giằng co, đột ngột phi thuyền rung lắc dữ dội,
cũng khiến Dạ Tiểu Vũ bật dậy.
Cảnh báo Bão Vũ trụ phóng xạ cấp 12! Cảnh báo Bão Vũ trụ phóng xạ cấp 12!
Cả hội trường đông cứng trong 2 giây, sau đó thì vỡ tung. Nữ nhân vội vàng mặc
áo, nam nhân vội vã cất "đồ nghề" vào quần, tất cả từ cảnh đồi trụy biến thành
quân đội sâm nghiêm chỉ trong vòng 10 giây khiến cho Dạ Tiểu Vũ lòi mắt.
"Tất cả nghe lệnh! Bão phóng xạ xuất hiện! Tất cả tiến vào phi thuyền cứu hộ
theo cấp gen! Nhanh lên!"
"Rõ!"
Nghe đến chỗ theo cấp gien, Dạ Tiểu Vũ khóc không ra nước mắt. Có thể nói tiểu
pháo hôi cô chính là người có bậc gen thấp nhất cả doanh trại. Nay lại đi vào
theo cấp gien, chắc chắn cô chính là người cuối cùng rồi!
"Thông báo! Đã kín người!" Một sỹ quan thông báo, gió lạnh đìu hiu thổi qua
người Dạ Tiểu Vũ.
Cô là người cuối cùng còn sót lại, cũng vừa lúc toàn bộ thuyền cứu hộ kín mít,
1 con cẩu cũng không lọt nổi!
Ôi kiếp pháo hôi...
Chỉ huy nhăn tít mày, ông cũng bị ép chặt đến nghẹt thở, thêm 1 người vào nữa
chỉ sợ không đi tị nạn nổi, bão lại đang đến rất gần.
Mắt ông nhìn chằm chằm vào tấm thẻ của Dạ Tiểu Vũ. Gen cấp D hạng trung bình
à... Không hiểu nổi rốt cuộc là cô ta có thể vượt qua được cuộc chiến lúc
trước kiểu gì.
Mà thôi, ông ta chịu. 1 cái pháo hôi mà thôi, vứt bỏ cũng không có gì quan
trọng cả.
"Nữ binh... ừm... Dạ Tiểu Vũ. Rất tiếc về vấn đề tàu tị nạn này. Thế nhưng tàu
đã hết chỗ, chỉ có thể khổ cực cô ở lại mà thôi. Không sao đâu, bão cấp 12 ở
lại phi thuyền này vẫn có cơ hội sống sót. Đất nước sẽ khắc ghi sự hi sinh của
cô!" Tất nhiên là có cơ hội sống sót, chỉ là hơi thấp mà thôi, 0,115% cơ hội
thoát chết a!
Dạ Tiểu Vũ mở to mắt, suýt chút thì bộc phát xông lên cắt lát tên chỉ huy
trưởng.
Thôi đi chú già! 1 cái pháo hôi như cô đi đánh cược mạng sống thì tỉ lệ thành
công sẽ thấp đến mức nào đây hả???
Ngoại truyện 1: Gia đình
"Tiểu Vũ..." Nữ nhân thống khổ ôm lọ tro cốt, sắc mặt tái nhợt xám như tro
tàn.
"Lam, đừng buồn. Số mệnh đã định, em hẳn là phải hiểu chứ?" Nam nhân ôm Lam
vào lòng, sắc mặt tiều tụy."Kiếp nạn sắp tới chúng ta chỉ sợ cũng sẽ không
vượt qua được. Nó rời đi sớm hơn dự định âu cũng là 1 chuyện tốt."
Lam rơi xuống 1 giọt nước mắt, con ngươi lộ ra sắc đỏ khát máu đầy cuồng
bạo."Cho dù cả thế giới này điên cuồng, những đứa trẻ của em, ai cũng đừng
nghĩ đến chuyện tổn thương chúng!"
.............
1 tháng sau khi tác giả Dạ Tiểu Vũ chết, tận thế xảy ra ở Trái Đất.
Nhân loại bị hãm sâu vào chuyện này, tan hoang, đổ nát.
Một nhà 5 người họ Dạ, Dạ Tiểu Vũ xuyên qua từ lâu, Dạ.... trở thành zombie,
Dạ.... mất tích, hai vợ chồng bị chính đứa con gái trở thành zombie cắn nuốt,
đến chết vẫn ôm cô gái vào lòng, nở nụ cười mặc cô cắn xé cơ thể.
Trong một căn nhà nhỏ bị bao trùm bởi ngàn vạn zombie, 1 zombie nữ ngủ say,
giống như một vị thần của sự hủy diệt.
Ở một thế giới khác, 1 nam nhân cả người ngập chìm trong biển máu, hốc mắt
điên cuồng phiếm lệ quang, miểng lẩm bẩm:"Ta... muốn về nhà..."
...........
"Gửi những đứa con bé nhỏ của mẹ.
Mẹ đã sớm biết rõ số mệnh của cả 3 đều sẽ vô cùng gian nan và đau đớn. Thế
nhưng dù thế nào mẹ cũng chẳng thể xoay chuyển nổi lựa chọn của các con.
Nhớ rõ lời mẹ, chơi đùa cẩn thận, đừng chơi nát cả cái thế giới đó nhé.
Ngoan, mẹ cùng ba rất hạnh phúc ở nơi này.
P/s: Sử dụng lực lượng phải cẩn thận, đừng để bóng tối cắn nuốt chính mình."