Người đăng: Túy Vân Tử
Một tháng sau…
Một nam thanh niên dẫn theo một cô bé đi trên con đường nhỏ.
Cô bé khuôn mặt bầu bĩnh, da dẻ trắng hồng, hai bím tóc được thắt sau lưng
theo mỗi bước đi của nàng thì lắc qua lắc lại trông vô cùng đáng yêu.
Thanh niên mặc trên mình một bộ quần áo đơn sơ, khuôn mặt kiên nghị, ánh mắt
thâm thuý ngắm nhìn mọi thứ chung quanh.
Lúc này, cô bé đi bên cạnh thanh niên trông như một đứa em gái hết sức ngoan
ngoãn nhu thuận.
Đây chính là Trần Dương và Hoàng Na.
Sau khi trải qua hội họp với mọi người, Trần Dương đều phên biệt trao cho mỗi
người một ít cơ duyên như đan dược, pháp bảo. Riêng Lý Tiểu Nguyệt khi nghe
tin sư phụ của nàng đã ngã xuống thì vẻ mặt buồn bã, nhưng Trần Dương cũng
không có nói ra Lý Thanh định dùng cơ thể của Lý Tiểu Nguyệt cho người kia
đoạt xá.
Người cũng đã chết, Trần Dương cũng không muốn gây ám ảnh tâm lý đến Lý Tiểu
Nguyệt sau này.
Đối với những bằng hữu này, Trần Dương mặc dù có chút ân oán liên quan, nhưng
cũng không quá đến mức sinh ly tử biệt.
Riêng với Trương Thái, Trần Dương cuối cùng cũng không nhịn được mà đưa cho
hắn một lá Hộ Thân Phù có thể ba lần tự động hộ chủ và một bình ba viên đan
dược chữa trị vết thương.
Dù sao, lần này Trần Dương quyết định bế quan dài lâu. Sau đó sẽ đi nhìn lại
mọi người rồi mới đi Tu Tiên Giới.
Sau khi về Nam Kinh, Trần Dương lại dành thời gian bồi tiếp cha mẹ, lại âm
thầm cho người nhà mỗi người phục dụng một viên đan dược, làm cho họ sức khoẻ
dồi dào hơn, tránh khỏi các loại bệnh tật lặt vặt, cũng cho mỗi người một cái
Hộ Thân Phù dặn dò luôn mang bên người rồi mới rời đi.
Hoàng Na sau khi được ra ngoài thì cũng ít khi muốn vào lại Thất Giới, Trần
Dương cũng không có ép buộc mà để cho nàng được thoải mái chạy nhảy.
Trần Dương nguyên bản muốn đến Thiên Sơn, nơi mà lần trước hắn từng có một
thời gian bế quan.
Vì vậy, Trần Dương cùng Hoàng Na liền cùng nhau đi đến đây.
Hai người cũng không có đi bằng cửa chính là trực tiếp xuất hiện bên trong
Thiên Sơn, sau đó đáp xuống một con đường nhỏ mà đi.
Trần Dương dựa vào trí nhớ có thể đại khái nhớ vị trí cũ còn cách không xa,
cho nên cũng nhân cơ hội này cùng Hoàng Na ngắm cảnh một chút.
- Ca, nơi này tuy xa nhưng linh khí tốt hơn ở chỗ nhà ca nhiều!
Hoàng Na ngắm nhìn chung quanh, mở miệng khen.
- Ừm, ở đây được bảo vệ tương đối tốt, mà hàng năm số người lui tới cũng ít,
hoàn cảnh vẫn còn tương đối nguyên vẹn.
- Ài, muội sau khi bị nhốt thì liền mơ mơ hồ hồ. Nhưng trước kia, theo ta nhớ
thì Hoang Địa cũng không đến nỗi linh khí mỏng manh như thế này mà nhỉ?
Hoàng Na chúm chím miệng nhỏ lắc lắc đầu.
Trần Dương nghe vậy linh cơ khẽ động hỏi:
- Có chuyện đó nữa sao?
- Đúng vậy. Ca! Khi đó muội mặc dù bị người phong ấn vào nơi đó nhưng nhớ rõ
thế giới của huynh mặc dù đã bị gọi là Hoang địa nhưng nồng độ linh khí vẫn
tốt hơn nhiều lắm.
Hoàng Na gật đầu khẳng định.
- Ừm, một thế giới, linh khí mặc dù chỗ ít chỗ nhiều nhưng theo lý thì phải
luân phiên tuần hoàn, mặc dù có bị hấp thu nhưng theo người chết đi, sự vật
tan biến thì cũng phải trả lại phần linh khí đó. Thế giới này thì lại càng
ngày càng cạn kiệt. Đúng là khó hiểu. Chuyện này bên trong nhất định còn có
vấn đề gì đó. Hơn nữa còn rất có khả năng là lý do mà chúng ta bị coi là Hoang
Địa, bị tách hoàn toàn với Tu Tiên Giới bên kia.
Trần Dương suy nghĩ một chút liền đưa ra ý kiến.
Hoàng Na gật đầu:
- Ca, ngươi nói rất có lý. Chuyện này rất có thể còn nguyên do sâu xa. Nhưng
ta có một chuyện muốn hỏi ngươi trước khi bế quan nè.
- Hửm, có chuyện gì?
- Muội muốn sau khi ca đến Tu Tiên Giới thì cho phép muội về thăm nhà một
thời gian…Không, không phải ý tứ muốn thoát ly, Bản mệnh chi huyết là do muội
tình nguyện đưa cho ca, tất nhiên sau này sẽ do ngươi quyết định. Thế nhưng bị
nhốt lâu như vậy, ta cũng muốn về thăm cha mẹ…một chút.
Na Na có chút ấp úng nói.
Nàng rất sợ Trần Dương từ chối. Vì Trần Dương chỉ cần có cái ý niệm này thì
nàng chắc chắn không thể kháng cự.
Đừng nhìn quan hệ của hai người hiện giờ vô cùng thân thiết, trên thực tế, chỉ
cần một ý niệm của Trần Dương thì Hoàng Na sẽ bị nhốt bên trong Thất Giới, nửa
bước cũng không ra được.
Hoàng Na rất hiểu điều này, nàng sau khi vào bên trong Thất Giới thì liền cảm
nhận được uy áp từ bên trong Thất Giới truyền tới linh hồn, làm cho nàng không
sinh ra bất cứ ý niệm phản kháng nào. Đồng thời đối với thân phận của Trần
Dương càng kinh sợ hơn.
Nhưng qua tiếp xúc, Hoàng Na lại thấy Trần Dương luôn luôn hoà nhã dễ gần,
thậm chí có chút nuông chiều theo ý nàng.
Lúc trước ở Bắc Kinh và Nam Kinh cũng vậy, Trần Dương đều dành thời gian thực
hiện lời hứa đưa nàng đi chơi. Những thứ nàng thích, những thứ nàng muốn ăn,
Trần Dương đều không có lắc đầu lần nào.
Cũng vì vậy, hôm nay Hoàng Na mới dám đưa ra ý nghĩ ‘xin nghỉ phép’ này. Cũng
chỉ có chủ nhân như Trần Dương, một linh thú như Hoàng Na mới có thể nảy sinh
ra loại ý nghĩ này, thậm chí còn nói ra miệng.
Trần Dương nghe Hoàng Na nói xong thì mỉm cười nói:
- Được. Sau khi đến Tu Tiên Giới ta sẽ tìm cách cho muội về nhà. Nhưng mọi
chuyện phải để đến lúc đó rồi tính. Hiện tại ta muốn toàn tâm toàn ý bế quan.
- Hay quá, yêu ca nhất, ca là anh ruột của ta, ahihi!
Hoàng Na vui sướng nhảy lên vỗ tay.
Trần Dương nghe Hoàng Na nói ‘ahihi’ thì cái đầu chảy ra ba vạch hắc tuyến,
nha đầu này mới lên mạng chém gió mấy ngày cũng đã học được tiếng lóng rồi.
…
Một tiếng sau, Trần Dương cùng Hoàng Na đứng trước một khu vực hoang sơ.
Bên cạnh dòng suối nhỏ có nước trong vắt chảy đều đều là một khu vực xanh tươi
mơn mởn bao quanh một cái sơn động tự nhiên.
Sơn động này theo lý thuyết thì đáng lẽ phải có rất nhiều loại thú nhỏ sinh
sống hoặc tụ tập lại trú ngụ, nhưng sau khi Trần Dương quét thần thức tới thì
‘Ồ’ lên một tiếng ngạc nhiên.
Bên trong vốn có một cái bàn đá tự nhiên và một tảng đá lớn dùng làm nơi Trần
Dương ngồi đả toạ.
Khi Trần Dương nhìn vào thì phát hiện bên trong vậy mà toàn bộ sạch sẽ như có
người quét dọn, hơn nữa còn được trang trí một ít loại cỏ thơm làm cho không
gian bên trong không có mùi vị ẩm mốc khó chịu.
Hoàng Na thì nhịn không được quan sát chung quanh hỏi. Vì là lần đầu tiên đến
đây, lại nghe Trần Dương nói đã từng bế quan chỗ này nên cũng rất hiếu kỳ.
- Ca, nơi này sao có nhiều loại thú nhỏ tụ tập như vậy?
- Nơi này có một dòng suối nhỏ, lại có cây cối xanh tươi, là nơi sinh sống
tốt. Đâu có gì lạ.
Trần Dương cười cười, cũng không giải thích rõ ràng.
Vừa rồi, Trần Dương cũng đảo thần thức quan sát chung quanh. Phát hiện có
nhiều hình dáng quen thuộc, nhưng cũng có nhiều thế hệ thú nhỏ mới sinh ra,
cũng có vài con thú hắn từng chữa trị nay đã biến đi đâu mất.
Hắn lắc nhẹ đầu cảm khái rồi đi vào bên trong hang đá.
Sau khi tiến vào hang đá, Trần Dương liền dành một tuần để thăm thú lại chung
quanh, đồng thời bố trí một ít trận pháp che mắt phòng ngừa có người vô tình
bước vào.
Còn về phần Hoàng Na, Trần Dương cũng để mặc cho nàng đi lung tung khắp nơi.
Với bản lĩnh của nàng, cho dù ở Tu Tiên Giới thì cũng chưa chắc có ai làm nên
trò trống gì, ở nơi này thì lại càng không phải lo lắng.
Trần Dương sau khi bố trí xong bên ngoài thì cảm thấy hài lòng.
Một khu vực chừng hai kilomet vuông từ nay chỉ cần có người đi vào thì sẽ
quanh quẩn lạc lối một chút rồi sẽ tự động đi ra, không thể tiếp cận đến hang
đá chỗ Trần Dương bế quan nửa bước.
Bố trí xong đâu đó, Trần Dương liền trở về bố trí ‘động phủ’ của mình.
Trần Dương hiện tại bế quan cũng không cần phòng ngự gì nhiều, lại càng không
cần bố trí đại trận bao bọc phòng ngừa địch nhân đến quấy rầy.
Bớt giỡn!
Có Tiểu Long Nữ Hoá Hình Kỳ hộ pháp chung quanh, còn quấy rầy cọng lông a!
Trần Dương chắc chắn sẽ không làm chuyện rỗi hơi đó, mà là bố trí trận pháp
che chắn khí tức bản thân, che giấu động tĩnh phát sinh, ngăn cách hết thảy ồn
ào từ bên ngoài có thể mang lại.
Đồng thời, toàn bộ thú nhỏ và sinh vật chung quanh khu vực bế quan cũng bị
Trần Dương đuổi đi ra một khoảng.
Lại dặn dò Hoàng Na tuỳ ý vui chơi nhưng phải xem xét hộ pháp khi cần.
Nơi đây tạm thời trở thành một khu cấm địa.
…
Sau khi chuẩn bị tất cả xong xuôi,
Trần Dương ngồi xuống trên tảng đá, chậm rãi điều chỉnh tâm tình.
Một lần điều chỉnh tâm tình này, Trần Dương mất đến bảy ngày mới thở ra một
hơi, nét mặt nhìn không ra chút vui buồn mở mắt ra, tự lẩm bẩm:
- Lần trước bên trong Cổ mộ, mặc dù trục xuất các thứ kia nhưng vẫn còn một
ít khí tức sót lại. Cũng may khi ấy ta dứt khoát, hiện tại cơ thể ngoại trừ
linh lực tinh thuần của Tiên Thiên Kinh thì cũng không còn gì khác. Hiện giờ
nếu như bức Tiên Thiên Kinh ra ngoài thì chắc chắn tu vi sẽ hoàn toàn bằng
không. Hơn nữa cũng không cần làm như vậy, mặc dù nói mình muốn tìm một con
đường đi mới, nhưng vẫn phải tham ngộ đạo lộ của các bậc tiền bối đi trước, tự
mình tham ngộ bổ sung vào. Nếu đã vậy, hiện tại điều cần làm là tiến chắc từng
bước tiến lên.
Nói xong, Trần Dương lại tự xem xét tu vi bản thân một lúc:
- Hiện giờ ta mặc dù tu vi Trúc Cơ Kỳ, nhưng một khoảnh khắc kia, ta phát
hiện hình như ta đang đi sai đường. Đã vậy, từ nay ta sẽ tán đi Trúc cơ, dùng
một chữ ‘Ngộ’ mà nhập đạo. Dựa vào cảm ngộ của ta, bắt đầu từ hôm nay ta sẽ tự
mình một lần nữa bước ra khỏi con đường mòn mà người khác vạch sẵn, tự dùng
sức bản thân mở ra con đường của mình.
Nói xong, Trần Dương nhắm mắt lại, linh lực toàn thân ầm ầm vận chuyển, hơn
nữa còn có dấu hiệu tản ra ngoài thân.