Người đăng: Túy Vân Tử
Trần Dương cảm nhận bản thân, cười tự giễu một tiếng nói:
- Thì ra, theo tu vi càng lên cao ta càng phát hiện bên trong cơ thể thuỷ
chung vẫn còn lắng đọng rất nhiều tạp chất đã ăn sâu vào tận xương tuỷ. Những
thứ này chính là những chất độc tích luỹ từ nhỏ đã ngấm sâu đến mức khó lòng
bức ra. Nay nếu ta đã biết vậy thì nhất định phải tiêu trừ…
Nói xong, bàn tay lại liên tiếp tự điểm lên kinh mạch.
‘Phụt~!’
Trần Dương phun ra liên tục ba ngụm máu đen mới ngừng lại.
Mặc dù sắc mặt tái nhợt, nhưng hắn lại cười vui vẻ, thậm chí là hết sức vui
vẻ:
- Ha ha ha…
- Cái gì thần thuật hay tiên thuật, thiên đạo ngàn vạn, pháp thuật vô số, từ
nay Trần Dương ta tự mình đi con đường chính mình. Một khắc kia ta đã hiểu rõ,
trước ta đã có vô số Phán quan từ cổ chí kim, nhưng tất cả đều trở thành cái
bóng của chính mình, cuối cùng trở thành con rối của ngươi, Phán Thần Hệ
Thống!
Trần Dương cười dữ tợn:
- Ngươi, chỉ là một cái pháp bảo, dù có năng lực đến đâu cũng chỉ là pháp
bảo, xuống đan điền cho ta!
Nói xong, Trần Dương lấy tay điểm hai bên Thái Dương, miệng niệm khẩu quyết
Tiên Thiên Kinh đồng thời dùng thần thức cưỡng ép.
- Phán Thần Hệ Thống, nếu ngươi không xuống, ta biết ngươi muốn trên người ta
điều gì đó, để cho ngươi càng thêm phát triển mạnh mẽ. Nếu như vậy, hãy cho ta
thấy thiện chí của ngươi. Còn không, cái mà ngươi có cũng chỉ như những người
trước đây mà thôi!
Trần Dương nói xong câu này thì bỗng nhiên Phán Thần Hệ Thống dưới hình dáng
miếng ngọc màu tím trong thức hải bỗng dưng xoay tròn một cái, liền tự hành
xuất hiện trong đan điền.
- Từ nay, mỗi bước ta đi đều muốn đi một con đường mới. Con đường này, bởi vì
có Phán Thần Hệ Thống hỗ trợ, cộng thêm lòng tin kiên định của ta, chắc chắn
sẽ có ngày đạt tới đại đạo.
Nhưng trước nhất, cần chuẩn bị thu lưới.
Trần Dương truyền một đạo thần niệm vào Thất Giới gọi Tiểu Long Nữ.
Chớp mắt, Tiểu Long Nữ Hoàng Na liền xuất hiện trước mặt hắn.
Trần Dương chỉ tay phân phó nói:
- Trong vòng hai ngày nữa, sẽ có người liên tục tiến vào Truyền Tống Trận
này. Nàng thay ta xuất thủ đánh ngất họ là được! Đám người này chỉ có tu vi từ
Trúc Cơ Kỳ trở xuống, chắc hẳn không làm khó được muội đâu.
Hoàng Na gật đầu đồng ý, sau đó nói:
- Ca, sao sắc mặt ngươi tái mét vậy?
- Không sao, chỉ là trong lúc suy ngẫm, phát hiện bản thân trước đó tu luyện
có chút sai lệch nên tìm cách sửa lại mà thôi. Lúc này đành nhờ muội vậy!
Trần Dương mỉm cười bình tĩnh nói.
Hoàng Na nhìn kỹ lại gương mặt Trần Dương.
Trên người Trần Dương lúc này có một loại khí chất gì đó hoàn toàn khác với
Trần Dương cách đó không lâu mà Hoàng Na biết.
Nếu trước đây chỉ cần nhìn qua một chút liền có thể suy đoán được hành vi của
Trần Dương, nhưng hiện giờ, đôi mắt và thần thái của Trần Dương toát ra tựa
như hồ sâu không thấy đáy.
Cũng cùng một câu nói, nụ cười như vậy, nhưng cho cảm giác hoàn toàn khác
biệt.
Hoàng Na nhìn vài lần thì cũng đi vòng vòng cho giãn gân cốt, đồng thời thuận
tiện quan sát chung quanh để tiện ra tay.
Trần Dương nhìn dáng vẻ của Hoàng Na thì hoàn toàn yên tâm, nhắm mắt đả toạ.
Hai ngày sau, Truyền Tống Trận bỗng vang lên tiếng ù ù, đồng thời phát ra
quang mang sáng ngời.
- Na Na!
Trần Dương truyền âm cho nàng một tiếng.
Hoàng Na chỉ nhe răng cười rồi trả lại cho hắn một cái mặt quỷ.
Trần Dương thấy vậy mỉm cười nhẹ nhàng không nói gì. Theo thời gian bên nhau
tiếp xúc càng nhiều, nha đầu này ngày càng lém lỉnh và thân thiết với Trần
Dương. Nhất là sau sự việc hai người cùng mò đi tìm Ngũ Hành Linh Nhưỡng thì
cảm giác thân cận của Trần Dương và Hoàng Na càng nhiều.
Ánh sáng bên trong Truyền Tống Trận vừa chớp lên thì liền có hai người sóng
vai nhau hiện ra, Hoàng Na không nói hai lời, càng không thèm nhìn tát ngang
một cái.
‘Bốp~Bốp’
Hai tiếng chát chúa giòn tan, hai thân ảnh còn chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo
ra sao liền bị tát bất tỉnh nhân sự bay đến trước mặt Trần Dương.
Trần Dương sắc mặt hờ hững nhìn hai người bị một tát đánh thành đầu heo, nói:
- Thẩm án!
Hai ngày sau…
‘Bốp…Bốp…Bốp’
- Thẩm án!
Trần Dương và Hoàng Na một người đánh, một người kéo vào thẩm án.
Cho đến một tháng sau thì không còn ai xuất hiện, Trần Dương thấy vậy cũng
biết rốt cuộc không ai đến nữa.
Trần Dương thông qua thần niệm liền nói với Hoàng Na:
- Ta đã tra khảo toàn bộ đám người này, toàn bộ đều có nhân mạng trên tay,
hơn nữa còn là loại tu sĩ ra tay với phàm nhân, chết không hết tội. Toàn bộ
đều bị ta xử. Lần này nhờ có muội, cảm ơn nhé Na Na!
Hoàng Na nghe vậy phủi phủi tay chu miệng nhỏ đáp:
- Khách sáo gì, tiểu muội thích nhất là diệt ác trừ gian! Khà khà, nhất là
còn lại thu được tài vật!
Vừa nói, nàng vừa quay quay một số túi trữ vật do đám người mang tới.
Mặc dù bên trong không có gì quý hiếm hay được gọi là bảo vật.
Hạ phẩm linh thạch thì nếu có Hoàng Na sẽ đưa cho Trần Dương, còn lại ngẫu
nhiên có một ít thứ đồ linh tinh cổ quái thì Trần Dương để cho Hoàng Na tự
chọn lựa lấy.
Qua một lần, Hoàng Na thu thập được một cái Smartphone hiện đại trên người một
gã xấu số. Không biết người mua tặng hay để dành cho ai mà còn mới nguyên, thế
là Trần Dương chỉ cho Hoàng Na mày mò, thế là từ đó nàng trở nên mê mẩn vô
cùng.
Trần Dương thấy vậy thì phì cười.
Nếu như Hoàng Na giới thiệu thứ này cho Long tộc thì công ty sản xuất điện
thoại nọ chắc chắn sẽ phát tài lớn.
- Na Na, hiện giờ chắc không còn ai đến nữa đâu, chúng ta cũng nên rời khỏi
đây thôi. Ta cần tìm một chỗ yên tĩnh bế quan. Trước đó sẽ về thăm nhà và từ
giã bạn bè.
Hoàng Na nghe vậy thì tỏ vẻ sao cũng được, vèo một cái liền trở lại Thất Giới.
Trần Dương bước vào Truyền Tống Trận sau đó búng ba viên linh thạch vào ba
hướng riêng biệt.
Truyền Tống Trận ong ong lên rồi chớp loé một cái, thân ảnh Trần Dương lập tức
biến mất tại chỗ.
Nơi thiết lập Truyền Tống Trận tương ứng bên ngoài có đến năm điểm khác nhau.
Người thiết lập những cái Truyền Tống Trận này khi xưa vì phòng ngừa bị địch
nhân đón lõng nên khi ấy đã cố tình để lại một chút tiểu xảo, tuỳ theo vị trí
đặt linh thạch mà khi truyền ra vị trí cũng khác nhau.
Trần Dương thực sự không biết điều này, nhưng không biết ông trời run rủi ra
sao, hắn lại xuất hiện trong một…hầm ngầm.
Hầm ngầm này là nơi được thiết kế để tránh bom hạt nhân, được xây dựng bên
dưới lòng đất Bắc Kinh trong vòng mười năm.
Bởi vì thiết kế của nó dùng để phòng trường hợp bị đánh bom hạt nhân cho nên
nó có độ dài hơn ba mươi kilomet và phủ rộng trong phạm vi gần chín mươi
kilomet vuông, nằm sâu từ tám đến gần hai mươi mét bên dưới lòng đất.
Hầm ngầm này cũng không phải bí mật gì, mà là nơi du lịch của một số du khách
hiếu kỳ, và là nơi sinh sống của không ít người dân lao động ở thủ đô.
Tuy vậy, vẫn có những căn phòng quanh năm ẩm thấp không có ánh sáng chiếu tới,
ở những khu vực xa xôi và hẻo lánh mà không có ai bén mảng tới.
Một trong những nơi này đã từng được một tu sĩ thần bí kiến tạo một cái Truyền
Tống Trận.
Và ngày hôm nay, Truyền Tống Trận đó sau rất lâu im lìm thì cũng đã lại một
lần nữa loé sáng lên rồi hiện ra một thân ảnh.
Người này sau khi bước ra khỏi Truyền Tống Trận liền vung tay chém mất một
góc. Sau khi đem phần góc Truyền Tống Trận bị chém rời này cất vào một góc
Nhẫn trữ vật, hắn liền chắp tay sau lưng ung dung đánh giá bốn phía.
- Nơi này…bên dưới lòng đất? Cống ngầm? Bắc Kinh?
Trần Dương nói xong thì lắc đầu tự phủ nhận:
- Cũng có thể. Dù sao tiêu hao hết linh lực ba viên Hạ phẩm linh thạch thì
truyền đi một khoảng cách như thế này cũng có thể tạm chấp nhận được. Tuy
nhiên, nơi này không thể nào là cống ngầm được. Nghe nói dưới lòng đất Bắc
Kinh có một hệ thống hầm ngầm từng được xây dựng để tránh bom hạt nhân. Chẳng
lẽ là nơi này?
Trần Dương bước ra khỏi căn phòng, sau đó tiện tay bố trí một cái pháp trận
nhỏ che mắt để phòng ngừa có người nào đó đi ngang cũng không phát hiện Truyền
Tống Trận này rồi mới rời đi.
Sở dĩ Trần Dương làm như vậy là vì hắn muốn sau này có cơ hội và đủ thực lực
thì sẽ lợi dụng cái Truyền Tống Trận này để tiến vào bên trong kia một lần
nữa.
Việc đầu tiên Trần Dương làm là thay một bộ đồ bình thường, sau đó ung dung đi
đến nơi có người rồi tìm đường đi lên mặt đất.
Hệ thống hầm ngầm này khi xưa hầu như mỗi nhà đều có một lối đi nhỏ bí mật để
có thể đi xuống. Hôm nay thì mặc dù những lối đi nhỏ này đa số đã bị bít đi,
nhưng một số lối khác cũng được mở rộng hơn.
Trần Dương vốn cũng không bắt mắt, lại đặc biệt tránh gây sự chú ý của người
khác nên một đường vòng vèo, dựa vào thần thức mạnh mẽ liền phát hiện lối đi
dẫn lên mặt đất.
Sau khi đi lên, Trần Dương cũng không hề do dự mà gọi cho Trương Thái.
Lần này Trần Dương muốn thật sự bế quan tham ngộ và sắp xếp lại con đường sau
này nên chắc chắn sẽ không phải ngắn.
Nếu đã về tới Bắc Kinh, Trần Dương cũng muốn tìm người anh em này tâm sự một
phen.
Đồng thời, Trần Dương cũng lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Chính.
Cũng may, sau một hồi chuông thì giọng của Bạch Chính liền vang lên.
Trần Dương cũng nói ra một địa điểm rồi liên lạc với Hoàng lão, Chu Lam Uyển,
Chu Đức.
Tất cả cùng đến chỗ Thương Long hội sở.
Trần Dương lần này, muốn gặp gỡ lại tất cả người quen của mình, thuận tiện
giao phó cho tất cả bọn họ trước khi chính mình tiến hành bế quan lâu dài.