Nhân Sinh Vô Thường


Người đăng: Túy Vân Tử

Sau mấy giây chăm chú quan sát, cả hai người cùng đồng thời hô lên:

- Sáu mươi giọt!

Hoàng Na reo lên hưng phấn.

‘Chóc!’

Tiểu Long Nữ Hoàng Na không nhịn được nhào tới hôn vào má Trần Dương một cái.

Nàng thực sự quá hưng phấn!

Hoàng Na không biết đối với nhân tộc thế nào, nhưng nếu nàng có thứ này, nó
đảm bảo cho nàng một sự an toàn khi trải qua Thiên kiếp vô cùng khủng bố. Bên
cạnh đó, trời sinh nàng vốn ưa thích sưu tầm bảo bối cũng giống như các đồng
tộc, nhưng hoàn cảnh của nàng bên trong Long tộc thực sự không dễ thở lắm, cho
nên hiện giờ đạt được Ngũ Hành Linh Nhưỡng làm cho nàng cực kỳ vui vẻ.

Trần Dương chỉ cảm thấy trên má có gì đó thơm thơm mát mát thì đã thấy bị Tiểu
Long Nữ đột kích.

Nhất thời hắn cũng vui vẻ cười ha ha, ôm lấy nàng.

Trần Dương từ lúc đem Tiểu Long Nữ vào Thất Giới thì cảm nhận được một mối
liên hệ thân thiết kỳ diệu giữa hai người. Mặc dù còn chưa qua bao lâu nhưng
ấn tượng của hắn với cô bé cũng rất tốt.

Hoàng Na vui sướng qua đi, liền gấp gáp đẩy Trần Dương ra rồi nói:

- Ca, mau thu lấy đi, coi chừng bay hơi!

- Bay hơi gì chứ? Ha ha. Được rồi, dựa theo tỉ lệ lúc trước, ta sáu phần,
muội bốn phần. Ta trước thu lấy ba mươi sáu giọt, còn muội hai mươi bốn giọt.

Trần Dương cười ha hả, cũng rất vui vẻ thu lại phần của mình.

Mà Hoàng Na cũng mỉm cười thu lại phần của nàng rồi cất đi.

Cũng không biết nàng cất đồ ở chỗ nào mà chỉ phẩy tay liền thu mất.

Trần Dương cũng không dây dưa chuyện này mà nhìn Hoàng Na nói:

- Na Na, hiện tại chúng ta đang không biết ở nơi nào nhưng chắc chắn chưa ra
khỏi Cổ mộ. Tuy nhiên, tiếp theo ca có một chút chuyện cần xử lý. Muội muốn
vào trong phục hồi lại tu vi hay là đi cùng ta?

Hoàng Na nghe Trần Dương nói vậy thì ngầm hiểu ý liền đáp:

- Được rồi, muội vào trong đó nghỉ ngơi. Ài, mấy năm qua bị nhốt thật mệt.
Lần này nếu như thoát khỏi nơi đây nhất định ca phải dẫn muội đi chơi, có được
hay không?

- Tốt. Một lời đã định!

Trần Dương cười cười nhìn Hoàng Na hoá thành một luồng quang mang tiến vào bên
trong Thất Giới rồi cẩn thận đứng dậy tiện tay gỡ bỏ trận pháp chung quanh rồi
xác định một phương hướng sau đó rời đi.

Trần Dương một đường đi về hướng Tây, tự định giá:

- Cũng may lúc trước đã dặn Bạch Chính để lại ấn ký tại điểm gần Truyền Tống
Trận. Dựa theo độ cảm ứng thì cách nơi này khá xa. Nếu vậy thì dù toàn lực
triển khai thân pháp cũng phải mất một hai ngày, chưa kể có gặp chuyện gì trên
đường hay không…Nếu dựa theo kế hoạch ôm cây đợi thỏ thì cần phải mười ngày
nửa tháng mới bắt đầu có thỏ chạy đến. Nói vậy thì mình cũng không cần quá gấp
gáp, hiện giờ cần nhất là đừng chọc tai hoạ gì thêm nữa.

Trần Dương âm thầm xác định như vậy thì bước chân cũng trở nên chậm rãi, khí
tức trên người thu liễm đến cực hạn, thần thức kéo đến chung quanh người trong
vòng phạm vi một trăm mét bán kính.

Mấy ngày sau, Trần Dương đã có mặt ở một địa điểm cách đó khá xa.

Trần Dương sau khi đến nơi này thì không kịp nghỉ ngơi mà đổi ra một số lượng
tài liệu để bày một cái huyễn trận cấp thấp bao chung quanh một cái Truyền
Tống Trận được nguỵ trang vô cùng bí mật và khó phát hiện. Nếu như không phải
Trần Dương được Bạch Chính báo và miêu tả kỹ càng cách tìm thì Trần Dương chắc
chắn muốn tìm thấy nó cũng phải tốn một chút công phu nữa.

Mặc dù có tiếp xúc, nhưng Trần Dương vẫn phải mất đến một tuần mới hoàn thành
được cái trận pháp huyễn trận cấp thấp này.

Đối với trình độ trận pháp của mình, Trần Dương cũng cảm thấy thở dài sườn
sượt.

Sau bảy ngày không ăn không ngủ, Trần Dương cuối cùng hoàn thành một cái ‘Tiểu
Mê Tung Trận’.

Trận pháp này chỉ là cấp thấp, nhưng lại có hiệu quả mê hoặc ánh mắt và thần
thức của người bị nhốt bên trong.

Mặc dù có mỗi cái tính năng này, nhưng Tiểu Mê Tung Trận này cũng có hai cái
yêu cầu. Đó là phải sử dụng Hạ phẩm linh thạch kích phát và có một người làm
chủ trận.

Tất nhiên, tu vi Trúc Cơ Kỳ của Trần Dương là quá dư sức.

Với tu vi Trúc Cơ Sơ Kỳ của hắn hiện giờ, trừ phi có tu sĩ Trúc Cơ Hậu Kỳ tiến
vào trận thì mới có thể nhìn ra điểm mấu chốt, còn lại thì dù là Trúc Cơ Trung
Kỳ tu sĩ đi vào thì nếu không cẩn thận cũng bị Trần Dương lợi dụng trận pháp
cộng thêm Âm Dương Truy Hồn Châm mà một mẻ bắt gọn.

Đúng vậy!

Trần Dương chính là muốn một mẻ bắt gọn!

Lần này, để Cẩm Y Vệ Bạch Chính liều lĩnh trở về chính là Trần Dương muốn nhân
cơ hội này dẫn dụ tổ chức sau lưng Hắc Ma khi trước xuất hiện, đồng thời, Trần
Dương nhân cơ hội này sẽ chuẩn bị thu thập thêm càng nhiều thông tin về Tu
Tiên Giới, thu thập thêm điểm công đức để chuẩn bị đi sang Tu Tiên Giới tìm
hiểu thế giới thực sự rộng lớn ra sao.

Đối với một tu sĩ mà nói, việc tiến bộ đồng thời tìm một nơi có thể có điều
kiện tu luyện càng tốt hơn luôn là mục đích của mỗi người, Trần Dương cũng
không ngoại lệ.

Trần Dương biết rất rõ rằng, chỉ đơn thuần dựa dẫm vào Phán Thần Hệ Thống, thì
dần dần sẽ có một loại tâm lý ỷ lại, làm cho Trần Dương dần dần trở thành một
con rối đại diện cho Phán Thần Hệ Thống chứ không còn là chính mình nữa.

Cũng chính vì nỗi lo sợ này, Trần Dương mặc dù có Phán Thần Hệ Thống bên mình,
nhưng trước giờ Trần Dương vẫn ngập ngừng không muốn quá nhiều ỷ lại vào nó.

Khi Trần Dương còn là một người phàm, Phán Thần Hệ Thống là một tuyệt thế trân
bảo, một gia tài, là cả một tương lai.

Nhưng khi chính thức bước vào con đường làm tu sĩ, đối với Trần Dương, Phán
Thần Hệ Thống chỉ là một cái pháp bảo!

Không hơn!

Có được lòng kiên định này, Trần Dương luôn luôn cố gắng dùng hết sức mình để
tự mình tìm hiểu, tự mình học hỏi thậm chí có lúc nương tay với kẻ khác. Nhưng
hết thảy, chỉ đơn giản là vì đó là chính bản thân hắn.

Trần Dương trước kia, mặc dù đi học đại học để về xây dựng quê hương, nhưng
khi ấy, chỉ đơn giản là một loại suy nghĩ báo đáp quê hương như bao con người
khác, còn chí hướng của bản thân mình thì Trần Dương luôn có một loại suy nghĩ
mơ mơ hồ hồ.

Thậm chí, cảm nhận những sự bất lực trong cuộc sống, Trần Dương thậm chí còn
nảy sinh ước muốn bản thân có được con đường nào đó kích thích hơn, mạnh mẽ
hơn, phấn khích và sống sao cho đáng sống hơn nữa.

Bởi vậy mà khi gặp được ông lão bán bí kíp, Trần Dương cũng không có ác cảm
gì, thậm chí trong mơ hồ còn rất tin tưởng nữa.

Theo năng lực ngày càng lớn, Trần Dương càng tiếp xúc nhiều bí mật mà người
thường không tưởng tượng nổi, nhưng đồng thời càng cảm thấy thế giới này hết
sức mơ hồ.

Kiếp này hắn có thể là Trần Dương có Phán Thần Hệ Thống trong tay đi mây về
gió, nhưng kiếp sau, có thể nào hắn lại trở thành một con heo chờ bị người ta
làm thịt hay là một tên ăn mày đầu đường xó chợ ăn xong ngồi chờ chết…

Không được!

Ta muốn là ta!

Ta muốn kiếp này ta là Trần Dương! Kiếp sau…không, không có kiếp sau nào cả!
Ta mãi mãi là Trần Dương!

Trần Dương trong lòng càng suy nghĩ càng cảm thấy con đường trước mắt trở nên
sáng tỏ.

Từ cổ chí kim, trong vô ván thế hệ tu sĩ.

Có người tu tiên là vì báo thù cho người thân, cho gia tộc, cho người mình yêu
mến.

Có người tu tiên là vì muốn có được pháp thuật phi thiên độn địa, bài giang
đảo hải.

Có người tu tiên chỉ đơn giản là vì thoả mãn tính tò mò.

Cũng có người tu tiên vì cơ duyên bất ngờ ập đến.

Trong đó, loại người như Trần Dương chính là loại người cuối cùng này. Bởi vậy
mặc dù là tu sĩ, nhưng mục đích của hắn trước sau mơ mơ hồ hồ.

Cho đến hiện tại, cũng không biết vì lý do gì, Trần Dương đột nhiên cảm thấy
trước mắt trở nên sáng tỏ.

Tu tiên là vì cái gì?

Ai cũng có câu trả lời của riêng mình!

Nhưng,

Trần Dương tu tiên đơn giản chỉ là muốn tìm hiểu chân tướng thế giới, tìm hiểu
đến cùng mình là ai, là cái gì trong vũ trụ bao la rộng lớn này, và thậm chí
bên ngoài nó là cái gì?

Muốn làm được những điều đó, chỉ có một cách duy nhất!

Đó là sống, hơn nữa còn phải sống lâu, sống mạnh, sống khoẻ!

Trần Dương cũng không tin rằng tu tiên là vô tình, phải bỏ hết thất tình lục
dục. Như Đạo gia vẫn có một loại lý luận bề ngoài hữu tình nhưng bên trong vô
tình.

Càng tu đến cao, càng đến gần thiên đạo thì càng phải vô tình, cho đến khi
hoàn toàn bỏ hết thất tình lục dục, vô vi vô cầu, vậy thì còn gì là cuộc đời?
Còn gì là một kiếp sống? Khác gì một vật vô tri?

Đánh đổi tất cả, từ mạng sống bạn bè, hảo hữu, sư đồ, đồng môn…cho đến cả máu
huyết, sinh mệnh bản thân để đổi lấy một thứ vô tri vô cảm…

Trần Dương sẽ không chọn con đường đó!

Trần Dương, hắn đi con đường của mình!

Trần Dương càng suy nghĩ, cả người càng dần chìm vào một loại cảnh giới kỳ lạ.

Cảnh giới này không hề có dáng dấp của sự hơn thua hay ganh đua về tu vi thực
lực, mà đơn giản chỉ là một cõi vô thường để suy nghĩ về tất cả những thứ vô
thường của bản thân.

Một đoạn dẫn nhập trong Tiên Thiên Kinh bất chợt hiện lên trong đầu Trần
Dương:

‘Không tức thị Có

Có tức thị Không

Có có, Không không

Không không, Có có

Có rồi lại Không

Không rồi lại Có

Có cũng như không

Không tốt hơn có

Không có mà Có

Có vẫn hơn Không

Có Không, Không Có.’

Suốt những ngày sau đó, Trần Dương trước sau vẫn ngồi, nhịp thở cũng ít lại,
có khi một tiếng mới thở một lần, dần dần nửa ngày thở một lần.

Hiện tượng này khác xa hoàn toàn với Quy Tức Công của tu sĩ, mà là một loại
cảnh giới khi bản thân tiếp xúc với chân lý đại đạo thì tự nhiên sẽ đồng hoá
gần hơn với nhịp đập chung của toàn thể vũ trụ.

Thứ mà Trần Dương đang trải qua, là trạng thái mà các nhà sư hay hướng đến khi
cố gắng ngồi thiền định, hay được gọi là cảnh giới vô vi.

Nếu Trần Dương có tu vi cao vời, tuổi thọ dài đằng đẵng và thân xác bất hoại ,
nơi này lại không có ai quấy rối tới lui thì chỉ cần không thoát khỏi loại
trạng thái này, Trần Dương chắc chắn có một ngày chân chính bước vào đại đạo
thật sự, tiếp cận vô hạn gần thiên đạo chí cao.

Đáng tiếc, ngày vui ngắn chẳng tày gang, chỉ một tuần sau, Trần Dương từ trong
nhập định mở mắt ra, thở dài tự nói một câu:

- Vũ trụ bao la vô cùng tận. Nhân sinh tự cổ vốn Vô Thường!


Phán Thần Hệ Thống - Chương #97