Người đăng: Túy Vân Tử
Vốn từ bên dưới đáy hố chỉ có từng luồng âm phong nổi lên thì ngay lúc này lại
mơ hồ có tiếng gào thét truyền đến.
‘Rống~~~’
Trong tiếng rống này, có đến ba phần hưng phấn và bảy phần nôn nóng, làm cho
Trần Dương và Hoàng Na nghe xong đều giật mình nhìn nhau.
- Không ổn!
Hai người đồng thanh hô lên!
Trần Dương nhanh chóng nói:
- Ta nơi này sẽ tập trung thu lại thứ này, muội hộ pháp cho ta. Được bao
nhiêu thì lát nữa ra ngoài chia lại. Muội đồng ý chứ?
- Tốt, cứ như vậy đi. Động tác mau lẹ một chút đi, thứ kia không chậm đâu!
Hoàng Na gương mặt lo lắng nói.
Trần Dương cũng không cần nhắc nhở mà động tác trong tay càng nhanh thêm vài
lần, vừa lật tay liền xuất hiện một cái hồ lô ngũ sắc nhỏ bằng nắm tay.
Hoàng Na vốn luôn chú ý, vừa nhìn thấy Trần Dương xuất ra hồ lô liền không
nhịn được kinh hô:
- Ngũ Sắc Hồ!
Trần Dương chỉ cười nhạt một cái.
Đây là thứ hắn dùng mười nghìn điểm công đức đổi lấy, chẳng những có thể thu
Ngũ Hành Linh Nhưỡng mà trên đời này cũng không có nhiều thứ nó không thể cất
giữ an toàn. Vốn, Trần Dương muốn chuẩn bị hồ lô này để thu lại Tinh Không
Thuỷ, thứ dùng để nuôi dưỡng Tam Sinh Liên mà lúc trước Lý Thanh có cung cấp
tin tức.
Không ngờ lúc này lại hữu dụng như vậy.
Trần Dương mở nắp hồ lô hướng về phía Ngũ Hành Linh Tuyền đang xoay tròn, điểm
một chỉ lên thân Ngũ Sắc Hồ truyền linh lực vào, đồng thời khẽ hô:
- Thu!
Từ miệng hồ lô ngay lập tức khuếch tán từng đợt gợn sóng vô hình lao tới
trước.
Những gợn sóng này vừa va chạm với Ngũ Hành Linh Tuyền liền ầm ầm quấn lấy,
sau đó kết nối với nhau tựa như một sợi dây xích vô hình kéo về.
Ngũ Hành Linh Tuyền là thiên địa chí bảo, bản thân nó mặc dù chưa thành linh
trí nhưng một chút linh giác bản năng vẫn phải có, nhất thời cũng truyền đến
từng đợt giãy giụa kháng cự. Nhất thời tốc độ bị thu vào liền chậm rõ rệt.
Cảm nhận sức ép từ bên dưới miệng hố ngày càng gần, Trần Dương cũng không kịp
chần chừ mà cắn đầu lưỡi há miệng phun một ngụm tinh huyết lên thành hồ lô.
‘Oanh~’
Nhất thời, quanh thân hồ lô xuất hiện một luồng ngũ sắc chớp động, mà lực hút
bên trên sợi xích vô hình kia càng mạnh gấp chục lần.
Ngũ Hành Linh Tuyền cho dù phản kháng, cũng chỉ là bản năng, co rút vài cái
liền triệt để bị thu vào trong Ngũ Sắc Hồ.
Trần Dương nhanh như chớp đóng nắp hồ lô lại, còn cẩn thận lấy ra một lá phù
lục loé lên kim quang dán lại miệng bình rồi mới thở phào.
- Thành công!
Trái tim Trần Dương không nhịn được gia tốc lên mấy chục lần.
Đừng nói Trần Dương, cho dù bất cứ ai đoạt được loại thiên tài địa bảo cực
phẩm này cũng sẽ hưng phấn mất ngủ ba tháng.
Trần Dương đảo tay cất giữ vào Nhẫn trữ vật rồi nhìn Hoàng Na phía sau nói:
- Lần này thu hoạch ngoài ý muốn, trước hết rời khỏi chỗ này rồi chúng ta
cùng nhau chia phần. Thứ này tạm thời ta cất giữ, đi nhanh!
Hoàng Na tâm tư chỉ dao động qua một sát na liền mạnh mẽ gật đầu, nắm lấy tay
Trần Dương nói:
- Được, để muội mang ca đi. Thứ kia sắp tới rồi!
Hoàng Na nói xong, nắm tay Trần Dương lao ra miệng hang rồi nhún mình phi thân
lên trên.
Tu vi của nàng lúc này mới thể hiện rõ, tốc độ còn nhanh hơn tia chớp, so với
nàng, thân pháp của Trần Dương chỉ giống như một thứ đồ chơi trẻ em, không
đáng nhắc tới.
Thân pháp của Hoàng Na rất nhanh đã kéo theo Trần Dương vù vù bay ra miệng hố.
Hoàng Na còn đang định hỏi Trần Dương chạy về hướng nào thì bỗng có một ánh
sáng chớp động từ bên dưới hố bay lên.
Tất nhiên, chủ nhân tiếng rống kia hình như cảm nhận được có thứ gì đó lao ra
khỏi miệng hố, hơn nữa còn mang theo khí tức làm nó điên cuồng. Dưới sự vội vã
liền không kịp nghĩ nhiều mà tiến hành công kích.
Hoàng Na chỉ cảm nhận uy lực của thứ đang lao lên liền không nhịn được mặt tái
mét há mồm phun ra Long Châu.
Long Châu này là bản mệnh tinh châu và là thứ quan trọng nhất của nàng.
Sở dĩ nàng dám đem nó ra là vì Trần Dương nếu muốn giết nàng thì nàng tin hắn
còn chưa đủ sức, nhưng nếu muốn cướp Long châu thì cũng hoàn toàn là bất khả
thi.
Mà dưới tình huống cấp bách này, Hoàng Na cũng cực kỳ quyết đoán nhả ra Long
châu sau đó điểm vào nó một cái, nhỏ giọng nói:
- Chuyển!
Lời nàng vừa dứt, Long châu bỗng toả ra một lồng sáng nhu hoà bao quanh hai
người rồi nhẹ nhàng chớp động một cái, biến mất tại chỗ.
Vừa lúc này, một quả lôi châu cũng ầm ầm vụt qua, lao vào bầu trời bên trên va
chạm với pháp trận làm cho cả thiên không run rẩy.
Từ bên trong miệng hố lao ra một con ếch to như một con trâu, toàn thân đen
thui nhưng có lôi điện vờn quanh.
Ánh mắt của nó lúc này đỏ lên, bắt đầu điên cuồng càn quét chung quanh hòng
tìm kiếm khí tức mà vừa mới biến mất ngay trước mặt nó.
Trận càn quét này làm hại chết không biết bao nhiêu sinh vật và cây cối, rốt
cục con ếch lần nữa nhảy vào trong hố, mang theo tiếng gầm trong miệng như
không cam lòng.
Mà lúc này, tại một nơi cách đó khá xa về phía Nam, có một cái hồ xanh biếc.
Hồ này nước trong thấy đáy, bên hồ có vô số loại cây rậm rạp chen chúc với
nhau in bóng xuống mặt hồ, làm cho phong cảnh nơi này hết sức thơ mộng.
Đột nhiên, giữa không gian đột nhiên xuất hiện một vòng sáng lờ mờ, sau đó
chậm rãi ngưng đọng thành thân ảnh hai người.
Chính là Hoàng Na và Trần Dương.
Hoàng Na sau khi đến nơi không nói hai lời liền nuốt lại Long châu, rồi cùng
Trần Dương lao xuống dưới mặt đất.
Trần Dương thấy đã thoát khỏi thứ kia thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn nhìn
bầu trời.
Vừa nhìn thoáng qua, Trần Dương liền lẩm bẩm:
- Xem ra vẫn chưa ra khỏi Cổ mộ.
Nói xong, Trần Dương cũng tiến đến gần chỗ Hoàng Na đang ngồi đả toạ ngồi
xuống.
Hắn cũng không có nghỉ ngơi mà ngồi hộ pháp cho nàng.
Vừa rồi, mặc dù cự ly truyền tống ngắn, nhưng nơi này muốn phi hành cũng khó,
huống chi cưỡng ép truyền tống lại còn mang theo Trần Dương hắn, cho nên sắc
mặt của Hoàng Na hiện tại cũng tái mét xanh xao.
Đảo mắt qua ba ngày, ba ngày này Trần Dương trước sau ở một bên ngồi hộ pháp
mà không làm bất cứ chuyện gì khác. Rốt cuộc Hoàng Na cũng thở ra một ngụm
trọc khí, mở mắt ra nhìn Trần Dương mỉm cười nói:
- Đa tạ ca ca hộ pháp.
- Không có gì, vốn dĩ định để muội vào trong Thất Giới tịnh dưỡng, nhưng ở
đây có linh khí tốt hơn ở bên trong Thất Giới chỉ có một đám Mê Thần Thảo mà
thôi. Hiện tại muội đã khoẻ rồi chứ?
Trần Dương mỉm cười ôn hoà hỏi.
Hoàng Na nghe vậy cũng chúm chím miệng nhỏ:
- Chuyện nhỏ mà thôi. Được rồi, chia gia tài thôi!
Trần Dương nghe vậy thì cười ha hả, chỉ nàng một cái nói:
- Còn sợ ta chạy mất hay sao? Được, chia thì chia.
Nói xong, Trần Dương phất tay bày một cái trận pháp bảo vệ chung quanh.
Trận pháp này chẳng những giúp che giấu tai mắt của kẻ bên ngoài nhìn vào mà
còn giúp cho mọi khí tức bên trong không bị thoát ra ngoài.
Đã kinh qua một lần bị mùi hương của Ngũ Hành Linh Tuyền mém chút hại chết,
Trần Dương lại càng thêm cẩn thận hành sự.
Xong xuôi đâu đó, dưới ánh mắt rực sáng của Hoàng Na, Trần Dương vuốt nhẫn trữ
vật lấy ra Ngũ Sắc Hồ.
Lúc trước, khi vừa thu thập xong, Trần Dương liền dán một là Phong Linh Phù
lên nắp hồ lô.
Lúc ấy, mục đích của Trần Dương không phải để che giấu khí tức hay là sợ Ngũ
Hành Linh Tuyền có thể thoát khỏi Ngũ Sắc Hồ mà là cố tình để cho Hoàng Na
nhìn thấy dấu hiệu này, và biết rằng khi hắn cất vào sẽ không động tay động
chân lên đó.
Mà Hoàng Na mặc dù không nói nhưng cũng nhìn ra điểm này, trong lòng nàng
không những vô cùng hài lòng mà còn càng thêm bội phục sự cơ trí và hành sự
cẩn mật của Trần Dương.
Trần Dương cũng đưa Ngũ Sắc Hồ ra trước mặt.
Hoàn hảo!
Phong Linh Phù vẫn như cũ không hề có dấu hiệu bị động chân tay mảy may.
Với ánh mắt của Hoàng Na, dĩ nhiên điểm ấy nàng vẫn nhìn ra được.
Trần Dương cười cười, phẩy tay thu lại Phong Linh Phù rồi nhẹ nhàng hỏi Hoàng
Na:
- Muội đã chuẩn bị đồ chứa chưa? Chí bảo như thế này mà dùng thứ tầm thường
để chứa thì chắc chắn sau một thời gian phẩm chất cũng bị giảm xuống đáng kể.
Hoàng Na nghe vậy thì mặt nhỏ hếch lên, cố tình làm ra vẻ cao nhân nói:
- Hừ, chuyện nhỏ. Mặc dù không có Ngũ Sắc Hồ như huynh, nhưng đừng xem thường
Long tộc bọn muội. Nhìn đây!
Nói xong, Hoàng Na phẩy tay nhỏ tựa như ảo thuật lấy tay đưa ra một cái bình
bằng ba ngón tay, lập loè quang mang quơ quơ trước mặt Trần Dương nói:
- Nhìn nè!
Trần Dương vừa nhìn liền kinh ngạc:
- Tịnh Bảo Bình?
- Tính ca ca có chút ánh mắt. Thế nào? Không kém Ngũ Sắc Hồ của ca chứ?
Hoàng Na thấy Trần Dương nhận ra thứ trong tay nàng thì có chút bất ngờ, nhưng
cũng nhân cơ hội khoe mẽ một chút.
- Hắc hắc, lười cùng muội so đo. Nếu đã như vậy thì hiện tại chúng ta chia
phần.
Nói xong, Trần Dương mở nắp hồ lô, sau đó miệng niệm chú ngữ, tay điểm vào
thân hồ lô.
Ngay lúc đó, một luồng ngũ sắc quang đoàn liền chậm rãi bay ra, lơ lửng trước
mặt hai người.
Chính là Ngũ Hành Linh Tuyền!
Mà nếu nhìn kỹ, trên thân của nó lúc này đang cố vô số sợi xích nhỏ li ti cuốn
chặt từng chút.
Chỉ cần một ý niệm của Trần Dương, thì Ngũ Hành Linh Tuyền này sẽ bị sợi xích
xiết chặt, vây khốn gắt gao.
Trần Dương để cho Hoàng Na nhìn cho đến lúc hai mắt long sòng sọc thì mới nhẹ
nhàng cười, điểm một chỉ nói:
- Phân!
Lập tức, Ngũ Hành Linh Tuyền trong chớp mắt bị chia năm xẻ bảy, hoá thành vô
số giọt Ngũ Hành Linh Nhưỡng lơ lửng nơi đó.
Trần Dương cùng Hoàng Na không nói một lời cùng nhau nhẩm đếm.
Càng đếm, mắt hai người càng sáng lên!