Người đăng: Túy Vân Tử
Trần Dương phía trên cũng ngồi xuống nhẹ nhàng nhìn cử động của Bạch Chính.
Chỉ thấy Bạch Chính sau khi đảo mắt qua bốn vật, liền trước nhất chọn lệnh
bài.
Nói đùa cái gì!
Thứ này tượng trưng cho thân phận Cẩm Y Vệ của hắn, nếu không cẩn thận giữ lấy
thì dù có bảo vật gì đi nữa cũng chắc chắn không quan trọng bằng, Bạch Chính
không phải kẻ ngu, sau khi do dự một chút thì liền thu Quan Bài lại.
Động tác này lọt vào mắt Trần Dương, làm cho hắn khẽ gật gù.
Thực ra Trần Dương vẫn đang có chút thử trách Bạch Chính này.
Nhưng hành động của Bạch Chính làm cho Trần Dương rất hài lòng. Bảo vật ở
trước mắt những vẫn chú trọng chức vụ công tác, chứng tỏ người này đối với
công vụ đều có ý thức trách nhiệm cao, cũng không phải hạng tuỳ tiện đều có
thể bị bảo vật làm mờ mắt.
Nhất thời, đối với Bạch Chính, ánh mắt Trần Dương càng nhìn càng cảm thấy hài
lòng.
Bạch Chính sau khi thu Quan Bài lại thì nhìn đến ba món còn lại.
Nhẫn trữ vật, pháp bảo áo giáp, linh kiếm.
Ba loại này đều là những thứ quý hiếm nhất, được tu sĩ tha thiết truy cầu nhất
trong Tu Tiên Giới.
Bạch Chính cũng không ngoại lệ.
Nhưng rất nhanh, hắn đã chọn chiếc nhẫn trữ vật đeo lên tay, sau đó nhỏ một
giọt máu lên.
- Rộng…rộng như vậy!
Bạch Chính lắp bắp kinh hãi.
Phải biết, túi trữ vật mà hắn đang sử dụng chỉ có khoảng chừng sáu mét vuông
không gian. Nhưng bình thường hắn đã rất thấy tự hào rồi. Không ngờ nhẫn trữ
vật này lại có không gian hơn mười mét vuông phía trong góc lại có hai mươi
viên Hạ phẩm linh thạch đang loé sáng, nhất thời Bạch Chính càng thêm kiên
định lựa chọn đi theo vị Trần đại nhân này đúng là không tồi!
Bạch Chính cũng chưa biết công năng Phán Thần Hệ Thống này, cho rằng vị đại
nhân này chỉ là một người thuộc một môn phái bí ẩn nào đó.
Nhưng dù là như vậy, vừa ra tay đã xuất ra đồ vật quý giá như vậy thì chắc
chắn là những danh môn đại phái nào đó.
Nhất thời trung tâm càng thêm mạnh mẽ!
Thích thú quan sát nhẫn trữ vật xong, Bạch Chính liền nhìn tới bộ ‘Quan Phục’.
Quan Phục này cũng chỉ là một chiếc áo loé lên ánh bạch kim sắc lạnh, tựa như
một chiếc áo thun lót mà nam giới hay mặc, tuy nhiên, bên trên thỉnh thoảng
lại phát tán quang mang làm toát ra khí thế không tầm thường.
Bạch Chính quan sát hồi lâu vẫn không nhìn ra, bèn thu Quan Phục này vào tay
rồi nhỏ một giọt máu lên.
‘Cẩm Y Nội Giáp, được làm bằng Băng Tằm Thiên Sơn dung nhập thêm mười hai loại
tài liệu quý hiếm dung nhập luyện trong Tam muội chân hoả mà thành. Đêm ấm hè
mát, thuỷ hoả bất dung, đao thương bất nhập. Dù là trung giai linh khí cũng
không thể phá vỡ. Thượng giai linh khí toàn lực công kích ba lần mới có thể
xuyên qua. Trên Nội giáp có ấn ký, chỉ có người mang thân phận Cẩm Y Vệ mới
được sử dụng, nếu người khác mặc vào nhất định bạo thể tử vong.’
Từng dòng thông tin truyền vào trong thần trí Bạch Chính.
Mỗi thông tin đều đem lại cho hắn rung động thật mạnh mẽ, khuôn mặt rạng rỡ.
Nhặt được chí bảo!
Bạch Chính hắn đúng là nhặt được chí bảo rồi.
Đừng nói những món khác, chỉ cần ném cái áo giáp này ra ngoài, sau đó ho một
tiếng, sẽ có không biết bao nhiêu ngươi nhào đến thề nguyền vì đại nhân hiệu
lực, nhưng chỉ vì một cái ước mơ nho nhỏ từ thời ấu thơ của hắn, mà vị đại
nhân này ban cho Bạch Chính hắn cơ duyên lớn bằng trời như vậy. Nhất thời hốc
mắt của Bạch Chính cũng có chút ẩm ướt.
Bạch Chính thử mặc bộ nội giáp này vào.
‘Xoẹt~’
Nội giáp loé lên một cái, lập tức bó lại rồi từ từ mờ ảo bao sát cơ thể, làm
cho Bạch Chính ánh mắt sáng lên, mừng như điên.
Hắn kìm chế cảm xúc, nhìn tới thanh linh kiếm.
Bạch Chính cẩn thận cầm lấy chuôi kiếm.
Bàn tay vừa cầm tới, lập tức thân kiếm ‘Ong’ lên một tiếng.
Bạch Chính cảm nhận một luồng lãnh khí thiết huyết truyền từ thân kiếm tới bàn
tay, sau đó đi thẳng tới thức hải làm cho hắn không nhịn được chấn động tâm
thần.
- Trung giai linh kiếm!
Bạch Chính kinh hô!
Phải biết, linh kiếm khác với kiếm thường ở chỗ người luyện đã dung nhập vào
nó một tia linh khí. Nếu như người sử dụng đem nó ôn dưỡng trong đan điền,
dùng linh lực bản thân hàng ngày vuốt ve ôn dưỡng thì dần dần tia linh khí này
sẽ trở thành kiếm linh.
Kiếm phải có linh mới được xưng Linh Kiếm!
Mà thanh kiếm này vừa được Bạch Chính cầm tới liền ong lên, lại truyền tới ý
chí thiết huyết không lùi bước của nó cho Bạch Chính, hiển nhiên thanh kiếm
cũng biết người này chính là chủ nhân của nó, cho nên mới bày tỏ ý chí của
mình!
Bạch Chính vuốt ve thân kiếm, hào khí nói:
- Tốt, nếu như ngươi đã có linh, ta cũng không muốn nhỏ máu nhận chủ. Ta muốn
dùng thái độ để chậm rãi kết bạn với ngươi, cùng ngươi trừ gian diệt ác, vì
đại nhân hiệu lệnh!
Linh Kiếm như cảm nhận được ý chí của Bạch Chính, liền rung lên như thể muốn
nói đồng ý.
Bạch Chính vui sướng cười ha hả, liền thu nó vào nhẫn trữ vật, nói:
- Uỷ khuất cho ngươi một chút, để ta từ từ dọn nhà rồi sẽ cho ngươi một chỗ ở
tốt.
Nói xong, Bạch Chính lại vái Trần Dương một cái thật sâu:
- Đại nhân, thuộc hạ từ hôm nay là người của đại nhân, xin mời ngài ra chỉ
thị.
- Ừm, không vội. Hậu hoạn của Dưỡng Cơ Phù chỉ có một cách, đó là Toái Cơ,
sau đó Trúc cơ lại lần nữa. Công pháp khẩu quyết của việc Toái Cơ ở đây. Còn
đây là hai viên Trúc Cơ Đan trung phẩm, có lẽ cũng đủ để ngươi lần nữa tiến
vào Trúc Cơ Kỳ, hơn nữa tu vi trải qua một lần trùng tu chắc chắn sẽ tránh
được đường ngang ngõ tắt. Ngươi cứ theo đó mà sắp xếp. Còn hiện giờ, ngươi tạm
thời theo ta, lát nữa ta sẽ đưa ngươi ra ngoài.
Trần Dương lãnh đạm nói.
Bạch Chính nghe vậy thì chắp tay nói:
- Đại nhân, ta phục tùng chỉ thị của ngài. Nhưng nếu ngài muốn ra ngoài,
thuộc hạ cũng có một cách.
- Hửm, nói ta nghe thử.
- Bẩm đại nhân, nơi này vốn là một cái cổ mộ mười phần kỳ lạ. Chủ nhân….à
không, tổ chức trước đây của ta từng có một vị đại năng sau khi nghe tin có cổ
mộ này liền chạy đến đây, sau đó thiết lập một cái truyền tống trận tại đây để
thuận tiện ra vào. Nhưng là ở bên vòng ngoài. Vị đó nghe nói thực lực thông
thiên, đã đến Nguyên Anh kỳ, nhưng sau mấy lần dò la ra vào, cuối cùng cũng
không vượt đến khu vực trung tâm được. Nghe nói trong lần cuối vào đây, hắn
mặt mày xanh mét chạy ra, chỉ có một cái Nguyên Anh chạy thoát, phải ngay lập
tức trở về tổng bộ.
- Tổng bộ?
- Dạ phải, tổng bộ này phải dùng truyền tống trận cách giới mới tới được. Ta
mặc dù không có tư cách biết nhưng cũng nghe nói nơi đó rất có thể là một thế
giới song song mà cách xa thế giới chúng ta đang sống. Mà hiển nhiên là trình
độ tu đạo ở đó cũng vượt xa chúng ta!
Bạch Chính cẩn thận vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Trần Dương.
Nhưng thấy vẻ mặt Trần Dương một bộ vân đạm phong khinh thì trong lòng thầm
khen định lực của đại nhân thật sự quá cao. Bạch Chính khi biết được những
thông tin này cũng giật mình mấy ngày.
Thế mà vị đại nhân này nghe qua cứ như gió thoảng bên tai.
Người với người so sánh với nhau đúng là tức chết người!
Suy đi tính lại, Trần Dương rốt cục mở miệng nói:
- Nói vậy, lúc trước ngươi tiến vào đây cũng là sử dụng Truyền Tống Trận này?
Bạch Chính nghe Trần Dương hỏi vậy thì có chút xấu hổ đáp:
- Không phải, lúc trước ti chức ở một bên vốn định đi đến Truyền Tống Trận để
vào thì thấy đại nhân cùng mấy người khác sử dụng thông đạo đi vào đây. Ti
chức vì muốn tiết kiệm hai viên Hạ phẩm linh thạch nên mới chờ cho mọi người
đi hết liền theo sau.
Trần Dương nghe vậy cười khổ, nói:
- Ừm. Nếu ta đoán không sai thì trung tâm nơi này quả thực có một thứ mà ta
cũng muốn đến nhìn. Hiện giờ nếu đã như vậy, chúng ta trước tiên rời khỏi nơi
này. Gác chuyện tầm bảo qua một bên, ta muốn điều tra toàn bộ tổ chức cũ của
ngươi. Ngươi vẫn cứ giả trang làm Bạch Ma như cũ, thân phận đó ngày sau sẽ
phát huy tác dụng.
Trần Dương ngừng một chút lại nói tiếp:
- Những thứ trên người ngoại trừ những vật có thể khơi dậy nghi ngờ thì cứ
việc dùng. Nếu bọn họ có nghi ngờ thì cứ nói tìm được trong Cổ mộ này. Hắc
hắc…
Ánh mắt Trần Dương loé lên.
Hắn đã nghĩ đến một chiêu bắt ba ba trong hũ, đem cả bọn hốt trọn đến nơi này.
- Ý tứ của ngài là…
- Hắc, có phải bọn các ngươi đều sử dụng truyền tống trận thiết lập sẵn để đi
đến nơi này, tránh được những nguy hiểm vòng ngoài, đúng hay không?
- Bẩm đại nhân, đúng là như vậy!
- Tốt, ngươi hiện tại cứ làm như thế này…như thế này…
Trần Dương cười một tiếng liền nhẹ nhàng nói ra kế hoạch của mình.
Bạch Chính càng nghe thì khuôn mặt càng hưng phấn, đầu quyền siết chặt:
- Đại nhân, quả là độc kế…à không, là tuyệt kế mới đúng. Thuộc hạ lập tức đi
làm!
- Tốt. Trông vậy vào ngươi!
Trần Dương mỉm cười, nói xong liền đưa Bạch Chính và cả bản thân rời khỏi Phán
Thần Hệ Thống.
Bạch Chính cảm nhận thời gian thực mới trôi qua một chút, chuyện vừa xảy ra
thì không khác nào một giấc mơ.
Lúng túng sờ sờ trên người một hồi, Bạch Chính mới thở phào an tâm. Xem ra tất
cả chuyện lúc nãy đều là sự thật.
Ánh mắt Bạch Chính nhìn về Trần Dương liền cung kính cúi đầu nói:
- Đại nhân, ti chức xin được đi làm việc!
- Tốt, đi đi. Nhớ lấy, chỉ cần rừng xanh lo gì không có củi đốt, an toàn tính
mạng vẫn là an toàn nhất.Ta đặt rất nhiều kỳ vọng vào ngươi, Bạch Chính Cẩm Y
Vệ!
Trần Dương mỉm cười khích lệ.
Bạch Chính nghe vậy thì kém chút nữa lệ rơi đầy mặt, cảm động nói:
- Đa tạ đại nhân quan tâm, thuộc hạ cáo từ!
Nói xong liền xoay người triển khai thân pháp biến mất.
Trần Dương nhìn theo bóng Bạch Chính khuất hẳn rồi mới quay đầu đi tiếp.
Đã cất công vào nơi này, Trần Dương cũng muốn tìm hiểu xem nơi đây rốt cục có
bí mật gì. Tất nhiên, một khi cảm thấy nguy hiểm thì Trần Dương không chút do
dự quay đầu bỏ chạy, rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
Trần Dương vuốt vuốt Thất Giới, cười nói:
- Ài, nhiều bảo vật như thế này, thật không biết xử lý thế nào…thôi vậy…
Trần Dương cố tình gằn giọng ảo não như cực kỳ khó xử vậy.
Đột nhiên, Thất Giới loé lên một tia sáng rồi biến thành nhân hình của Tiểu
Long Nữ Hoàng Na. Nàng vừa xuất hiện liền ánh mắt vui mừng nói:
- Đâu, đâu? Bảo vật đâu? Ca ca, ngươi gạt ta?
Tiểu Long Nữ khuôn mặt tức giận ngó dáo dác, sau đó chống nạnh nhìn Trần Dương
tức giận hỏi. Khuôn mặt nàng có hơi chút phiếm hồng, không biết vì giận hay vì
xấu hổ bị Trần Dương nắm khuyết điểm dụ ra.