Thân Phận


Người đăng: Túy Vân Tử

Trần Dương toàn lực chạy đi, chỉ chốc lát đã cách xa nơi Lý Thanh tự bạo.

Mặc dù vừa rồi nhanh chóng chạy đi, nhưng những lực trùng kích cũng làm cho
Trần Dương bị thương không nhẹ, nhất là vết thương cũ vẫn chưa hoàn toàn khoẻ
lại.

Sau khi chạy đi hồi lâu, Trần Dương liền leo lên một ngọn cây cổ thụ, phong bế
khí tức, lập tức vận công chữa thương.

Trong tay Trần Dương mở ra liền có một khúc gỗ màu xanh có lôi điện chập chờn.

Vật này là một nửa của thanh gỗ lúc trước Lý Thanh dùng để chống đỡ lôi điện.

Hiện giờ khi Trần Dương cầm lấy liền truyền đến cảm giác tê tê như điện giật,
liền thu nó vào nhẫn trữ vật.

Tại nơi mà Lý Thanh tự bạo vốn bị khí lãng từ vụ nổ trùng kích ra chung quanh
làm cho phương viên mấy trăm mét toàn bộ bị dọn sạch.

Thế nhưng, chính giữa vụ nổ, ngay tại chỗ Lý Thanh tự bạo lúc này lại có một
cái lệnh bài xoay tròn, lát sau lại có hắc khí vờn quanh.

Từ phương xa, có một bóng hình đang bay đến gần.

Người này hai mắt âm lãnh, quanh thân hắc khí vờn quanh vừa chạy tới liền chộp
cái lệnh bài vào tay, sau đó đôi mắt mờ mịt đánh giá chung quanh, liền chạy
đi.

Mà nhìn phương hướng lại đúng là hướng mà Trần Dương vừa rời đi.

Trần Dương thở dài, chậm rãi mở mắt ra.

- Thì ra đây là sư phụ của Lý Thanh. Thảo nào…hơn nữa còn muốn đợi chuyến này
về đoạt xá Lý Tiểu Nguyệt nữa. Đúng là chết không đáng tiếc…

Lần thu hoạch này của Trần Dương giúp cho hắn lần nữa phục hồi điểm công đức
lên con số chín mươi nghìn điểm.

Trần Dương không chút do dự đổi lấy mười viên Hạ phẩm linh thạch, tranh thủ
hấp thu phục hồi linh lực.

Lần này, Trần Dương đã cảm nhận được tác hại của việc pháp bảo quá ít, gặp
cường địch sẽ lập tức lộ ra vẻ bó tay bó chân.

Trần Dương thân là Trúc Cơ Kỳ, dĩ nhiên có thể sử dụng pháp bảo thu vào đan
điền, dùng linh lực bản thân dần dần ôn dưỡng.

Ngay lúc này, Trần Dương mãnh liệt xoay đầu nhìn về một hướng.

- Có kẻ đang tới, uy áp rất mạnh.

Trần Dương không chút do dự lấy ra Ẩn Thân Phù dán lên người, cả người liền
như trong suốt hoà tan vào không khí.

Người ngoài nhìn không ra chút sơ hở gì.

- Là hắn!

Trần Dương kinh hô trong lòng.

Người đang chạy tới đúng là Vương Kỳ.

Mà làm cho Trần Dương trong lòng đập rộn chính là Vương Kỳ đang đứng dưới gốc
cây mà Trần Dương trú ngụ, mắt mê man nhìn chung quanh như muốn tìm kiếm gì
đó.

Trần Dương thử dùng Pháp nhãn nhìn hắn một cái. Vừa nhìn liền giật mình:

- Người này không còn hồn phách? Sao lại như vậy…

Đúng lúc này, Vương Kỳ hình như cảm ứng được gì đó không nói hai lời nhún mình
một cái rút ra một thanh đao đen sì cầm trên tay hung hăng chém tới.

Trần Dương thấy cảnh này mắt nhướng lên, thu lại Ẩn Thân Phù, nhún mình một
cái liền phiêu diêu nhảy xuống, tránh thoát một đòn này.

Chân còn chưa chạm tới mặt đất lập tức Vương Kỳ cười gằn, đao pháp trong tay
biến đổi thành chưởng ấn, sau đó chưởng một chưởng lên chuôi đao.

‘Vút~’

Thanh đao lúc này tựa như một mũi tên phá không lao tới chỗ Trần Dương.

Trần Dương khoé mắt giật giật, thân ảnh tại chỗ quỷ dị lay động né sang một
bên.

Nhưng không biết vì sao, thanh đao như được Vương Kỳ điều khiển, bám lấy không
buông.

Vương Kỳ thấy vậy hừ lạnh, lại lao xuống, trong tay xuất ra một sợi roi màu
đen đánh tới.

Nhưng Trần Dương còn chưa để cho Vương Kỳ xuất thủ, liền lao tới, bàn tay bắn
ra liên tục mấy chục cái hoả cầu đánh lên thân Vương Kỳ làm vang lên âm thanh
‘Ầm Ầm’.

Vương Kỳ hơi lui lại, bất chấp Hoả cầu đánh lên người mà khu động sợi roi màu
đen ý đồ trói Trần Dương lại.

Từ lúc bắt đầu chiến đấu, Trần Dương đã thấy Vương Kỳ rất kỳ lạ.

Qua Pháp nhãn Trần Dương đã thấy Vương Kỳ này chỉ có thân xác, không có linh
hồn, nhưng hiện tại hắn vẫn sinh long hoạt hổ, trong lòng liền thấy sợ hãi xen
lẫn hiếu kỳ.

Mà động tác trong tay Vương Kỳ mặc dù không chậm, nhưng Thiên Địa Truy Hồn Bộ
của Trần Dương càng nhanh hơn vài phần, cho nên liên tục tránh né thành công.

Vương Kỳ sau một hồi truy đuổi, mắt thấy không thể trói được Trần Dương liền
há mồm phun ra một cái lệnh bài.

Lệnh bài này vừa bay ra, Trần Dương liền cả kinh.

Vừa rồi Lý Thanh sử dụng lệnh bài này Trần Dương đã biết rõ lợi hại, nhưng giờ
phút này rơi vào tay Vương Kỳ thì khí tức của nó càng thêm âm trầm mạnh mẽ.

Mắt thấy Vương Kỳ đang chuẩn bị lầm bầm thi pháp, Trần Dương thở dài một
tiếng, cắn răng xuất ra một viên châu đen sì.

Vương Kỳ như có điều cảm ứng, vừa thấy Trần Dương xuất ra viên châu này thì
không chút do dự lùi lại, giọng nói bán nam bán nữ trong miệng truyền ra:

- Sất Lôi Châu! Ngươi là ai?

Trần Dương nghe Vương Kỳ nói ra cái tên này thì giật mình, nhưng cũng không
quan tâm trả lời mà cười lạnh vung tay tới, nói:

- Tới!

Viên châu hoá thành một đạo quang mang nhanh chóng bay tới.

Viên châu này từ đầu tới cuối không toả ra bất cứ khí tức gì, nhưng Vương Kỳ
thấy động tác của Trần Dương thì không nói hai lời quay đầu bỏ chạy, trong
miệng la hét như gặp quỷ.

Trần Dương thấy vậy thì ngạc nhiên nhưng hàn quang trong mắt càng đậm, chỉ tới
một chỉ rồi mở miệng nói:

- Nổ!

Chỉ thấy lời vừa ra, lập tức có âm thanh bạo liệt truyền đến, vô cùng vô tận
sấm sét như một nắm đấm hướng về phía trước càn quét tới.

Vương Kỳ vốn đang bỏ chạy như điên, không kịp làm gì khác liền bị sấm sét đánh
đến, cơ thể tứ phân ngũ liệt, sau đó lại bị đánh thành những mảnh nhỏ, triệt
để tiêu tán.

Nhìn thấy Sất Lôi Châu này có uy lực mạnh mẽ như vậy, trong mắt Trần Dương
hiện ra một chút tiếc nuối.

Sất Lôi Châu này Trần Dương đổi từ bên trong Thương Khố, có gía hai nghìn điểm
công đức một viên. Thông qua giới thiệu, với viên Sất Lôi Châu này, nếu lúc
xuất kỳ bất ý đánh ra còn có thể làm cho một gã Kết Đan Kỳ trọng thương.

Không biết hiện giờ Vương Kỳ đang bị thứ gì điều khiển, nhưng chỉ có cái xác
không hồn, động tác cứng nhắc thì có thể chống đỡ sức mạnh của Sất Lôi Châu
đúng là chuyện viễn vông.

Trần Dương nhìn theo thân ảnh của Vương Kỳ bị đánh tan tác, ánh mắt lại nhìn
một chỗ gần đó, nói:

- Đạo hữu ở một bên xem đủ chưa?

- Ha hả, đạo hữu đạo pháp cao siêu, làm cho ta hâm mộ không thôi!

Một bóng người mặc hắc y che phủ toàn thân bước ra, chắp tay cười nói.

Đây chính là người tự chặt hai chân để thoát khốn ở bình đài nhốt Tiểu Long Nữ
Hoàng Na.

Gã cũng chỉ vừa dựa theo âm thanh đánh nhau mà truy đuổi đến nơi này, vừa chạy
đến liền thấy Trần Dương phất tay thảy ra một quả Lôi Châu đánh cho Vương Kỳ
tan nát nhục thể, ngay cả mảnh áo cũng không còn.

Chuyện này làm cho gã đối với Trần Dương hết sức kiêng kị.

Trong lòng của gã cho rằng, thứ dị bảo như vậy chắc chắn trên người Trần Dương
không có nhiều, nếu không sớm đã lấy ra, sao lại để cho người kia đánh tới
đánh lui.

Tuy nhiên, uy lực của thứ pháp bảo đó quá mạnh mẽ, gã mặc dù tự nhận có chút
thủ đoạn, nhưng cũng không dám đánh cược. Nếu không, một khi Trần Dương lại
động sát tâm xuất ra một viên cầu như vậy nữa thì gã khóc cũng không ra nước
mắt.

Chỉ thấy Trần Dương mỉm cười, chắp tay đánh giá hắc y nhân từ trên xuống dưới
rồi nói:

- Ngươi có quan hệ gì với Hắc Ma?

Trần Dương vừa hỏi câu này, hắc y nhân nọ liền cực kỳ hoảng sợ, tròng mắt co
rút lùi lại hai bước mới chỉ về phía Trần Dương lắp bắp:

- Ngươi…ngươi vì sao…chẳng lẽ…?

- Đúng vậy. Hắc Ma bị ta bắt giữ.

Trần Dương không chút do dự thừa nhận.

- Ồ, vậy không biết tại sao đạo hữu lại nói với ta chuyện này? Hơn nữa, Hắc
Ma còn sống hay đã…?

- Chuyện này, đạo hữu cảm thấy ta có trách nhiệm phải giải thích với ngươi
sao?

Trần Dương mỉm cười từ tốn nói.

Thực ra, vừa rồi tra xét một chút, Trần Dương liền phát hiện trên người kẻ này
lại có khí tức của Dưỡng Cơ Phù. Cũng không biết Dưỡng Cơ Phù của kẻ này là sử
dụng cái gì nuôi dưỡng mà Trần Dương cảm nhận trên người hắn có mùi huyết
tanh.

Bạch Ma thấy Trần Dương nói vậy thì đảo mắt một cái, chắp tay nói:

- Đạo hữu, ta vốn cùng Hắc Ma có đại ân oán. Hiện nay xem như ngươi đã trả
thù giúp ta, xin đa tạ. Hiện giờ ta có chút việc, mời đạo hữu cứ làm việc của
mình.

Trần Dương cười cười, chỉ nói:

- Đời này của ngươi, tu vi đừng mong tiến giai.

Bạch Ma vốn đang định bỏ đi, nghe vậy liền nhíu mài nhìn lại:

- Thế gian ba ngàn đại đạo, đạo hữu cớ sao lại nói lời ấy?

- Không phải sao? Dưỡng Cơ Phù nọ phỏng chừng là một bộ năm cái. Nói vậy,
ngoài Hắc Ma và ngươi ra thì còn ba người khác. Có đúng hay không?

Trần Dương thâm ý nói ra suy đoán của bản thân làm cho Bạch Ma kinh hãi:

- Ngươi sao lại biết?

- Hắc hắc, chuyện khác không nói. Nhưng hiện giờ hình như chuyện gì cũng
không liên quan đến ta. Hắc Ma là cùng ta phát sinh ân oán, lại động sát khí
đối với ta nên mới như vậy. Còn ngươi, dĩ nhiên chẳng có ân oán gì với ta.
Thậm chí, theo lời ngươi vừa nói, tính ra ta còn là ân nhân thay ngươi báo thù
nữa. Nếu là như vậy, đạo hữu thử nói xem ta vì sao phải dốc sức chỉ điểm
ngươi?

Trần Dương lắc lắc đầu tự giễu, nói.

Bạch Ma sắc mặt lúc xanh lúc trắng nói:

- Chỉ cần đạo…tiên sinh chịu chỉ giúp, ta nhất định tận hết sức lực vì ngài
làm việc!

- Không cần, ta chỉ muốn ngươi một cái lựa chọn. Đó là nếu như ngươi đồng ý
nói ra những ai đang đứng sau chỉ đạo ngươi, hoặc nói, cái tổ chức đứng sau
thao túng ngươi là ai, vậy thì ẩn tật do Dưỡng Cơ Phù này ta sẽ giúp ngươi
nhận biết. Thậm chí nhờ đó mà tu vi cũng có thể tinh tiến một đoạn xa nữa
không chừng!

Trần Dương mỉm cười, tự tin nhìn Bạch Ma nói.


Phán Thần Hệ Thống - Chương #91